Thứ Sáu, 22 tháng 6, 2007

An Ninh Phi Trường Orly Ðòi Khách Cởi Nịt Vú Ðể Khám Bị Thưa Ra Toà


Người đẹp Donna Solitore 26 tuổi ,ở Baltimore, thưa phi trường Orly của Pháp đòi bồi thường 2 triệu đô la vì nhân viên an ninh phi trường đã buộc cô ta cởi nịt vú ra để khám xét.

Người đẹp Donna cho biết đây là một việc xâm phạm và làm tổ thương đến danh dự tôi chưa hề gặp trong đời. Donna làm nghề mua bán thời trang nên phải đi đó đi đây rất nhiều. Cô cho biết sự bực bội đã làm cho cô mất ngủ và đầu óc không tập trung được khi làm việc cho nên đã mất rất nhiều “income” sau khi gặp chuyện này.

Chuyện xẩy ra tại phi trường Orly, Ba Lê khi Donna bay chuyến bay 654 để đến Madrid; khi cô bước qua khung máy kiểm soát để vào phòng chờ đợi thì chuông báo động reo lên. Chị Marie DuChamps, nhân viên an ninh, liền dùng máy cầm tay rà khắp người Donna và khi rà tới cặp vú của Donna thì máy rà reng reng. Nhân viên hỏi Donna có nhét cái gì sau nịt vú không.

Theo Donna thì: “Chị ta hỏi như vậy lẽ dĩ nhiên là tôi bảo không có cái gì trong nịt vú của tôi cả. Tôi không biết cái gì đã làm cho chuông máy rà báo động, tôi cũng không nghĩ đến chuyện những kim khí được khâu quanh nịt vú có thể tạo ra việc báo động. Nhưng khi tôi trả lời là không thì họ nhìn tôi một cách chế nhạo ý như muốn nói tôi là kẻ nói dối. Sau cùng chị ta bắt tôi phải cởi cúc áo và tháo nịt vú ra cho chị ta khám ngay trước mặt mọi người. Tôi phải tuân theo vì chị ta bảo rằng nếu tôi từ chối thì tôi sẽ bị ghép vào tôi vi phạm luật chống không tặc và tôi có thể bị kết án một năm tù ở”.

Riêng nhân viên an ninh Marie thì từ chối không phê phán gì cả nhưng giới thẩm quyền của phi trường Orly cho biết rằng không có cái luật nào bắt người ta phải cởi áo ngoài công cộng cả và giới chức này bác bỏ lời cáo buộc của Donna. Luật sư của phi trường Orly thì cho rằng cô Donna đã quá nóng nẩy chứ không ai bắt cô phải cởi nịt vú cả mà chính cô ta nổi giận rồi xé toạc nịt vú ra để chứng tỏ cô ta không có dấu diếm gì trong đó.
Tuy nhiên Donna vẫn mướn luật sư người Pháp tiếp tục vụ kiện cho cô với đòi hỏi 500 ngàn đô là cho sự đau đớn và chịu đựng tại lúc đó và một triệu rưỡi cho sự tổn thương về tâm thần lâu dài.

Bị Treo Cổ Vì Ðã Hút Thuốc Tại chỗ Có Bảng Cấm Hút Thuốc



Chuyện này không phải xẩy ra ở Công Gô mà tại thành phố Kuala Lumpur, Mã Lai Á. Năm ông và một bà vì đứng hút thuốc tại chỗ bảng cấm hút thuốc đã bị toàn án Mã Lai tuyên án tử hình treo cổ. Đây là luật rất gắt gao của xứ này để làm giảm những người hút thuốc lá.

Quan tòa Raul Tibarga tại thành phố Kuala Lumpua nói: “Luật là luật. Những người vi phạm này đã biết hút thuốc tại chỗ đó là phạm luật nhưng vẫn cứ làm. Đối với người xứ khác có thể cho luật này quá tàn nhẫn nhưng nền kinh tế của nước chúng tôi lệ thuộc vào số du khách đến thăm từ Mỹ Châu và Aâu Châu. Những du khách này không muốn gần khu có khói thuốc nên chúng tôi phải kính trọng ước muốn của họ. Chúng tôi không muốn mất du khách chỉ vì khói thuốc”.

Sáu vụ hành quyết này đã được biết tới còn những người bị tù vì vi phạm khu cấm hút thuốc thì không biết là có bao nhiêu. Những tổ chức quốc tế tranh đấu cho nhân quyền đã lớn tiếng chỉ trích về hình phạt quá nặng nề này nhưng cũng không làm cho giới cầm luật ở Mã Lai quan tâm. Xướng ngôn nhân của tổ chức Women for Decency and Kindness tại Anh Quốc phát biểu: “Những người nghiền thuốc lá như là những người mắc bệnh; họ cần được săn sóc và cai thuốc chứ không thể coi họ như là những thành phần bất hảo được”. Thế nhưng có tổ chức lại ủng hộ luật này của chính quyền Mã Lai. Ông George St. Luc, chủ tịch của Hội Bài Trừ Hút Thuốc tại Pháp tuyên bố: “Tử hình là một hình phạt thích hợp cho những người hút thuốc. Tại sao phải áp dụng hình phạt tử hình? Vì những người hút thuốc là những kẻ sát nhân vì họ đã giết những người không hút thuốc bằng khói thuốc của họ”.
Có tin đồn rằng Liên Hiệp Quốc sẽ lưu tâm về việc xẩy ra tại Mã Lai nhưng chưa có giới chức nào xác nhận cả.

Ông Tù Trưởng Order Pizza Nhưng Lại Ăn Người Mang Pizza Ðến


Chuyện xẩy ra tại thị trấn Manaus, Ba Tây. Một ông tù trưởng của bộ lạc nọ gọi mua (order) pizza nhưng khi pizza được mang tới (delivery) thì thay vì ăn pizza ông lại ăn thịt thằng cha mang pizza đến.

Chàng mang pizza xấu số Paulo Bragana 25 tuổi bị chặt ra từng miếng và nấu với rau để ông tù trưởng dùng bữa. Tuy nhiên sau khi điều tra nhà chức trách cũng không truy tố ông tù trưởng về tội giết người vì ông hiểu lầm rằng anh chàng mang pizza đến là đồ ăn mà ông đã “order”.

Nhà nhân chủng học người Anh, bác sĩ Ian Trelisman, đã sống ở xứ này 11 năm và thăm viếng bộ lạc này thường xuyên, cho biết: “Đây thật quả là một việc đáng tiếc đã xẩy ra. Họ thấy tờ quảng cáo (fly) về pizza có hình một anh chàng mang một cái hộp đựng pizza; nhưng họ lại chú ý đến hình anh chàng cầm cái hộp chứ không để ý đến cái hộp đựng pizza. Thế cho nên họ mới “order” pizza và xơi tái anh chàng mang pizza tới thay vì ăn pizza”.

Khổ nỗi chính bác sĩ Ian là người đã chỉ cho ông tù trưởng nên mua pizza mà ăn để đổi khẩu vị. Bác sĩ Ian cho biết: “Một số người lớn tuổi của bộ lạc này nói với tôi là họ ngán ngẩm những bữa ăn toàn rau cỏ và hối tiếc những ngày xa xưa khi họ đánh nhau với các bộ lạc khác và mỗi khi bắt sống được kẻ thù thì họ làm thịt ăn rất thú vi. Tôi thường gọi mua pizza ở ngoài thành phố mỗi tháng một lần nên nẩy ra ý kiến giúp họ thay đổi khẩu vị. Tôi đưa cho họ coi tờ quảng cáo pizza và bảo họ đó là một loại đồ ăn mới nên ăn thử biết đâu họ sẽ rất thích. Tôi còn cho biết thêm rằng không phải nấu nướng gì cả, cứ gọi người ta sẽ mang đến tận nơi. Khi đưa tờ quảng cáo pizza cho họ thì tíu tít chỉ vào bức hình chàng mang pizza và liếm môi thèm thuồng. Rồi nói với tôi: “Cái này ngon lắm phải không bác sĩ?” Tôi lại gật đầu “Ừ ngon lắm”. Bây giờ thì tôi mới vỡ lẽ ra thì đã quá muộn”.

Bác sĩ Ian cho biết thêm trước đó vài ngày ông cho lão tù trưởng mượn cái điện thoại cầm tay và chỉ cách gọi pizza. Họ đã gọi mua 9 cái pizza lớn. Chủ tiệm pizza thấy họ mua nhiều như vậy nên không ngần ngại cho người mang tới bộ lạc này cách thành phố Manaus khoảng 45 dặm. Ngày hôm sau bác sĩ Ian trở lại thì thấy không khí của bộ lạc vui như tết. Con nít tay cầm xương vừa gặm vừa chạy nhẩy tung tăng. Những người lớn tuổi thì tươi cười ra nắm tay bác sĩ Ian cám ơn rối rít vì ông đã giúp họ mua món mới ăn thật tuyệt hảo. Họ bảo bác sĩ Ian là thức ăn còn nhiều lắm và mời bác sĩ dùng ít miếng lấy thảo. Họ dắt bác sĩ Ian đến một cái vạc lớn và hãnh diện mời ông dùng bữa. Bác sĩ Ian quậy cái vạc nấu đồ ăn thì muốn ngất xỉu vì thấy một cái sọ người trồi lên và ông chợt hiểu là ông đã không chỉ bảo dân của bộ lạc này đến nơi đến chốn.

Sau khi mọi việc được dẫn giải, ông tù trưởng và cả bộ lạc đã xin lỗi gia đình nạn nhân và đóng góp được tất cả là $750 để giúp cho vợ con nạn nhân về vụ này.

Nấu Bà Mẹ Vợ Trong Vạc Nước Sôi Ðể Chữa Bệnh Ðau Khớp Xương


Chuyện này có lẽ chỉ có thể xẩy ra ở Phi Châu hay ở thành phố Lusaka nước Zambia. Ông thầy phù thủy kiêm lang băm nói với chàng Louis Lijima rằng chỉ có cách nấu một vạc nước sôi rồi quăng bà mẹ vợ của anh ta vào đó một hồi thì bệnh đau khớp xương của bà ấy sẽ hết. Louis vâng lời làm y như vậy và bệnh có hết hay không thì không biết nhưng kết quả trước nhất thì bà gia của anh ta đã bị luộc chín.

Các nhân chứng cho biết, trong khi luộc bà già vợ của Louis thì ông thầy lang băm kiêm phù thủy vừa nhẩy vừa ca hát hò hét xung quanh vạc nước sôi trong khi bà già Cece Kaema, mẹ vợ của Louis kêu la thảm thiết cho đến khi chín như cua luộc. Ông lang băm bị cảnh sát nhốt và chờ ngày ra tòa về tôi cố sát. Cảnh sát kiêm thám tử Frankie Dwanachemende cho biết: "Chúng tôi không thể để tên phù thủy ngu muội này hành nghề giết người một cách xuẩn động như vậy.". Cảnh sát cũng cho biết thêm rằng họ cũng sẽ tống giam chàng rể quý Louis về tội tòng phạm mặc dù Louis tỏ ra hối tiếc về việc làm của mình. Thám tử Frankie noi: "Nếu ngu cũng là một cái tội thì chàng rể này sẽ mang tội cố ý sát nhân chứ không phải tòng phạm".

Vợ chồng Louis có ba con sống chung với bà mẹ vợ 66 tuồi ở ngoại ô thị trấn Ndola và chuyện dựng tóc gáy này xẩy ra hồi năm ngoái khi thấy bà mẹ vợ Cece cần chăm sóc về bệnh đau khớp xương. Ông biện lý Komani lắc đầu nói: "Có rất nhiều bác sĩ gần đây nhưng không hiểu tại sao Louis lại đến nhờ lão phù thủy kiêm lang băm Dochelle Domo. Khi Domo bảo Louisa rằng đắp một cái lò để đun một vạc nước rồi quăng bà già vợ vào đó. Khi nước sôi sẽ đuổi con ma làm đau khớp xương ra ngoài. Thế mà anh ta nghe theo thì thật là điên khùng".

Louis khai rằng: "Tôi liệng má vợ tôi vào vạc nước rồi nước càng ngày càng nóng hơn tới khi sôi và bà gìa vợ tôi ngụp lăn trong đó la thất thanh như điên khùng. Tôi không cảm thấy yên tâm trong lòng khi nhìn cảnh này nhưng ông thày Domo bảo có thế thì mới trị hết bệnh và bệnh sẽ không bao giờ tái phát nữa. Ông ta vừa la vừa hát và nhẩy múa xung quanh vạc nước sôi và nói với tôi rằng ông ta đang xin lệnh trời giúp để mẹ vợ tôi mạnh khỏe suốt đời. Thế nhưng khi nước sôi sùng sục gần như luộc chín bà cụ rồi tôi mới hỏi ông thày Domo tại sao lại như vậy thì ông ta trả lời "Việc chữa trị bị trục trặc không có kết quả như dự định" rồi ông ta quơ đồ đạc đi biến vào trong rừng".

Ông Già Chết Con Cháu Mang Ông Ra Ăn Ðể Tỏ Lòng Hiếu Thảo


Chuyện xẩy ra tại Atlanta (GA). Ông già John Morshay 84 tuổi chết bất tử vì bị bệnh tim, con và cháu đã ăn cái xác của ông để tỏ lòng hiếu thảo.

Hành động “hiếu thảo” đến rợn người này được con trai và con dâu ông là vợ chồng Bill & Alice Morshay cùng thằng cháu nội Robert thực hiện. Họ mang xác ông bố đi thiêu xong rồi lấy tro tàn đó trộn với nồi thịt bầm kho và ăn với “spaghetti”. Cả gia đình nhà này ăn hết, khen nức nở là ngon tuyệt và còn tuyên bố rằng chuyện này không có gì là quái gở cả.

Lão Bill con trai ông cụ John nói rằng: “Mỗi người đều muốn bầy tỏ lòng hiếu thảo đối với cha mẹ, hành động của chúng tôi cũng chỉ là một cách bầy tỏ. Việc chúng tôi ăn tro tàn của ông cụ để chứng tỏ rằng lúc nào ông cụ cũng là một phần trong thân xác chúng tôi. Bố tôi rất nhậy cảm về tình máu mủ trong gia đình. Khi còn sống ông bảo rằng dù có chết ông cũng vẫn muốn cận kề chúng tôi. Ông bảo tôi rằng khi ông chết hãy trộn tro tàn của ông vào đồ ăn chúng tôi cho nên tôi phải vâng lời. Quả thật “spaghetty” có mùi khác nhưng ngon vô vùng”.

Thế cũng chưa đủ, Bill còn nhờ một người bạn chụp vài tấm hình bữa ăn xác bố để làm kỷ niệm và để đăng báo. Vợ của Bill là Alice cho biết: “Có một vài tờ báo ghi chúng tôi là những kẻ bệnh hoạn. Tôi muốn người ta hãy nhìn vấn đề theo góc cạnh của chúng tôi. Chúng tôi thương yêu bố chúng tôi và muốn cho ông hiều rằng chúng tôi không phải chỉ thương yêu trên đầu môi chót lưỡi”.

Gia đình nhà này đã được bác sĩ khám nghiệm nhưng không thấy có triệu chứng gì đe dọa đến sức khỏe cả. Tuy nhiên các bác sĩ cảnh cáo và chống lại việc ăn tro tàn của xác chết và họ cho rằng gia đình Bill không bị nhiễm độc chỉ là một trường hợp may mắn.

Giết Sáu Ông Chồng Rồi Ăn Thịt Của Cả Sáu Ông Chứ Không Chôn


Người đàn bà ăn thịt chồng là chị Gisela Kandorfer, 33 tuổi người Đức, đã qua mặt được nhà chức trách trong vòng 4 năm vì chỉ kết hôn với những di dân bất hợp pháp hoặc dân tỵ nạn nhất là dân từ Moroc hay Albani. Gisel ăn nói rất ngọt ngào và quyến rũ được 4 ông di dân đực rựa chịu kết hôn với chị ta để có giấy tờ hợp lệ đi làm ăn mà lại được vợ. Những người chồng này tự nhiên mất tích và nhà chức trách không có một dấu vết gì để tìm ra thủ phạm cả.

Thế nhưng nhờ nghiên cứu hồ sơ kết hôn của Gisela giới thẩm quyền theo dõi và tìm được nguyên do mất tích của những ông chồng xấu số này của Gisela. Theo điều tra viên Werner Ryder thì vì tình trạng di dân bất hợp pháp của những nạn nhân khiến cho việc truy tầm thủ phạm rất khó. Việc xác định căn cước của các nạn nhân lại càng khó hơn vì không có gì cả (ngay cả một mẩu xương để khám nghiệm qua DNA) trừ ông chồng cuối cùng là Oktoberfest, người Moroc còn lại chút ít. Lý do: chị ta ăn hết thịt hết tất cả những nạn nhân. Thám tử Ryder cho biết: "Chúng tôi bắt gặp chị ta đang nhậu bia với món nhắm là thịt ông chồng Oktoberfest. Gisela lôi ra trong một thùng ướp đá cái đùi và một số xương cổ còn lại và nói với chúng tôi rằng chị ta không muốn ăn thịt của Oktoberfest nữa vì đã quá ôi rồi".

Theo các nhân viên điều tra thì Gisela tỏ ra là một người vợ đáng yêu trong vòng vài ba tuần đối với ông chồng mới cưới rồi bỗng nhiên chị ta giết đi. Thường thì Gisela chờ cho chồng ngủ, nhất là sau một cuộc làm tình thì ông chồng sẽ ngủ mê ngủ mệt, Gisela dùng cây đánh "baseball" đập ông chồng chết ngắc. Theo Gisela khai ra thì vì hồi nhỏ thường theo cha đi săn bắn và làm thịt các thú rừng nên chị ta cũng dùng phương pháp đó xẻ thịt các ông chồng ướp đá để ăn dần.

Cũng theo lời khai của Gisela thì chị ta bắt đầu quyết định giết các ông chồng sau khi bị một anh chồng đẹp trai người Moroc bỏ rơi. Hiện Gisela bị giam chờ ngày ra tòa về tội cố sát nhưng chị ta vẫn tỉnh bơ như không. Thám tử Ryder còn cho biết: "Khi chúng tôi tuyên bố bắt chị ta thì ta vẫn ngồi xỉa răng chẳng tỏ vẻ gì là xúc động hay sợ sệt gì cả".

Tiệm Rửa Xe Với Nữ Nhân Viên Toàn Loã Thể



Bubbles 'n' Boob Car Wash của ông Adrian Gaits là tiệm rửa xe (car wash) đầu tiên trên thế giới ở thành phố Los Angeles đã đã áp dụng phương pháp mới để câu khách: Nhân viên rửa xe toàn những thiếu nữ trẻ đẹp và phải trần truồng 100% trong khi rửa xe hay đánh bóng xe cho khách.

Dù rửa mau hay lâu, khách phải trả $50 một xe thế nhưng các đấng đàn ông vẫn không kêu ca mắc rẻ mà lại còn mang xe lại tiệm này nối đuôi xếp hàng thường xuyên hơn để thuê rửa xe. Chàng Morris Thirell 39 tuổi cho biết lý do "rất là... chính đáng" rằng : "Đây là một tiệm rửa xe thật tuyệt. Tôi thường đến đây để họ rửa xe hay kiểm soát bình điện cho tôi".

Còn chủ nhân Adrian thì cho biết: "Nhiệm vụ của chúng tôi là rửa xe, phục vụ tốt cho khách hàng, nhưng... lẽ dĩ nhiên phần đông khách hàng đến đây để được ngồi nhìn những nữ nhân viên lỏa thể của chúng tôi. Điều đó không có gì đáng chê trách cả. Người đàn ông nào mà không muốn ngồi ngắm một cách hợp pháp và tự nhiên những thiếu nữ trẻ đẹp có thân hình tuyệt vời, khỏa thân 100%, đứng lên ngồi xuống săn sóc chiếc xe của mình".
Để tránh vi phạm luật lệ và cảnh sát có thể làm khó dễ chủ nhân của Bubble 'n' Boobs đã mở tiệm dưới cái "dù" là hội tư (private club). Khách phải gia nhập hội và đóng $5 đồng lệ phí, còn mỗi khi mang xe tới để các nàng săn sóc thì cứ việc nạp $50.

Tiệm này hiện rất đông khách hàng mặc dù có những khách hàng thú nhận rằng nếu đem xe đến những tiệm rửa xe bình thường khách thì chỉ tối chừng $10. Chẳng hạn như chàng Jules Haasel cho biết cảm tưởng: "Lẽ dĩ nhiên là rửa xe ở những tiệm kia thì chả tốn bao nhiêu nhưng không có dịp rửa đã con mắt như ở tiệm này". Điệu này thì thế nào cũng có chàng phá sản vì chịu khó rửa xe cho mà xem.

Ðể Con Nhỏ Trong Xe Chạy Ði Tiểu, Lúc Trở Ra Thấy Sư Tử Ðang Nhai Con Mình

Chị Cynthia Ambele ở Boston với đứa con trai 18 tháng đi du lịch ở thành phố Sada, Nam Phi Châu, thì gặp xui xẻo. Bữa kia lái xe vào một công viên trong rừng, Cynthia dừng lại để con ở trong xe để đi vào phòng vệ sinh và khi trở ra thì thấy một con sư tử đang nhai con mình.

Chị Cynthia nức nở: "Tôi đi chỉ không đầy 3 phút, khi trở lại thì thấy con sử tử đang nhai con tôi chỉ còn có hai cẳng chân và mớ quần áo rách. Tôi gào lên thảm thiết thì có hai người trông coi công viên đến bắn chết con sư tử và tôi ngất xỉu không còn biết gì nữa. Khi tôi tỉnh lại thì thấy mình đang nằm trong bệnh viện và được biết rằng họ đã cho tôi uống thuốc ngủ và tôi ngủ liên tiếp trong vòng hai tuần".

Theo Cynthia thì chị ta bồng con đi chơi ở Nam Phi vì muốn quên đi chuyện buồn gia đình vì chị vừa mới ly dị ông chồng, một cuộc ly dị gay go sau 10 năm hương lửa. Cynthia kể tiếp: "Tôi muốn bồng con đi chơi xa Boston để quên đi kỷ niệm đau buồn và bạn tôi cho biết Nam Phi là nơi tốt nhất để quên mọi chuyện. Sáu ngày đầu của cuộc du lịch thật vui, tới ngày thứ bẩy của cuộc du lịch, ngày 28 tháng 1 năm 2000, thì gặp chuyện đau đớn như thế này. Khi đến chơi ở công viên "Sourberge Game" tôi lái xe đi vào một nơi hẻo lánh nhưng có bảng đề vẫn trong khu an toàn để đậu xe vì có một vài nhà vệ sinh gần đó. Tôi mót đi tiểu tiện quá nên để con tôi trong xe, và vặn cửa xổ xuống chừng hai đốt ngón tay và đã khóa cửa xe cẩn thận trước khi vào nhà vệ sinh. Khi trở ra thì thấy con sư tử chừng 400 cân Anh đã bẻ gẫy cửa xổ xe ăn sống thằng con của tôi.".

Cynthia kết luận một cách bi thảm: "Tôi nghĩ trời đã cay nghiệt với tôi và không còn cay nghiệt nào hơn bằng một gia đình tan vỡ. Thế mà trời còn cay nghiệt bắt tôi chứng kiến một con thú ăn sống nuốt tươi con mình mà bó tay không làm gì được".

Ðám Ma Trở Thành Ðám Cưới


Chuyện xẩy tại Melbourne, Úc Đại Lợi. Cặp trai gái trẻ đã hứa hôn Dustin James và Susan Cassidy không may bị tử thương trong một tai nạn xe cộ. Bi thương hơn nữa là cặp này bị tử thương chỉ một tuần trước ngày họ làm đám cưới. Vị mục sư cảm thương cho cặp tình nhân yểu mạng đã quyết định làm lễ đám cưới cho cặp này (nằm trong quan tài) trước khi làm lễ tống táng.

Khoảng 200 khách đến tham dự lễ cưới trong im lặng, ông bố Stanley của Dustine mặt đẫm nước mắt thay con trai (đã chết) đọc lời hứa theo vị mục sư, bà mẹ Tina của Susan thì nói "I do" thay cho con gái. Ông bố Stanley nói: "Đây không phải là một đám cưới mà hai con chúng tôi mơ ước, nhưng chúng tôi tin rằng lễ cưới này hai con chúng tôi sẽ trở thành vợ chồng dưới suối vàng. Tôi chắc chắn rằng các con chúng tôi không ước muốn điều gì hơn nữa".

Chuyện tình yêu bi thương này bắt đầu vào mùa Đông năm 1998 khi cậu Dustin và cô Susan gặp nhau tại một bữa tiệc và họ bị tiếng sét ái tình ngay từ bữa đó. Họ tính làm đám cưới linh đình thật đặc biệt vào mùa Thu 1999 và mọi việc đã được sửa soạn sẵn sàng chỉ còn chờ ngày lành tháng tốt. Nhưng chẳng may chuyện chẳng lành xẩy ra vào ngày 31 tháng 10, chỉ trước ngày đám cưới một tuần. Khi cặp này đi chợ để sắm đồ cưới trở về thì chiến xe lái bởi chú rể tương lai đâm vào một cây cổ thụ và hai người chết ngay tại chỗ.

Ông bố của Dustin tâm sự: "Cả hai gia đình chúng tôi đều xúc động mạnh nhưng xúc động hơn nữa là các con tôi không còn dịp nào để trở thành vợ chồng. Sau cùng có người đề nghị với mục sư Desmond Ravelle của nhà thờ chúng tôi rằng nên làm đám cưới cho cặp này một cách gián tiếp (by froxy) trước khi làm lễ tống táng. Vị mục sư thoạt nghe có vẻ bỡ ngỡ nhưng sau cùng ông đã hoan nghênh và là nên làm như vậy để hương hồn cặp trẻ sẽ hạnh phúc hơn. Thế là chúng tôi mời thân thuộc bạn bè khách khứa đến dự đám cưới của con chúng tôi và tối thứ Tư để sáng thứ Năm làm lễ an táng".

Cố ngăn dòng lệ, mẹ chú rể đeo hai chiến nhẫn cưới vào tay của xác cô dâu chú rể. Còn vị mục sư thì phát biểu rằng: "Tôi biết sẽ có người phê bình rằng làm phép cưới như thế thì vô nghĩa, nhưng tôi nghĩ rằng chỉ có Chúa mới quyết địng được thế nào là có ý nghĩa hay không có ý nghĩa. Tôi không thấy trong kinh thánh nói rằng chỉ có người sống mới có thể trở thành vợ chồng".

Phụ Nữ Ở Burma Quyết Ðịnh Vứt Kiềng Cổ Nhưng Làm Sao Giữ Ðược Ðầu?


Chuyện xẩy ra tại một bộ lạc ở Loikaw (Burma). Theo tập quán thì con gái khi sinh ra thường đeo những vòng kim loại vào cổ từ nhỏ, và theo ngày tháng họ chêm vô những vòng kế tiếp với mục đích làm cho cần cổ dài ra. Khi họ trưởng thành thì cần cổ của đàn bà thường dài tới 1 hay 2 thước Anh. Mặc dù với cái cần cổ cao ngất nghểu như vậy nhưng các vòng đó hổ trợ đã giữ được cái đầu của họ.

Năm qua hàng trăm phụ nữa đã quyết định phá bỏ tục lệ đó, tháo vứt những vòng kiềng đó đi, nhưng họ phải tập luyện làm sao để cho cần cổ vẫn ngóc lên được để giữ được cái đầu. Các đấng đàn ông thì phản đối và tính tặng cho các bà mấy đá vì họ cho rằng không tiếp tục đeo những vòng kiềng đó thì cổ họ ngẳng ra như cổ cò trông không giống ai.

Phụ nữ bộ lạc Padaung bắt đầu tháo vứt những kiềng cổ đi từ năm ngoái khi mà chị Murtu Grapa mua một tạp chí ở thành phố Loikaw về đọc. Trong tạp chí đó có nói về phong trào giải phóng phụ nữ cho nên chị Murthu quyết định thành lập phong trào giải phóng phụ nữ tại bộ lạc này. Chị Murthu tuyên bố: "Chúng tôi nghĩ rằng tại sao đàn bà chúng tôi phải mang những vòng kiềng đó suốt đời để làm vừa lòng các ông trong khi các ông không phải làm cái gì cả để vừa ý chúng tôi. Chúng tôi muốn gia nhập khối phụ nữ đòi quyền sống thế giới để đòi quyền sống của phụ nữ chúng tôi".

Với sự cổ võ như vậy cho nên tất cả phụ nữ đều cho cưa và tháo gỡ vứt đi tất cả những vòng lỉnh kỉnh đã gắn chặt vào cổ họ từ nhỏ. Thế nhưng sau khi tháo gỡ hết rồi, với cần cổ cao ngất nghểu và thiếu sự hổ trợ họ không thể cất cái đầu lên được. Chị Murthu thú thật với phóng viên nhà báo: "Thật là khó chịu kinh khủng khi mà đi ra đường thì đầu mình ba hồi trĩu về phía trước, lúc thì ngặt nghẽo ở bên phải, khi thì ngặt nghẽo ở bên trái. Tuy nhiên cho dù chồng con chúng tôi có đuổi chúng tôi ra khỏi nhà, chúng tôi cũng sẽ không bao giờ máng những vòng ấy vào cổ trở lại.

Ông Bố Chớp Hôn Thê Của Con


Anh chàng Jeremy Pendauer, 24 tuổi ở Philadelphia (PA) đến đám cưới của ông bố buông lời mắng nhiếc thậm tệ, không phải buồn vì ông bố lấy vợ thì anh ta sẽ mất tình thương, mà vì ông bố cưới em Heather, hôn thê của anh ta, làm vợ.

Chuyện xẩy ra rất bất ngờ cho Jeremy là sáu tháng trước đó, hôn thê Heather Des Messe cho anh biết rằng nàng quyết định chấm dứt chuyện hôn nhân với Jeremy vì trái tim nàng đã trao cho người khác. Rồi khi ông bố của Jeremy quyết định đi bước nữa thì anh ta khám phá ra rằng người vợ tương lai của bố không ai khác hơn là người yêu cũ của mình.

Jeremy ai oán: "Tôi đến nhà thờ lúc bố tôi làm lễ cưới để nói cho bố tôi và Heather biết rằng chuyện họ làm thật là sai trái. Heather và tôi đã cùng học một trường suốt ba năm và đã thề non hẹn biển sẽ cùng xây dựng một tổ uyên ương, một mái ấm gia đình thật hạnh phúc cho tương lai. Không ngờ bố tôi đang tâm hủy hoại giấc mộng đời của tôi. Bây giờ nàng trở thành má ghẻ của tôi thay vì là vợ tôi. Bố tôi đã hủy hoại tương lai của tôi. Tôi nghĩ rằng cả hai sẽ sa địa ngục cho chuyện làm của họ".

Jeremy gặp Heather nhau từ năm 1997, khi đó nàng mới 20 tuổi, và hai người đã yêu nhau từ phút đầu gặp gỡ. NGòai việc phải đi làm hay học hành họ không bao giờ rời nhau nửa bước và dự định làm đám cưới sau khi Heather học xong đại học. Tháng 6 năm ngoái, mẹ của Jeremy chết, Heather thường xuyên qua nhà Jeremy để an ủi hôn phu hiện đang sống với ông bố đơn chiếc Roger 53 tuổi. Thế nhưng từ đó Jeremy thấy có sự thay đổi ở Heather. Jeremy tiết lộ: "Nàng qua nhà tôi mỗi buổi tối và rất lưu ý chăm sóc bố tôi chứ không quấn quýt với tôi như trước. Tôi tỏ ý băn khăn thì nàng cho tôi biết nàng thương và tội nghiệp cho bố tôi vì mất mẹ tôi mà buồn thảm. Nàng chỉ muốn "cheer him up" mà thôi. Thế nhưng tôi vẫn nhận ra sự khác lạ của nàng đối với tôi. Tôi đoán chắc có gì không hay xẩy ra nhưng chưa bao giờ nghĩ đến việc nàng sẽ yêu bố tôi cả. Ngay cả khi nàng thú thật rằng nàng đã yêu người khác tôi cũng không nghĩ rằng người khác đó lại là chính ông bố tôi".

Thế rồi khoảng ba tháng sau, khi ông bố Roger nói cho Jeremy biết rằng ông sẽ đi thêm một bước nữa và cho biết mẹ ghẻ tương lai của Jeremy là ai thì chàng ta mới té ngửa. Jeremy cho biết cảm tưởng lúc đó: "Tôi thật bàng hoàng như trời xập. Tôi không ngờ chính ông bố của mình là lý do cho cuộc tình của tôi đổ vỡ. Dù chuyện đó xẩy ra thế nào chăng nữa thì ông ta cũng phải xa lánh nàng, nghĩ đến hạnh phúc hay sự đau khổ của đứa con trai duy nhất của ông chứ. Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho bố tôi".

La Vợ Ðến Nổi Sái Quai Hàm KHông Ngậm Miệng Lại Ðược


Chàng hay la hét vợ Ralp Beekler ở Austin (TX) năm 1990 không hiểu giận dữ làm sao mà ngoạc mồm ra la vợ rồi cứng quai hàm luôn, cho đến giờ vẫn không ngậm miệng lại được. Qua 10 năm với 27 lần giải phẩu nhưng cũng không cứu vãn được. Miệng chàng ta vẫn ở vị trí "há" như vậy. Khổ nỗi chàng không thể đối thoại bình thường, không nhai đồ ăn được mà chỉ nuốt đồ ăn lỏng như cháo mà thôi. Ngay cả việc thè lưỡi liếm môi trên cũng không thể làm được thì ăn uống làm sao.

Tuy nhiên chị vợ Millie của Ralp vẫn thương yêu săn sóc ông chồng lắm điều. Chị ta nói: "Thật là buồn khi thấy chồng tôi trông kỳ cục như vậy, nhưng chúng tôi cùng chia sẻ và cùng một niềm tin là có ngày sẽ có thể cứu chữa được".

Ralp là một thợ xây chuyên nghiệp 41 tuổi, giờ chỉ có thể thưởng thức sữa, xúp, và "oatmeal" mà thôi. Khi phải nói chuyện thì anh viết ra giấy.

Tai nạn xẩy ra hồi tháng 7 năm 1990 khi dậy ăn sáng để đi làm, chị vợ sửa soạn điểm tâm cho Ralp chưa xong, thế là Ralp gầm lên: "Mang đồ điểm tâm lên đây cho tôi ăn còn đi làm đồ chết bầm". Chị Millie kể: "Sau khi nghe tiếng gầm như vậy rồi thì lặng yên. Tôi không nghe thấy anh tiếp tục rủa xả như mọi khi. Ngạc nhiên tôi chạy ra phòng ăn coi thì thấy miệng anh cứ há hốc ra như vậy. Tôi vội chở chồng tôi đến bịnh viện nhưng họ không thể giúp được gì cả".

Và từ đó Ralp đã dùng biết bao nhiêu thuốc men kể cả thuốc chích vào bắp thịt quanh miệng và qua tay nhiều chuyên viên hạng nhất thế giới mà tình trạng vẫn không thay đổi. Có những chuyên viên chuyên trị không lấy tiền mà chỉ cần lấy tiếng cũng khoanh tay. Chỉ có một lần Ralp đã ngậm miệng lại được nhưng chỉ được một thời gian ngắn rồi lại bật ra trở lại như cái lò so.

Theo nhà phân tâm học Henrik Bauer thì trường hợp này không thể chữa bằng giải phẩu và thuốc men được vì nó thuộc về tâm lý học. Ông phát biểu: "Chứng tật này không phải được tạo ra bởi cơ thể anh ta mà trong não bộ của anh ta. Chỉ khi nào tẩy xóa được thói quen giận giữ về đàn bà, nhất là bà vợ, thì anh ta sẽ ngậm miệng lại được".

Hiện giờ thì Ralp vẫn phải há hốc ra như vậy lúc nào cũng ngáp ngáp thở như con cá và chỉ chờ phép lạ mà thôi.

Cô Gái Vũ Khoả Thân Bị Kiện Bồi Thường 2 Triệu Vì Lắc Cặp Vú Trúng Gẫy Cổ Một Ông Ðực Rựa


Chuyện xẩy ra tại thành phố Perth (Úc Đại Lợi), anh Alvin Lamont 34 tuổi kiện vũ nữ khỏa thân Tippie Top đòi bồi thường hai triệu vì cô Tippie đã lắc cặp vú làm trật khớp xương cần cổ của anh ta. Lamont là thượng khách của bữa tiệc mà bạn bè khoản đãi. Họ mướn cô Tippie biểu diễn màn vũ bằng cách cô chui vào trong chiếc bánh mừng Lamont. Khi tiệc bắt đầu thì cô Tippie từ trong cái bánh hiện ra, cô tháo nịt vú và lắc cặp vú 62 phân Anh, rung rung lắc tới lắc lui sát mặt Lamont với mục đích cho chàng ta thưởng ngoạn. Chắc cặp vú vĩ đại của cô ta quá rắn chắc nên khi cô lắc sát vào mặt Lamont có sức mạnh khiến cho anh chàng trật xương cổ.

Lamont kiện hy vọng đòi được bồi thường 1 triệu 750 ngàn cho sự đau đớn và 250 ngàn tiền bác sĩ và thuốc men. Luật sư Franklin Regis của Lamont dự tính đưa ra sự xác nhận của ba y sĩ rằng Lamont sẽ chịu đựng đau đớn và sự hoạt động của cần cổ sẽ bị giới hạn suốt đời. Còn Lamont thì khiếu nại rằng: "Người ta cứ tưởng đây là trò đùa. Nhưng thử hỏi khi mà tôi không thể ngủ được quá 20 phút mỗi khi muốn ngủ vì mỗi khi trở mình hay xoay đầu thì đau đớn không chịu được. Tôi có cảm tưởng cặp vú đó nặng ngàn cân khi cô ta đập vào mặt tôi".

Vũ nữ Tippie thì rất lấy làm tiếc là tai nạn đã xẩy ra và cô nói rằng cô không cố ý tạo sự nguy hiểm cho người khác bằng cặp vú của mình. Cô tiếp: "Tôi chỉ làm những việc mà tôi đã làm với tất cả các khách hàng khác. Hầu hết các vị đực rựa đều thích được tôi lắc cặp vú vào mặt họ. Và tôi cũng không lắc vào mặt ông Lamont mạnh hơn khi tôi lắc vào mặt các vị khách khác". Luật sư của Lamont cho lý luận của cô Tippie là thiếu tinh thần trách nhiệm.

Tuy nhiên dù có thắng kiện, Lamont cũng không hy vọng được đồng nào vì vũ nữ Tippie không có tiền và bảo hiểm của cô ta không có phần bồi thường nếu cặp vú của cô tạo thương tích cho khách hàng.

Bản "Contract" Thành Hôn Kỳ Dị Nhất Thế Giới

Để tránh những trục trặc cho cuộc sống chung sau này, cặp vợ chồng mới Edgar và chị Myra Fibbs ở Pittsburgh (PA) đã soạn một bản điều lệ sống chung trước khi làm lễ cưới. Bản điều lệ 27 trang bao gồm nhiều vấn đề thật tỉ mỉ như khi nào và chỉ bao nhiêu lần họ mới làm tình một lần; hoặc hàng ngày chỉ được ăn tối đa bao nhiêu "calories".

Bản điều lệ này được cô dâu chú rể ký, có nhân chứng và luật sư thị nhận chữ ký. Chàng Edgar Fibbs cho biết: "Chúng tôi muốn cuộc hôn nhân của chúng tôi bền vững; mà muốn bền vững thì chỉ có bản điều lệ này sẽ hổ trợ cho sự bền vững đó. Nếu người nào vi phạm bản những điều đã ấn định trong "contract" này sẽ không được đòi hỏi gì (kể cả chia chác tài sản) và phải trả án phí nếu người hôn phối kia muốn ly dị. Nhưng nếu cải hai đều giữ đúng lời cam kết thì cuộc hôn nhân sẽ tồn tại đến răng long tóc bạc". Edgar cho biết thêm: "Chúng tôi đưa ra những điều thật tỉ mỉ nhỏ nhặt nhưng có ảnh hưởng tới cuộc sống chung và tạo ra những tranh luận bế tắc sau này. Tốt hơn hết là trên giấy trắng mực đen thì khi chuyện xẩy ra không cần tranh luận nữa". Trong 27 trang của bản "contract" này có một số điều đáng lưu ý như sau:

-Phải làm tình tối thiểu 3 lần một tuần và suốt đời không được làm tình với bất cứ người nàokhác.
-Tối đi ngủ phải trần truồng, không được mặc quần áo.
-Không được nấu đồ ăn dư thừa phải để đến ngày mai và chỉ tiêu thụ tối đa 2000 calories một ngày.
-Không được chơi bingo hay bất cứ trò chơi có tính cách cờ bạc hay ăn thua.
-Mỗi người có 20 giờ một tuần để làm chuyện riêng của mình và người kia không được quấy rầy.
-Phải đánh răng 2 lần một ngày; phải dùng thuốc xúc miệng, tắm rửa hàng ngày và gội đầu tối thiểu ba bốn lần một tuần.
-Không được ăn bất cứ loại "fast food" nào như của các tiệm McDonald hay Burger King vv.
-Tập thể dục ít nhất một giờ mỗi ngày.
-Phải có đứa con đầu tiên vào năm 2000.
-Phải dọn dẹp sạch sẽ bếp nước, rửa chén bát ngay sau khi nấu nướng hay sau khi ăn.
-Chỉ dùng sản phẩm Windex để lau chùi cửa kính
-Tiêu tiền trong phạm vi ngân quỹ đã được ấn định và chỉ sử dụng tối đa 20 đồng mỗi tuần để vui chơi hay tiêu riêng.
-Chỉ mua xe hơi của Pontiac.
-Thay phiên cào tuyết cửa nhà xe vào mùa Đông.
-Thay phiên giặt quần áo.
-Hàng đêm phải đi ngủ trước 11 giờ đêm và phải dậy trước 7 giờ sáng.
-Không được huýt gió hay ca những bài ca mà hôn phối không thích v.v.

Cũng may, không có mục cấm hút thuốc, uống rượu hay ra đường liếc ngang liếc dọc, chứ nếu có những ngăn cấm này thì anh chồng chắc chặt mẹ nó cái của nợ đi còn sướng hơn lấy vợ kiểu này.

Vụ Ly Dị 37 Năm Mới Xong



Đây phải nói là vụ ly dị kéo dài phá kỷ lục thế giới. Cặp vợ chồng Frank và Sissy Fentermann ở St. Petersburg (Florida) làm đơn ly dị 37 năm về trước mãi tới năm nay mới xử xong. Cặp vợ chồng này liên tục ra tòa hơn cả trăm lần, với những luật sư tuyệt hảo, mà không thể thỏa thuận được sự chia của để chấm dứt vụ ly dị. Ông chồng Frank năm nay đã 61 tuổi nói: "Thật cám ơn Chúa! May mà chúng tôi không có con đấy chứ không thì...". Theo ông Frank thì bà vợ Sissy rất cứng đầu: "Bà ta muốn tất cả tài sản, nghĩa là lột cả quần xà lỏn của tôi nữa, nên tôi phải từ chối. Và những tên muốn bòn rút tiền của bà ta hổ trợ tới cùng ý của bà ta nên mới kéo dài như vậy".

Sau cùng cũng tiến tới sự thỏa thuận với cả tấn hồ sơ với những điều kiện nọ điều kiện kia. Sự thỏa thuận là ông Frank sẽ lấy căn nhà (nhưng bà vợ thì bảo nó thuộc về bà ta mới phải), ngược lại ông chồng phải cấp dưỡng cho chị "ex-wife" hai ngàn đô-la một tháng (nhưng ông chồng thì kêu là quá nhiều).

Theo luật sư cho biết thì cuộc hôn nhân này đổ vỡ từ năm 1963 vì ông chồng đã lén lút tằng tịu với một em "hippoe" lối xóm. Bà vợ liền đá ông chồng ra khỏi căn nhà tráng lệ 4 phòng ngủ và kiếm luật sư để ly dị. Sự ly thân bắt đầu từ đó và sự thương lượng để ly dị cũng từ năm đó.

Luật sư của bà vợ Sissy cho biết: "Cả hai thuộc loại vô lý hết sức. Mới đầu ông chồng đề nghị thế này thì bà vợ lắc đấu. Rồi bà vợ đề nghị thế kia thì ông chồng lắc đầu. Rồi cứ thế tiếp diễn năm này qua năm khác kéo nhau tới tòa đòi hỏi. Bà thì đòi thêm tiền trợ cấp hàng tháng, ông thì buộc bà phải kiếm việc làm, đá qua đá lại họ đã tốn cả một số tiền khổng lồ cho luật sư mà vẫn không chịu thỏa thuận".

Sau cùng luật sư đề nghị cặp này mướn một đội gồm 7 trọng tài để soạn thảo một sự thỏa thuận. Sau ba tháng làm việc và thuyết phục cặp này mới chịu ký giấy ly dị. Sau đó cặp này chịu chụp chung hình để kỷ niệm nhưng vẫn không nói chuyện với nhau.

Bà Sissy nói: "Hắn là một thằng khốn nạn, hắn hứa với tôi trong vòng hai năm hắn sẽ sửa đổi nhưng vẫn chứng nào tật nấy. Tôi muốn hắn đi cho khuất mắt tôi, nhưng tôi không muốn hắn có một xu teng. Bây giờ đã xong, tôi sẽ quên hắn đi và sống cho đời tôi".

Cặp Vợ Chồng Ly Dị Rồi Lấy Nhau Trở Lại 12 Lần

Chàng Howard Prantel và chị "ex-wife" Martha ở thành phố Philadelphia (PA) phá kỷ lục thế giới về hợp tan: Ly dị 12 lần rồi lại thành hôn trở lại và lần thành hôn trở lại lần thứ 12 mới thực hiện vào tháng 2 năm 2000. Hai người làm phép cưới lần đầu năm 1962, sau đó cặp này ly dị và thành hôn trở lại năm 1964, 1967, 1969, 1973, 1975, 1978, 1981, 1984, 1988, 1993, 1997 và năm 2000.

Howard, một thư ký sở hỏa xa 56 tuổi tiết lộ: "Chúng tôi ly dị rồi lại thành hôn trở lại và không ngờ đã được ghi vào: "Guinness Book of Record". Khi sống với nhau chúng tôi đã có những trận cãi nhau kịch liệt nên chúng tôi phải ly dị. Rồi qua một vài tháng chúng tôi cảm thấy cô đơn nên lại gặp nhau và cảm thấy không thể xa nhau nên lại làm lễ cưới. Thế rồi sau khi làm lễ cưới chúng tôi lại cảm thấy không thể sống chung dưới một mái nhà được nên lại ly dị. Nhưng sau khi ly dị chúng tôi cảm thấy không thể sống thiếu nhau được nên lại kết hôn trở lại.

Lần thành hôn trở lại thứ 12 này, "cô dâu" Martha đòi làm đám cưới thật "romantic" trong một nhà nguyện nhỏ và tiết lộ: "Chúng tôi đã tổ chức đủ kiểu lễ cưới, nào là thật giản dị, chỉ có ông thị trưởng chứng kiến, đến lễ cưới long trọng trong đại giáo đường. Chỉ có trong nhà nguyện là chúng tôi chưa làm mà thôi.

Cứ mỗi khi cặp này sống chung trở lại thì cuộc sống chung ấy gặp trở ngại khó khăn khiến cho đời họ thật phức tạp. Họ có với nhau bốn mặt con và có nhà cửa đàng hoàng. Nhưng chi phí luật sư cho các cuộc ly dị đã làm cho cuộc sống của họ càng khó khăn thêm. Howard hiện còn nợ $23,000 tiền luật sư và Martha còn nợ $12,800 tiền luật sư.

Phần lớn bạn bè của cặp này đều ngoảnh mặt vì cảm thấy ngượng ngập về lối sống lứa đôi của Howard và Martha. Chị Martha cay cú: "Khi chúng tôi ly dị bạn bè đều chia sẻ những khó khăn trong đời chúng tôi. Nhưng khi chúng tôi thành hôn trở lại họ lại khó chịu. Thật là lạ. Những người thân, ngay cả con cái chúng tôi cũng không thích là nghĩa làm sao?"

Giải Phẩu Cho Gò Vai Cao Lên Ðể Khỏi Phải Ðộn

Chị Gloria Leversmith ở Miami (Fla) khoái mặc thời trang cho hấp dẫn, nhưng chị ta có đôi vai tụt xuống quá thấp, trông không giống ai (đặc biệt là những thời trang đồ ngủ) nên mỗi khi diện vào phải có hai cục độn (pad) để trông cho được. Nhưng hai cục độn này đôi khi lại tụt mẹ nó mất hay xê dịch ra chỗ khác thế cho nên Glorida quyết định nhờ bác sĩ giải phẩu thẩm mỹ gắn lên vai mình hai cục độn thường trực cho ăn chắc.

Nếu cởi áo ra thì trông hai vai của Glorida dị hợm vô cùng nhưng nàng bảo tôi không mặc đồ tắm hay đi biển bao giờ nên tôi không ngại chuyện đó, tôi chỉ thích diện thời trang vào trông quyến rũ hơn mà thôi và không phải lo ngại nó rơi hay tuột nữa.
Gloria ly dị nhưng giầu có thích mặc thời trang để phô diễn sự giầu có rất bực mình với hai miếng độn bằng bông ở vai bởi vì khi thì nó tuột ra đằng trước, lúc thì nó tuột ra đằng sau, khi thì nó tuột vào ...ngực nên quyết định có hai miếng động vai bằng thịt cố định cho chắc ăn.

Cuộc giải phẩu chỉ tốn có 5 ngàn 4 trăm năm 1997 bằng cách lấy thịt ở hông và bạng mỡ gắn lên trên vai hai cục trông... xinh đếch chịu được.

Vụ Chỉnh Mông Ðít Ðầu Tiên Của Thế Giới



Đã nhiều năm, đít xẹp Judi Farsle, một nội trợ 34 tuổi, ở thành phố Darien (Conn) mơ ước có một cặp mông tròn trịa quyến rũ. Nhờ khoa học tiến bộ mà nay ước mơ của Judi thành sự thật. Bây giờ nàng ta có một cặp mông mới tròn trịa quyến rũ hớn hở cho biết: "Không phải chỉ có mình tôi yêu cặp mông mới "sexy" của tôi mà chồng tôi cũng vậy. Chàng ta cứ bảo tôi lượng tới lượn lui, xoay bên này, xoay bên khia để chàng ta ngắm".

Y sĩ đã mất 7 giờ đồng hồ để giải phẩu và thay thế cặp mông của Judi bằng một cặp mông đẹp hơn của một người chết tặng lại. Cặp mông được tặng là của một cô gái người mẫu thời trang áo tắm 19 tuổi. Cô ta bị chết trong một tai nạn chạy "ca-nô" và các bộ phận trên thân thể của cô ta được tặng vào viện dự trữ để cho những người khi cần thiết.

Bác sĩ thẩm mỹ người Anh, Brian Roverson giải phẩu cho Judi 4 lần trong tháng Ba tuyên bố: "Đây là cuộc giải phẩu đầu tiên trên thế giới đã dùng phương cắt hết cặp mông cũ để ráp vào một cặp mông mới".

Còn Judi thì rất vui mừng vì từ nay không còn mặc cảm với cặp mộng phẳng như cái bàn để ủi quần áo. Judi tâm sự: "Khi còn ở trung học, tôi thấy những cô gái cùng lứa cứ ngày càng nẩy nở phát triển, còn mông của tôi thì cứ y nguyên. Đôi khi có người nhìn từ đằng sau họ cứ tưởng tôi là con trai. Khi tôi 30 tuổi thì mông tôi cũng chỉ nhỉnh hơn một tí thôi, nghĩa là vẫn phẳng so với lứa tuổi của tôi". Judi đã đi thảm khảo với bác sĩ thẩm mỹ để bơm nhưng nàng bị bệnh di ứng nên bác sĩ khuyên không nên làm.

Cho nên bác sĩ khuyên Judi nên giải phẩu và tên nàng được ghi trong list chờ đợi. Rồi khi được thông báo có cặp mông phù hợp với cơ thể nàng Judi liền bay qua Luân Đôn để được giải phẩu. Cuộc giải phẩu ghép mông không để lại sẹo hay dấu vết mà cho Judi một vòng mông 36 phân Anh (inch) nhẵn nhụi mịn màng.

Bây giờ Judi đi ra phố chỉ thích mặc quần Jean bó sát hay váy ngắn để phô diễn cặp mông và hãnh diện khi nghe được những tiếng huýt gió hay những cái nhìn lõ con mắt của những ông thích ngắm... mông.

Cô Gái Quê Một Mắt Trúng Số 61 Triệu Kiếm Chồng


Cô gái quê Gina McNishe, sinh trưởng ở một nông trại tại Maghee (Miss) , chột mất một mắt, biết rằng mình không phải là một món quà của Chúa để ban cho đàn ông, nhưng cô vẫn nuôi một hy vọng một ngày kia sẽ có một chàng sẵn sàng sánh vai với cô để xây dựng mái ấm tình yêu. Bất ngờ cô trúng số một phát 61 triệu đô la, cô mừng húm và hãnh diện tuyên bố: "Hàng ngày tôi vẫn nhìn vào trong gương nhưng tôi không còn mặc cảm là cô gái trời bắt xấu nữa. Bây giờ là nữ triệu phú tôi nghĩ rằng sẽ có chàng trai hào hoa phong nhã nào đó đến chia sẻ với tôi. Chàng ta chỉ cần đối xử với tôi như đối sử với một nữ hoàng và làm cho tôi sung sướng, thật sung sướng suốt đời là dược".

Cô gái muốn chồng Gina hiện đang sống với cha mẹ trong một nông trại nuôi heo và gà vịt và bị mất một mắt phải trong một tai nạn lái máy cầy ba năm về trước. Từ đó Gina mang mặc cảm xí gái và không hy vọng kiếm được chồng. Cô gái khát tình Gina tâm sự: "Tôi không nghĩ rằng sẽ có một chàng trai nào thèm ngó đến tôi ở miền quê hẻo nánh này. Tôi nghĩ rằng tôi phải chấp nhận một sự thật là sẽ trở thành cô gái già đến suốt đời".

Trong một chuyến đi thăm thân nhân ở miền trung nước Mỹ hồi tháng 9 năm 1999. Nhân tiện mua một "lotto" không ngờ vé đó lại trúng lô độc đắc. Giana hồ hởi thuật lại: "Tôi bỏ ra hai đồng và trở thành giầu có hơn 61 triệu sau khi trừ thuế". Bố Gina hãnh diện bảo con gái quý: "Con gái cưng của bố, khi tin con trở thành nữ triệu phú được loan ra bố bảo đảm rằng sẽ có nhiều chàng đến gõ cửa để được quỳ dưới chân con".

Tuy "khát chồng" nhưng Gina vẫn tỏ ra kén trọn để tránh tình trạng gặp phải chàng trai chú ý đến tiền hơn là "yêu" nàng. Gina đòi hỏi: "Người chồng tôi muốn là phải yêu tôi thực sự. Chàng ta phải làm cho những đêm đông giá rét miền Mississipi này thành những đêm ấm áp. Chàng nào muốn chia sẻ một nửa của số 61 triệu này phải chứng tỏ bằng tình yêu, tức là yêu tôi chứ không phải yêu tiền".

Nếu ai có thể làm cho Gina vui sướng và hạnh phúc thì cứ gửi hình và diễn tả về mình về địa chỉ: "Husband Hunt" c/o Weekly World News 600 East Coast Ave. Lantana, Fla. 33464-0002 thì thư sẽ được chuyển đến Gina, nhưng nếu không được phỏng vấn thì hình cũng không được trả lại.

Ma-Sơ Bị Trục Xuất Khỏi Nhà Thờ Vì Trước Kia Là Ðàn Ông


Ma-sơ Teresa, 34 tuổi, thuộc nhà thờ Merciful Heart of Mary Convent, thành phố Bogota bên Colombia đã khoác áo nhà tu 8 năm lý lịch thật sự mới bị khám phá. Sơ Teresa vốn là chàng Albert Ramirez đã nhờ phẩu thuật năm 1991 mà biến thành phái nữ. Sơ Teresa cho nhà báo biết: "Tôi muốn trở thành linh mục nhưng không đậu qua các kỳ khảo sát của trường tu nên tôi quyết định trở thành ma-sơ sẽ dễ dàng hơn. Đối với tôi, được hiến dâng đời mình cho Chúa là mơ ước của tôi và được phụng thờ chúa là mục đích của đời tôi. Tôi nghĩ hành động đổi giống của tôi không thể cho là thiếu lương thiện với nhà thờ mà chỉ là một quyết tâm để được phụng thờ Chúa".

Khi còn trẻ, Ramirez đã theo học trường tu ở Caracas (Venezuela) nhưng điểm quá thấp và Ramirez rất xúc động và thất vọng khi được cho biết phải rời trường tu. Sơ Teresa cho biết thêm: "Thế rồi một đêm kia tôi quỳ cầu nguyện chúa thì một ý tưởng mầu nhiệm lóe sáng trong đầu tôi: Tôi có thể đổi giống, trở thành một nữ nhân và học trường sơ thì tôi có cơ hội phụng thờ Chúa".

Ramirez dành dụm 8 năm để có tiền và qua Ba Tây làm cuộc giải phẩu để trở thành Teresa. Xướng ngôn nhân của nhà thờ xác nhận rằng: sơ Teresa là một người tuyệt hảo nổi bật trong nhà thờ giữa những sơ khác. Ngay mẹ bề trên cũng rất ngưỡng mộ. Nhưng khi thân nhân của sơ Teresa một hôm tiết lộ rằng sơ chính là cậu Alberto thì bắt buộc nhà thờ phải điều tra và yêu cầu sơ Teresa phải ra khỏi nhà thờ.

Xướng ngôn nhân nhà thờ kết luận: "Sơ Teresa đã không thành thật về quá khứ của sơ khi xin học trường tu, núp dưới một bóng hình khác, nhà thờ không thể chấp nhận việc xẩy ra như vậy".

Bỏ Nhà Tu Ði Làm Gái Nhẩy Topless



Ma-sơ Suzanne, ở tiểu bang Philadelphia, đã hiến mình cho đạo với cuộc sống tu hành được 6 năm thì bỗng nhiên bỏ áo nhà tu đi làm gái nhẩy à gô gô cho một hộp đêm kiếm được hai ngàn đô la một tuần.

Suzanne, 27 tuổi rất đẹp gái và sexy, bây giờ nói: "Tôi biết Chúa đang quở trách tôi, nhưng tôi khjông biết làm cái gì để sống bây giờ. Tôi biết chúa có thể giận tôi kinh khủng nhưng tôi không cầu nguyện để mong chúa tha thứ vì tôi biết chúa rất nhân từ".

Suzanne là con nuôi của một gia đình theo đạo Thiên Chúa thuần thành, rất ngoan đạo, tại Kansas City và nàng vào tu viện ngay khi vừa học hết trung học. Nhưng qua 6 năm khoác áo nhà tu Suzanne cảm thấy nàng muốn vũng vẫy và biết nhiều về cuộc đời trần tục hơn là cuộc sống tu hành. Suzanne tâm sự: "Cuộc sống trong nhà dòng rất gò bó khổ hạnh. Một ngày bắt đầu từ 3 giờ sáng và chỉ được phép nói chueỵn từ 3 giờ rưỡi chiều tới 4 giơ rưỡi chiều. Tôi quyết định ra ngoài đời và di chuyển về Philadelphia làm cho một nhà hàng "hamburger" chỉ đủ tiền mưới một căn chung cư một phòng ngủ".

Ngày kia có một ông khách tên Marty, chủ nhân một hộp đêm, thấy thân hình lý tưởng của Suzanne với vòng ngực vòng eo vòng mông 38-25-36 thì như vớ được vàng. Marty nói với Suzanne rằng nếu chịu làm gái nhẩy tại hộp đêm của anh ta thì nàng có thể kiếm bạc ngàn. Suzanne tâm sự: "Nghe anh ta đề nghị tôi cảm thấy như bị lăng mạ vì tôi mà lại phải lỏa thể ưỡn ẹo trước những khuôn mặt háo sắc như điên cuồng làm sao được".

Thế nhưng số lương hàng tuần của tiệm "fast food" không đủ chi dụng cho những nhu cầu cần thiết hàng ngày khiến Suzanne, một cô gái trinh nguyên chưa bao giờ đụng chạm với đàn ông, cố phấn đấu với chính mình nhưng cũng bị khuất phục trước định mệnh. Nàng đã gọi Marty và nhận lời.

Bây giờ Suzanne trở thành cô gái khá giả, ăn mặc thời trang, lái xe thể thao và ở nhà sang. Suazanne kể lại cảm nghĩ đêm đầu tiên: "Hộp đêm chật ních người khiến tôi run như tàu lá nhưng sự hồi hộp tan biết nhanh vì phải vội vàng thay quần áo liên tục. Rồi những đêm sau quen đi và bây giờ tôi không còn nghĩ nhẩy khỏa thân là chuyện bất thường nữa nó cũng như công việc sinh sống khác".

Khách hàng của hộp đêm này cho "tip" rất hậu nhưng đối với Suzanne khách lại "tip" hậu hơn nữa vì vậy nàng kiếm sơ sơ hai ngàn một tuần. Một khách hàng nói: "Cô ta không chỉ đẹp nhất ở đây với thân hình tuyện vời mà cô ta rất trang nhã. Cô ta không chỉ có tài làm cho đám đông điên cuồng lên mà còn có tài khiến cho đám đông ngoan ngoãn trở lại".

Suzanne thú nhận rằng cuộc sống và đời nàng đã thay đổi đột ngột nhưng nàng không hối tiếc. Nàng nói: "Bây giờ tôi không ôm kinh thánh và đã không đi lễ từ khi tôi cởi áo ma-sơ. Nhưng một ngày nào đó khi có gia đình yên ổn tôi sẽ cầu nguyện xin chúa tha tội cho tôi".

Bị Liệt Hai Chân Mà Lại Là Ðĩ Hạng Sang Nhất Thế Giới


Nàng Anna Van der Hoff nguyên là một vũ nữ khỏa thân tại Amsterdam, Netherlands, khi bị tai nạn liệt hai cẳng (phải dùng xe lăn) nàng tưởng rằng cuộc đời nàng coi như xong, nhưng nàng lại trở thành một gái điếm sang nhất thế giới với giá năm ngàn đô la một đêm. Chỉ có dân giầu có tại Âu Châu mới có thể rờ tới nàng và những khách chơi sộp đó lại chỉ thích nàng mới lạ. Phần lớn khách chơi đều cảm thấy thỏa mãn và họ giải thích ràng sự bất lực của cặp chân nàng tạo cho họ một cảm giác mới, một sự chiếm đoạt trước sự yếu đối khiến họ cảm thấy hứng thú hơn.

Với 26 tuổi và cứ mỗi đêm năm ngàn đồng Anna sống như một bà hoàng sang cả. Nàng làm chủ một dinh thự trên thửa đất 22 mẫu Tây, một viện bảo tàng nghệ thuật trị giá hàng triệu đô la, và một du thuyền dài 40 thước Anh. Anna nói: "Đôi khi tôi phải cấu vào người tôi để xem đây là thực hay mộng". Trước đó nàng chỉ là một vũ công khỏa thân cho một hộp đêm và vào cuối năm 1997, một trong bốn cô vũ công khác vì ghen ghét với Anna nên tạo tai nạn cho Anna té từ sân khấu cao tám thước xuống đất và tai nạn này khiến nàng bị tê liệt từ thắt lưng trở xuống. Anna nói: Tôi bị chết lịm không biết gì trong một vài phút và khi tỉnh lại tôi không còn thấy cảm giác gì ở đôi chân cả. Mọi người xúm xít xung quanh không hiểu cứ nói "chắc không sao đâu" tới khi tôi thét lên họ nới biết".

Tại bệnh viện bác sĩ cho biết "spinal cord" đã bị gẫy và Anna sẽ bị liệt đôi chân suốt đời. Sau khi xuất viện Anna rất tuyệt vọng vì phải sống bằng "welfair". Nàng cay đắng: "Tôi thù ghét cuộc đời vì cảm thấy vô dụng ,đôi khi tôi muốn chết đi cho rồi".

Thế rồi một ngày kia, khoảng tháng Ba năm 1998, Anna đang lăn xe trên đường phố và khi ngừng tại một đèn đỏ ngã tư thì có một người trung niên đến hỏi nàng "Bao nhiêu một đêm?". Anna tâm sự: "Mới thoạt nghe tôi đỏ mặt tía tai tính mắng cho anh ta một trận, nhưng chợt nhớ tôi đang nghèo túng nên tôi nhịn nhục và thầm nghĩ: kệ bà nó tới đâu thì tới".

Thế rồi hai người vào khách sạn mở cuộc ái ân và mặc dù hai chân Anna không cảm giác gì hết nhưng riêng người khách thì lại rất hứng thú và anh ta trao cho nàng một món tiền rất hậu. Từ đó Anna trở thành gái bán hoa toàn thời gian và kiếm tới bạc triệu. Có tiền Anna lo chỉnh hình để cặp giò đẹp hơn và bây giờ nàng hãnh diện nói: "Tôi không cảm thấy còn là người có tật mà là một người cũng có công việc và việc làm đó tôi làm thật tốt và tuyệt".

Ông Già 82 Tuổi Mới Chịu Mất Trinh

Cụ via Trenton Wilgins ở Thành phố Jackson (Miss) nguyện rằng chỉ khi nào kiếm được người tình lý tưởng mới chịu mất trinh cho nàng. Điều kiện của của chàng trai Trenton quá lý tưởng, nghĩa là cô gái ấy cũng phải còn trinh cơ, nên cho đến năm 82 tuổi vẫn chưa kiếm được ai. Cụ Trenton tâm sự: "Tôi đã cố gắng giữ cho mình thật trong trắng để chỉ dành cho người mình yêu dấu, nhưng chẳng kiếm dược ai. Tôi cảm thấy như bị đời lừa gạt và tôi không muốn chết đi mà không biết mùi vị gì nên đành bỏ cuộc không để dành nữa."

Cụ Trenton sinh trưởng trong một gia đình ngoan đạo, cha là một nhà truyền giáo ,Trenton tin tưởng tuyệt đối vào thánh kinh nên đã khắt khe với chính mình và đời mình một cách quá nghiêm chỉnh. Hồi còn niên thiếu Trenton đã nguyện giữ "trinh" và chỉ giao hợp khi nào lấy vợ và chàng cố kiếm một người tình cùng tâm nguyện như vậy. Thế nhưng, suốt cả đời Trenton không kiếm được người vừa ý. Nếu có kiếm được nàng nào vừa ý thì nàng đó đã bị người ta phá trinh mẹ nó mất rồi.

Thất vọng và bực bội vì nay đã già và cụ Trenton sợ mình đi đoong bất tử mà không biết mùi vị đàn bà thì ân hận nên cụ đi chơi đĩ một phát xem nó thướng như thế nào.

Sau khi "ấy" xong cụ bảo cũng chẳng có gì là lạ nhưng cụ thú thật rằng nếu không "ấy" một lần thì tôi cảm thấy đời mình thiếu xót một cái gì. Nhưng cuộc sống độc thân cũng có nhiều cái vui như tự do, đầu óc thư thái, không phải lo nhiều về tiền bạc v.v.

Chồng Phải Trả Tiền Cho Vợ Mỗi Khi "Ấy" Một Phát

Theo tiến sĩ xã hội học Ann Graham Martinelli ở đại học Cambridge (MA) thì những ngày mà đàn ông muốn tí tí mà không mất tí gì đã qua rồi vì hàng triệu đàn bà Mỹ đã bắt đầu bắt chồng trả tiền mỗi khi ông chồng muốn tòm tem một tí. Nhiều bà vợ trẻ đã từ chối không cho chồng tòm tem nếu không được trả công xứng đáng. Những trường hợp này xẩy ra thường ở những cặp chỉ là tình nhân hay "move in" rồi mới cưới nhau. Lý do phần lớn cũng là tại vai trò người nữ trong xã hội đã thay đổi quá nhiều và sự tự do tình dục đã làm vai trò của phụ nữ trong vấn đề này khác hơn trước.

Theo tiến sĩ Ann Graham thì ở những thế hệ trước đàn ông làm chủ gia đình và tình hình; đàn ông chịu trách nhiệm cung cấp tất cả vật chất cho cuộc sống và đàn bà có bổn phận cung cấp nhu cầu cần thiết của người đàn ông. Bây giờ nhiều đàn bà đã làm việc ngoài xã hội và có thể sống độc lập vì vậy họ đòi hỏi một sự tưởng thưởng công sức xứng đáng theo ý họ. Tiến sĩ Ann Graham ước tính hiện giờ thì có khoảng 8.5 triệu đàn bà buộc người hôn phối phả trả tiền cho mỗi lần chăn gối, nhưng số lượng này sẽ gia tăng. Tiến sĩ Ann Graham dẫn chứng những trường hợp như:

Julie, phụ tá thư ký hành chánh 31 tuổi, vợ của một cảnh sát viên ở Nữu Ước bắt chồng phải trả $50 cho mỗi lần hai đứa làm tình. Julie nói: "Chúng tôi xáp lại với nhau trung bình 3 lần một tuần và như vậy mỗi tuần tôi có thêm $150 trong túi. Tiền đó là của riêng tôi và chỉ để sử dụng những gì cần thiết cho cá nhân tôi mà thôi".

Chị Karen, một nội trợ 25 tuổi ở Los Angeles, , bắt chồng phải trả $100 một lần và cho biết đó là còn rẻ đó. Karen nói: "Một cô gái "chuyên nghiệp" họ đòi từ $200 đến $500 cho một lần cũng chỉ làm cái chuyện giống như vậy thì tại sao tôi lại cho ấy "chùa". Karen thú nhận rằng chồng chị ta không vui lắm về chuyện này nhưng mỗi lần chàng ta mon men tôi nói thẳng: "Muốn ăn bánh thì phải trả tiền" thì chàng ta vội vàng móc ví ra.

Bà Già Trầu 91 Tuổi Lấy Ông Chồng 16 Tuổi

Có thể nói tại nước Hợp Chủng Quốc này chuyện gì cũng có thể xẩy ra. Bà già trầu Hildie Noster ở Atlanta (GA) chớp ngay cậu bé Tony 16 tuổi làm chồng và bà cho biết đây là người "đàn ông" hoàn hảo nhất mà bà tìm kiếm suốt cả đời mới gặp. Sau khi làm đám cưới bà tuyên bố: "Tôi biết nhiều người cho rằng chúng tôi điên nhưng tôi cóc cần vì Tony là người chồng tuyệt hảo đối với tôi. Anh ta hiền lành, dịu dàng và có tất cả những đức tính mà bất cứ người con gái nào cũng muốn, cho nên tôi yêu Tony tha thiết".

Còn cậu Tony thì nói rằng: "Mọi người đều nói với tôi rằng Hildie quá già đối với tôi nhưng Hildie cũng là một người bình thường như mọi người cho nên khi gặp Hildie lần đầu tôi bị tiếng sét và tôi không còn để ý đến những cô nữ sinh trẻ nhí nhảnh nữa".

Chuyện xẩy ra khi bà già Hildie ,đã 4 lần góa chồng, di chuyển đến Atlanta để sống gần cô cháu nội cho đỡ buồn. Bà Hildie tâm sự: "Một bữa tôi đi ra phố khi đi ngang qua một nhà hàng xóm thì tôi thấy Tony đang giúp mẹ làm ở vườn hoa. Thấy cử chỉ nâng niu nhẹ nhàng của Tony với nhưng cây hoa tôi cảm thấy muốn làm quen và nói chuyện với Tony. Khi bắt đầu nói chuyện tự nhiên tôi thấy một sự xúc cảm dạt dào và tim tôi đập thình thình. Tôi nghĩ Tony cũng có cảm giác như vậy vì chúng tôi ngồi bên nhau nói chuyện đến 3 tiếng đồng hồ mãi tới khi mẹ của Tony gọi cậu ta về ăn cơm chúng tôi mới chia tay".

Thế rồi những ngày sau đó bà già trầu và cậu bé gặp nhau thường xuyên hơn để nói chuyện và tình yêu nẩy nở. Bà Hildie kể tiếp: "Khi báo cho gia đình biết là chúng tôi sẽ làm lễ thành hôn, mọi người như nổi cơn điên. Hết day dí đến rủa sả rằng chỉ có mất trí mới nghĩ đến một cuộc hôn nhân như vậy. Thế nhưng khi thấy chúng tôi vui vẻ hạnh phúc bên nhau thì dần dần mọi người đều thông cảm cho tiếng gọi con tim của chúng tôi và họ giúp chúng tôi sửa soạn đám cưới".

Bây giờ cặp vợ chồng như bà với cháu nội này chiều chiều nắm tay nhau dung dăng dung dẻ dạo chơi hè phố hay công viên coi bộ rất vui sướng. Bà Hildie cho biết: "Tony vẫn đi học ở trường trung học, nhưng ngoài giờ học chúng tôi luôn luôn cận kề bên nhau. Đây là lần đầu tiên trong đời tôi cảm thấy đời có ý nghĩa và chúng tôi nghĩ sẽ sống bên nhau suốt đời vì Tony làm cho tôi có cảm nghĩ tôi sẽ bất tử".

Sợ Bị Vợ Mập Ðè Chết Anh Chồng Xin Ly Dị

Chàng Carlo Bianchi ở thành phố Turin, Ý Đại Lợi, xin tòa cho ly dị bà vợ mập 360 cân Anh bởi vì anh ta sợ nguy đến tánh mạng. Nguy hiểm nhất là đêm ngủ chị vợ Sophia trở mình lăn lộn thì anh chồng nếu không gẫy xương thì cũng bị dập phổi. Mặc dù bây giờ Bianchi đã gẫy một cánh tay, một bệ xườn và một số bộ phận khác nhưng chị vợ Sophia nhất định không chịu ngủ riêng vì chị nói: "Nếu ngủ riêng thì đâu còn là vợ chồng, đó là một hành động thiếu suy xét và vô đạo".

Theo Carlo thì vợ chồng anh ta lấy nhau từ năm 1990, thề nguyền sống bên nhau suốt đời và đã có ba mặt con. Chị Sophia là một vợ hiền lo cho gia đình con cái và rất yêu đời. Nhưng sau khi sinh đứa con thứ ba thì Sophia được báo động phải coi chừng tăng cân. Bianchi nói:" Vợ tôi suốt ngày chỉ ăn và ăn nên không bao lâu nàng đạt tới 360 cân và họa đến với tôi từ đó".

Luật sư của Carlo trình tòa rằng thân chủ ông rất nhỏ nhắn, cao có "5.2" thước Anh, và dù cho có ăn thật no cũng chỉ cân nặng có 100 cân Anh (lbs). Nằm ngủ, mỗi lần bà vợ lăn mình qua đè lên thì Carlo muốn ngộp thở. Ông luật sư trình bằng cớ: "Bà Sophia đã đè gẫy cánh tay của Carlo lần đầu trước lễ giáng sinh năm 1998. Sau đó Carlo yêu cầu vợ phải tìm cách giảm cân lượng và ngủ riêng nhưng Sophia nhất định không chịu rồi vợ chồng cãi nhau đến nỗi cảnh sát phải can thiệp".
Còn chàng Carlo thì trình tòa cuốn nhật ký ghi ngày giờ xẩy ra tai nạn như bị gẫy xườn ngày 17-9-1999 và gẫy xương cổ ngày tháng 11 năm 1999 v.v. Luật sư của Carlo thưa với quan tòa: "Với 360 cân Sophia có thể chấm dứt mạch sống nhỏ bé của thân chủ tôi, chúng ta không thể chỉ đứng nhìn để chuyện đó xẩy ra".

Vợ Ðem Chồng Ra Toà Xin Lệnh Bắt Buộc Chồng Phải Học Về Sinh Lý Ðể "Ấy" Khá Hơn

Tên của chị Janice Dempster, ở Auckland Tân Tây Lan, được báo chí đăng lên trang nhất khi chị ra tòa xin lệnh bắt buộc chồng chị phải đi học về sinh lý để trau dồi khả năng chăn gối. Tòa đã ra phán quyết cho chồng của Janice chọn lựa một trong hai giải pháp: tìm thầy học để trau dồi khả năng sinh lý hay bị phạt 45 ngàn đồng.

Anh chồng của Janice vâng lệ tòa và không biết anh ta học hỏi làm sao mà bây giờ làm tình quá tốt khiến chị vợ lại ra tòa xin ly dị vì anh chồng đòi hỏi quá cỡ Janice chịu hết nổi. Theo Joanice thì chồng chị giờ có thể làm tình dai như đỉa đói, bất cứ lúc nào, 24 giờ một ngày cũng được. Janice than: "Mặc dù chồng tôi bây giờ làm tình thật tuyệt nhưng tôi không còn sức lực nữa, nếu tiếp tục chắc chết".

Chuyện lẩm cẩm này ra tới công cộng là vì khoảng tháng 2 năm 1999, Janice kiện ông chồng tại tòa vì lý do anh chồng đã không làm đủ bổn phận để chị ta thiếu thốn chuyện sinh lý. Jaince lý luận: "Anh ta không chú trọng đến sự đòi hỏi của tôi mà chỉ nghĩ đến thân anh ta mà thôi. Theo anh ta thì làm tình chỉ cần 2 phút , ôm một cái thế là đủ".

Sau khi bị tòa dọa phạt, chàng Dempster sợ mất món tiền to liền tầm sư học "ấy". Trong vòng hai tháng anh ta tập luyện thân thể cho cường tráng, đọc nhiều sách về tình dục, coi phim con heo để học những kiểu mới v.v. và trở thành một người làm tình tuyệt vời.

Janice rất thán phục chồng và nói: "Mạnh mẽ và dẻo dai, anh đã trở thành một người đàn ông mà bất cứ người đàn bà nào cũng mơ ước. Mới đầu thì tôi thấy đây là tuyệt nghệ của cuộc sống. Trung bình bốn hay năm lần một đêm anh đã làm tôi đê mê tới tột đỉnh chưa từng thấy. Nhưng dần dần tôi thấy như đang sống trong một cơn ác mộng vì không đêm nào tôi có thể ngủ được cả. Ngoài ra anh ta chẳng muốn làm gì cả ngoài việc chỉ muốn đè tôi ra suốt ngày, bất cứ giờ giấc nào, ngày hay đêm".

Những người thân cận với Janice cho biết chỉ trong một thời gian 6 tháng mà Janice già đi khoảng 10 tuổi nữa, chị ta bảo chồng cho chị có thời gian nghỉ ngơi nhưng anh chồng bị ghiền quá nặng nên không thể ngưng được nữa. Cho nên ly dị là một giải pháp duy nhất để có thể cứu thân.

Khi biết bà vợ đòi ly dị, anh chồng Dempster lắc đầu nói: "Tôi đếch còn hiểu đàn bà ra làm sao nữa. Cho ăn ít cũng khiếu nại mà ăn nhiều cũng khiếu nại, bố ai biết đâu mà mò".

Ngủ KHông Nổi Vì Ông Chồng Ngáy, Bà Vợ Tặng Chồng Một Phát

Chuyện xẩy ra ở thành phố Belfast bên Ái Nhĩ Lan; sau hơn 10 năm mất ngủ vì tiếng ngáy như hò đò của ông chồng quý, chị Sylvia O'Doyle chịu hết nổi liền phơ một phát ngay tim ông chồng cho rảnh nợ. Chị vợ "hiền" 33 tuổi cho biết: "Không phải chỉ giường chiếu rung chuyển mà ngay cả cửa sổ cũng bị dập vỡ mỗi khi anh chồng tôi bắt đầu vào giấc ngủ. Tiếng ngáy của anh ta như tiếng rầm rầm của xe lửa suốt đêm này qua đêm khác thiên thu bất tận tôi không còn chịu đựng được hơn nữa. Xin chúa tha tội cho tôi vì tôi đã giết người chồng tôi yêu dấu.".

Theo Sylvia thì chị ta không biết chồng chị, Patrick, có tật ngáy tới khi hai người lấy nhau thì mới vỡ lẽ ra. Bởi vì Sylvia là một cô gái trọng cổ tục, chỉ ăn nằm chung chạ với hôn phu khi đã cưới nhau, cho nên, Sylvia tiết lộ rằng đêm tân hôn là một cơn ác mộng với chị ta: "Mỗi khi tôi vừa chợp mắt thì lại giật mình thức giấc vì tiếng ngáy nổ bùng hộc lên như búa đập vào tường. Tôi đã trốn vào bất cứ xó nào trong nhà để ngủ cũng vẫn nghe thấy tiếng ngáy. Đến nỗi tôi phải ngủ riêng trong phòng tắm, đóng cửa lại mà vẫn không thể ngủ được".

Mặc dầu vợ chồng đã tìm đủ cách, ngay cả giải phẩu, để chữa bệnh ngáy của Patrick nhưng vô hiệu. Hàng xóm luôn luôn khiếu nại về tiếng ngáy ồn ào của Patrick. Bạn bè từ chối đi chơi qua đêm với vợ chồng Patrick trừ trường hợp có sự sắp xếp là Patrich ngủ thật xa họ. Còn ngoài ra bạn bè đến thăm, có muốn ngủ qua đêm tại nhà của vợ chồng Patrick cũng chả dám.

Đêm cuối cùng hai vợ chồng ngủ với nhau, khi tiếng ngáy của Patrick rầm rầm nổi lên Sylvia liền lấy khẩu súng lục kề ngay vào tim chồng bóp cò cho tiếng ngáy tịt. Xong chị ta gọi cảnh sát và thuật cho họ biết chuyện xẩy ra. Sylvia bị truy tố về tội sát nhân, nhưng luật sư dự định gỡ tội cho chị ta với lý do tự vệ đối với sự ngược đãi (abuse) của chồng và lỗi là tại chồng chị đã không kềm chế được tiếng ngáy nên mới xẩy ra cớ sự.

Còn Sylvia thì than rằng: "Tôi cũng chẳng còn lý do gì để sống, tôi ước tôi có thể bắn chính tôi thay vì bắn chồng tôi".

Gian Mà Không Ngoan

Những tên lưu manh trộm cướp thường được liệt vào hạng ma lanh quỷ quái chứ ngu quá thì làm sao mà đi ăn cướp được. Ấy thế mà có những tên cướp ngu một cách lãng nhách không thể tưởng tượng được. Nếu có đặt giải thưởng về ngu thì những trường hợp sau đây đáng là những thí sinh có triển vọng.

Chẳng hạn như một tên ăn cướp kia, ở Colorado Spring, vào một tiệm chạp phô chỉa súng vào người bán hàng bắt mở "cashier" nạp hết tiền trong đó. Sau khi người bán hàng thồn tiền vào bao giấy cho tên cướp thì hắn nhìn thấy chai rượu mạnh hảo hạng trên bục hàng sát tường liền ra lệnh cho người bán hàng bỏ chai rượu vào túi tiền đó luôn. Người bán hàng nhìn tên cướp rồi nói:

-Luật chỉ cho phép bán rượu cho ngừời 21 tuổi trở lên. Tướng của anh thì chẳng cần coi căn cước cũng biết anh chưa đủ 20 tuổi, tôi không thể đưa chai rượu cho anh được.

Tên cướp cãi rằng anh ta đã quá 21 tuổi nhưng người bán hàng nhất định không tin và nhất định không đưa chai rượu. Cãi qua cãi lại một hồi tên cướp chắc sợ kéo dài sẽ bất lợi nên hắn bực mình mở ví lấy bằng lái xe đưa cho người bán hàng coi. Người bán hàng coi căn cước của tên cướp thì quả thật hắn đã quá 21 tuổi nên đồng ý đưa chai rượu mạnh cho tên cướp luôn. Tên cướp liền ba chân bốn cẳng vụt ra khỏi tiệm.

Tên cướp đi rồi người bán hàng liền gọi điện thoại cho cảnh sát và cho biết đầy đủ tên tuổi và địa chỉ của tên cướp. Hai giờ sau đó tên cướp bị xộ khám.

Chuyện sau đây còn lãng nhách hơn nữa: bà kia bị tên lưu manh nào đó "thổi" mất cái xe hơi. Bà báo cảnh sát và cho biết trong xe của bà có cái "cell phone" nữa. Ngày hôm sau cảnh sát gọi số điện thoại đó và tên cướp xe trả lời. Cảnh sát liền phịa rằng đọc quảng cáo thấy anh ta bán xe nên muốn coi xe để mua. Tên trộm xe liền hẹn giờ giấc và địa điểm để mang xe đến. Thế là xe được trả về cho chủ và tên thổi xe bị cho đi nằm ấp.

Anh chàng cướp nhà băng sau đây còn ngu trội hơn nữa. Chàng cướp này bước vào Bank of America ở San Francisco xếp hàng như mọi người chờ tới phiên giáp mặt với người phát ngân (teller) và trong khi chờ đợi chàng ta lấy một tấm "deposit form" viết mấy chữ: "Bỏ hết tiền vào bịch này nếu không tôi nổ súng". Trong khi chờ anh ta lo ngại rằng có người nào đó trong hàng đã nhìn thấy những gì anh viết họ có thể đi gọi cảnh sát rồi; thế cho nên anh ta ra khỏi Bank of America và bước vào hãng giữ tiền Wells Fargo bên kia đường. Chờ vài phút thì tới phiên, chàng ăn cướp liền đưa mảnh giấy cho "teller" của Wells Fargo. Chị này đọc qua trả lại cho hắn vừa chê hắn viết sai chính tả và bảo hắn rằng chị không thể đưa tiền cho hắn được vì hắn viết trên cái "deposit slip" của Bank of America. Bây giờ hắn phải viết lại trên "deposit slip" của Wells Fargo còn không thì hắn phải trở lại Bank of America.

Thấy rắc rối quá tên cướp liền trở lại Bank of America. Sau khi tên cướp đi rồi chị "teller" của Wells Fargo liền gọi cảnh sát, và ít phút sau tên định ăn cướp ngân hàng bị bắt trong khi đứng xếp hàng chờ trong Bank of America.

Người ta thường nói vỏ quýt dầy thì móng tay nhọn. Anh chàng kia ở bên Ăng Lê lái xe quá vận tốc giới hạn vượt qua chỗ cảnh sát để máy rada và chụp hình tự động nên chàng ta không biết là mình sẽ bị "ticket". Ít ngày sau nhận được bao thư của sở cảnh sát giở ra thấy có một vé phạt 40 mươi bảng Anh và cảnh sát còn cẩn thận gửi kèm bức ảnh xe của anh ta ở "phạm trường". Thay vì gửi tiền nộp phạt chàng này liền láo cá gửi nộp tấm hình của 40 Anh kim mà thôi.

Ít ngày sau anh ta nhận được thư phúc đáp của sở cảnh sát, giở ra thì bên trong có bức hình của cái còng số 8. Anh ta liền gửi tiền nộp phạt ngay lập tức.

Trường hợp sau đây là cãi bứa nhưng gian mà không ngoan. Chàng nghiền cocain Christoper Jasen bị đưa ra tòa ở Pontiac (Michigan) cãi bứa rằng cảnh sát đã khám xét người anh ta mà không có lệnh của tòa (warrant). Bên biện lý nói rằng không cần phải có lệnh tòa vì túi "Jacket" của Chris gồ gồ lên như có súng trong đó kiến cảnh sát tình nghi nên có quyền khám. Chris nổi sùng quạt lại: "Vớ vẩn và vô căn cứ. Cái "jacket" của tôi nó như vậy chứ súng ở đâu?". Ngẫu nhiên bữa ra tòa Chris cũng vẫn mặc cái "jacket" hôm bị bắt. Chris liền cởi "jacket" đưa cho quan tòa coi. Quan toàn nắm nghía cái "jacket" rồi thò tay vào túi xem có gì không. Trước con mắt ngạc nhiên của Chris, quan tòa lôi ra hai gói cocain và ông ta bò lăn ra cười năm phút sau mới ngưng được để ra lệnh cho cảnh sát tống giam chàng Chris.

Trường hợp sau đây là giận quá hóa ngu. Đó là chàng Dennis Newton, 47 tuổi, ở Oklahoma City ra tòa về tội ăn cướp một tiệm chạp phô (convenience store) có vũ khí. Anh ta giận ông luật sư "thí" làm việc ấm ớ nên đuổi luật sư và tự biện hộ. Anh ta đã làm việc đó tương đối không có gì tệ cho lắm cho tới khi biện lý mời chị bán hàng tiệm chạp phô ra tòa làm nhân chứng để nhận diện một lần nữa. Sau khi nghe chị bán hàng xác nhận, Newton nổi giận đùng đùng chửi chị ta là quân nói láo và nói thêm: "Biết mi nói láo như thế thì bữa đó tao bắn bể đầu mi cho rồi...". Quan tòa và bổi thẩm đoàn được một trận cười bể bụng...

Lậy ông tôi ở bụi này. Cảnh sát ở Detroit có chương trình đến các xóm để giáo dục con nít để ngừa và bắt các thành phần phạm pháp. Bữa kia cảnh sát đang chỉ dẫn cho đám con nít hệ thống điện toán trên xe có thể biết tên tuổi các người có tiền án hoặc đang bị truy tầm v.v. thì cậu Gaitlan, 21 tuổi, đi ngang ghé lại coi. Cậu hỏi cảnh sát làm thế nào mà biết được? Cảnh sát bảo chỉ cần số bằng lái xe hay số an sinh xã hội thì có thể kiếm thấy. Gaitlan liền đưa bằng lái xe cho cảnh sát thử. Sau khi đánh ID của Gaitlan vào hệ thống điện toán thì cảnh sát liền còng tay Gaitlan tống giam vì cậu ta đang bị truy tầm về tội ăn cướp có vũ khi hai năm về trước ở St. Louis (Missouri).

Nhưng ngu như thế này thì sống sao nổi. Đó là hai chàng ăn cướp cũng ở Detroit vào tiệm kia ăn hàng. Tên thứ nhất quơ súng lên trời la lớn: "Đứng yên tại chỗ, không người nào được lộn xộn, nếu nhúc nhích sẽ ăn đạn". Khi mọi người đứng chết cứng không dám nhúc nhích thì tên cướp thư hai chạy lại két tiền... Tên cướp thứ nhất bắn tên thứ hai một phát chết ngắc và lẩm bẩm: "ĐM. tao đã bảo không được nhúc nhích mà lại...".

Ngu thì cũng ngu vừa vừa thôi chứ ngu như chàng này thì hết chỗ nói. Harold Russum ở San Francisco đã hai lần đi tù về tôi hiếp dâm vẫn không chừa mà lại còn ngu nữa. Theo lời kể của nạn nhân Joan, 26 tuổi, thì bữa đó, 29-4-2000, khoảng 6 giờ chiều cô ta đang sửa soạn cơm tối thì bỗng nhiên nghe tiếng vỡ của kính cửa sổ và chàng ta hiện ra lừng lững giữa phòng khách. Harol chỉa súng ra lệnh cho Joan cởi quần áo ra. Joan từ từ cởi quần áo và suy nghĩ cách thoát thân nhưng không nghĩ ra được cách gì trong trường hợp khẩn cấp này. Khi tụt đến mảnh vải cuối cùng trên người Joan liền tươi cười bảo tên cường đạo: "Anh trông cũng đẹp trai vừa ý tôi lắm. Anh cần gì phải cưỡng hiếp tôi, tôi sẽ hiến dâng anh một buổi tối đê mê, nhưng tôi chưa ăn cơm chiều vậy anh dẫn tôi đi nhà hàng làm một chầu rồi về mình tha hồ thư thả".

Chẳng hiểu sao Harold lại đồng ý để Joan mặc quần áo trở lại và hai người đến nhà hàng gần đó. Sau khi ăn xong, Harold gọi "waiter" tính tiền thì Joan xin lỗi đi vào phòng vệ sinh. Nhưng thay vì vào phòng vệ sinh để tháo nước trong lòng Joan gọi 911.

Khi Joan trở lại bàn với Harold thì hai cảnh sát viên cũng vừa tới. Joan cho biết cô không thể quên được khuôn mặt của Harold nó thộn ra và khó tả vô cùng.

Đi ăn trộm đã ngu lại còn xạo không đúng sách. Đó là chàng Brian Walddington ở Des Moines (Iowa). Bữa đó anh Micheal Robert đi làm về thì thấy cửa sổ nhà bị vỡ và có vết máu. Khi vào nhà Robert thấy máu đầy ở nền nhà và thấy chàng Brian đang ngồi ở phòng khách đang ôm tay máu chẩy ròng ròng. Robert kềm chế Brian tại đó và gọi cảnh sát. Brian bị bắt về tội xâm nhập gia cư bất hợp pháp và ăn trộm (burglary).

Nhưng Brian khai rằng anh ta không biết tại sao anh ta lại ở nhà Robert mà anh ta chỉ nhớ rằng anh ta đang ở Danveport (cách nhà Robert 170 dặm) thì có một vài người ngoài địa cầu (aliens) túm lấy anh ta và liệng vào đây (nhà của Robert) khiến anh ta bị thương nên ngồi dưỡng thương.

Nhưng cảnh sát điều tra ra nhà Brian chỉ cách nhà Robert có 1 dặm, thế cho nên Brian bị tống giam với $13,000.00 tiền thế chân và ông cảnh sát trưởng nói với Brian rằng khi nào ông ta kiếm được những "aliens" mà chàng ta nói đó thì Brian sẽ được miễn tố.

Nhưng tên lưu manh sau đây phải công nhận là xứng đáng lãnh giải quán quân về lưu manh và ngu. Chàng này ở Charlotte (NC) mua một hộp thuốc xì gà thuộc loại hiếm và quý nhất thế giới. Vì quá quý nên chàng mua bảo hiểm để chống cháy hộp xì gà đó. Trong vòng một tháng, chưa trả tiền bảo hiểm tháng đầu, chàng ta đã hút sạch mẹ nó hộp xì gà. Thế nhưng chàng ta khiếu nại với hãng bảo hiểm đòi bồi thường vì xì gà cháy hết rồi. Trong đơn khiếu nại chàng ta ghi rõ bị "cháy liên tục bởi ngọn lửa nhỏ".

Hãng bảo hiểm từ chối bồi thường vì cho đó là tiêu thụ (consumed) chứ không phải cháy. Chàng ta thưa ra tòa và thắng kiện vì quan toàn căn cứ vào bản văn của "policy" thì đã viết rõ là bảo hiểm mất mát và "bị cháy" và bản văn không nói rõ là lý do cháy như thế nào. Vậy chỉ nói cháy thì anh ta hút cũng là cháy.

Công ty bảo hiểm không muốn chống án vì sẽ tốn tiền hơn nên bằng lòng bồi thường $15,000 cho mớ xì gà bị cháy. Sau khi nhận được $15,000 chàng này chưa kịp xài thì bị bắt tống giam về 24 tội đốt phá (arson). Căn cứ vào lời khai của chàng ta ở phiên toàn trước và trong văn kiện bảo hiểm anh ta bị kết tội có âm mưu tự đốt phá tài sản của mình để lãnh bảo hiểm (intentionally burning his insured property). Tòa phạt chàng ta 24 tháng tù ở $24,000 tiền phạt.

Người Ðàn Bà Gầy Nhất Thế Giới


Mập quá thì đã khác thường nhưng bà Irialdes Santos Alves này ở Ba Tây chỉ cân nặng có 37 cân Anh trông như một bộ xương biết di chuyển mới là khủng khiếp. Có điều lạ là Irialdes vẫn mạnh khỏe còn có thể có bầu rồi sinh ra một cậu bé con rất khẩu khỉnh.

Các y sĩ cũng chịu không thể giải thích nổi tại sao bà bộ xương cách trí 44 tuổi này lại qua thời kỳ mang thai rất bình thường không trục trặc gì mới là lạ. Bác sĩ sản phụ Floriano Passoa, người săn sóc Irialdes trong thời lỳ mang thai, nói rằng: "Khi một người đàn bà với tạng như vậy không thể có thai được vì thiếu dinh dưỡng cho đứa trẻ, nhưng Irialdes lại trải qua thời kỳ đó không mấy khó khăn". Tuy nhiên trong thời kỳ mang thai bác sĩ đã yêu cầu Irialdes ăn nhiều hơn trước và bớt hoạt động để số lượng calories không bị tiêu đi quá nhanh. Irialdes được đặt cho nhãn
hiệu là cái tăm xỉa răng khi báo chí khám phá ra bà ta năm 1976 ở một làng nhỏ bên Ba Tây. Hồi đó bà chỉ nặng có 55 cân Anh và sau khi lấy chồng năm 1989 thì tăng thêm được một vài cân nhưng thụt xuống còn có 37 khi bà bắt đầu mang thai. Với thể chất như vậy khiến một số y sĩ lo ngại cho bà nhưng họ chẳng kiếm được nguyên do gì đã tạo ra như vậy vì Irialdes vẫn sống bình thường.

Trong thời kỳ mang thai Irialdes thường bị nôn mửa và sút mất 4 cân Anh. Bà cố gắng ăn nhiều những loại đồ ăn cho tăng ký như thịt bò, bánh mì bơ, kem và uống "vitamin" nhưng vẫn không lên cân. Khi khám nghiệm thấy hài nhi không tăng trưởng trong vòng hai tuần, bác sĩ Passoa sợ nguy đến hài nhi đã quyết định cho Irialdes đẻ non bằng cách mổ lấy đứa trẻ ra. Đứa bé chỉ có 3.2 cân Anh. Việc giải phẩu này khiến Irialdes thụt mất 5 cân nữa.

Sau đó, Irialdes ăn nhiều thêm nhưng trọng lượng thân thể cũng chỉ đạt tới 37 cân Anh mà thôi. Irialdes thú thật rằng bà không cảm thấy muốn ăn nhưng ráng ăn để có sữa cho thằng con Carlos mà thôi. Đồ ăn làm bà ớn tới xương, chỉ nghĩ tới đồ ăn thôi bà đã cảm thấy nôn mửa rồi. Thế cho nên hàng ngày Irialdes bà chỉ cần uống vài chén trà hoặc ăn vài tarí cam một tuần cũng đã thấy no rồi.

Cậu Bé Sơ Sinh Nặng Nhất Thế Giới


Mặc dầu giờ thua em bé Billy ở NC, nhưng Jin Li ở Chikan (Trung Hoa) đã từng là em bé mập nhất thế giới cân nặng 235 cân Anh khi được 4 tuổi. Khi mới lọt lòng mẹ sinh Jin Li đã cân nặng 32 cân Anh.

Bà Mei mẹ của Jin Li nói với phóng viên báo chí rằng: "Thằng con bà cứ thấy đồ ăn là vồ lấy ăn tuốt nuốt rồi đòi thêm. Bây giờ nó đã nặng hơn bố nó và sẽ tiếp tục lên cân. Quần áo mặc vào chỉ mấy bữa là bị toạc ra hết. Nếu không cho nó ăn thì nó sẽ ăn bất cứ cái gì nó nhìn thấy như côn trùng ruồi bọ vv. Các y sĩ đều chịu thua không hiểu tại sao một em bé vài tuổi mà ăn nhiều như vậy".

Bác sĩ nói rằng một đứa trẻ 4 tuổi mà ăn nhiều như vậy thì không có lợi cho sức khỏe. Các chuyên viên thử nghiệm cũng không khám phá ra lý do tại sao Jin Li lại tiêu thụ được nhiều đồ ăn như vậy. Dân làng đều lấy làm ngạc nhiên khi nhìn thể chất của Jin Li, nhất là khi thấy Jin lúc nào cũng đòi đồ ăn. Khi được 6 tháng Jin xơi một lúc 15 tô bún một ngày. Khi được 2 tuổi Jin cân nặng 96 cân Anh và cầm đũa rành rõi như người lớn. Ông Peng, bố của của Jin phải làm việc quần quật để có thể cung cấp đủ đồ ăn cho ông nhóc con quá khổ.

Ông Peng cho biết: "Mỗi bữa ăn nó ăn một con cá thật to, 15 tô bún, 7 bát cơm và rau, một con gà và một đĩa trái cây. Chúng tôi phải bán căn nhà để mua một căn nhà nhỏ để có tiền mua đồ ăn cho nó".

Sau cùng gia đình phá sản không thể nuôi nổi ông nhóc và phải giao Jin cho chính phủ nuôi trong bệnh viện. Jin phải trải qua một chương trình "diet" và bây giời 11 tuổi, cao 4.9 thước Anh nhưng cũng vẫn cân nặng 344 cân Anh.

Có Con Với Dã Nhân Khổng Lồ


Em Katie Murtin nõn nường, 29 tuổi, làm nghề thư ký ở Seatle (WA) có một con trai mặt đầy lông lá như dã nhân và em cho biết rằng đó là kết quả của những lần ân ái với một dã nhân khổng lồ năm sáu năm về trước. Cậu con 4 tuổi của Katie tên Kelly Murtin quả thật mặt và đầu lông lá như con khỉ. Các y sĩ đã làm nhiều thử nghiệm (test) về cậu bé đều đồng ý rằng cái "gene" trong Kelly chỉ có một nửa là của người ta (human) , phần còn lại thì chưa thấy có bao giờ.

Katie nói: "Bigfoot cha của Kelly là người yêu duy nhất của tôi. Mặc dù chúng tôi chỉ gặp nhau có hai tuần nhưng tôi nghĩ rằng chàng vẫn nghĩ đến tôi. Tôi không thể yêu một người đàn ông nào khác ngoài chàng ta". Katie Murtin kể lại thì nàng gặp dã nhân (Bigfoot) cao 7.6 thước Anh (7 ft 6) trong một cuộc du ngoạn một mình ở công viên quốc gia Mt. Rainer. Và: "Khi vừa thấy dã nhân tôi muốn hét to lên và muốn bỏ chạy nhưng khiếp hãi quá đã làm tôi chết đứng không nhúc nhích được. Bigfoot đứng ngó tôi miệng âm ư điều gì tôi không hiểu nhưng tôi có cảm tưởng chàng ta muốn nói với tôi rằng đừng sợ đừng sợ... vì khi tôi nhìn thẳng vào đôi mắt chàng ta thì thấy đôi mắt ấy nhìn tôi rất trìu mến". Katie kể tiếp rằng dã nhân đứng ngó nàng một hồi rồi chạy biến vào trong rừng, nhưng những ngày sau thì trở lại căn lều của nàng mang theo hoa trái và những con cá tươi. Sau đó hàng đêm dã nhân nằm ngủ bên cạnh căn lều bạt của Katie như để bảo vệ nàng. Mặc dù dã nhân không nói được nhưng Katie cảm thấy có sự thần giao cách cảm nào đó khiến nàng và dã nhân mến nhau và gần gũi nhau hơn. Thế rồi từ sự gần gũi đó mà đưa đến sự ân ái say đắm bên nhau. Sau hai tuần nghỉ hè đó Katie trở về cuộc sống của thành phố ít lâu sau thì được biết nàng đã thụ thai. Chín tháng sau thì sinh Kelly.

Y sĩ đỡ đẻ đã hoảng kinh khi thấy đứa trẻ sơ sinh mặt mũi đầy lông lá. Nhưng nó sống và lớn lên mạnh khỏe bình thường không có chuyện gì xẩy ra cả. Katie cho biết: "Kelly có sắc thái của bố nhưng tâm hồn và khả năng là do sự truyền giống của tôi. Điều làm tôi hãnh diện là Kelly không mang mặc cảm gì cả; tôi cho nó biết Bigfoot là bố nó và nó rất hãnh diện về điều này. Khi có người đùa giỡn hay chế diễu, nó chỉ nhìn tôi nói: Má, họ thật là những người kém hiểu biết".

Con Chó Lớn Nhất Thế Giới


Con chó tên Chutzpaw thuộc loài pooch ở thành phố Pittsburgh (PA) được ghi là con chó lớn nhất thế giới. Nếu nó đứng thẳng bốn chân thì đo được 4 thước Anh chiều cao và cân nặng 504 cân Anh (504 lbs). Chủ của Chutzpaw là Peter Shemp nói: "Khi gặp nó lần đầu ngoài phố thì người ta có vẻ sợ sệt, nhưng nó rất hiền và thân thiện. Nhưng nếu ai chọc nó thì nó chỉ dùng đuôi vẫy một cái thôi cũng đủ té lăn chiêng".

Chutzpaw thuộc giống "moppet" lai của hai giống "komondor" của Hung Gia Lợi và "sheepdog" (của Anh) hợp lại. Giống chó này có bộ lông rất dầy và hay chạy vòng vòng khi bị ướt. Có người thường đổ nước xà bông vào chó này rồi thả nó vào trong nhà lát gạch bông, nó chạy vòng vòng một hồi thì nền nhà sạch bóng.

Sinh ra được 6 tháng Chutzpaw lớn như thổi và bác sĩ thú y cũng chịu không thể giải thích được tại sao con chó này lại to lớn khác thường như vậy. Ông Shemp, chủ của con chó đặt ra giả thuyết rằng: "Tôi nghĩ Chutzpaw sinh ra ở gần kề khu nguyên tử "Three Mile Island" này và có thời kỳ lò nguyên tử này bị xì (leak) nên đã ảnh hưởng đến nó.

Vì Chutzpaw cần có chỗ và cần hoạt động hàng ngày mà với thể chất to lớn như vậy nên có một vài trở ngại. Với sức mạnh như vậy khi chơi liệng và bắt banh thì nó chỉ ngoạm một phát là trái banh lủng. Liệng cành cây to cho nó bắt thì chủ liệng không nổi mà cành nhỏ thì khi nó chộp được thì cành cây gẫy nát. Chủ của Chutzpaw không thể thả lỏng nó trong sân sau nhà được vì nó chỉ quờ một phát là hàng rào rách và đổ. Khi khát nước nó chỉ làm một hơi là cạn cái bình nuôi cá vàng và cá cũng trôi luôn vào họng nó. Vì vậy chủ của Chutzpaw phải cột nó vào sau xe "truck" rồi lái ra phố để nó chạy theo và nó rất khoái trò chơi này.

Mua đồ ăn cho Chutzpaw ăn thỏa mãn thì cũng đau túi tiền lắm. Mỗi ngày nó xơi hết một bao "dog food" khoảng 20 cân Anh chưa kể đồ ăn thừa thãi của gia đình. Shemp phải đi ra các nhà hàng xin đồ thừa, xương xẩu, phó mát, bánh mì và, bất cứ thứ gì có thể ăn được mà họ vứt đi, mang về cho Chutzpaw xơi.

Shemp cho biết món mà Chutzpaw thích nhất là món đậu phọng và sò, hến hay trai. Đặc biệt ruồi hay bọ chó (flea) là không bao giờ có ở nó.

Hai Tuổi Nặng 265 Pounds


Cậu bé Bill ,2 tuổi rưỡi ở Fayetteville (NC) Hoa Kỳ, cân nặng 265 lbs, vượt xa kỷ lục của ba cậu bé khác cân nặng nhất trên thế giới. Cựu kỷ lục là cậu bé Giant Jin Li thành phố Chikan bêb Trung Hoa nặng 215 lbs khi 4 tuổi rưỡi. Rodrigo Vasconcebos ở Ba Tây nặng 248 lbs khi được 3 tuổi rưỡi và cao 5 thước Anh rưỡi (5 ft 5). Cậu Carmen Alvarez, biệt hiệu King Kong, ở Barcelona (Spain) nặng 214 lbs khi 3 tuổi.

Bố của Bill nói: "Bác sĩ cho chúng tôi biết rằng Bill là đứa trẻ ngộ nghĩnh và mạnh khỏe không có gì bất thường cả. Nhưng mới có hơn hai tuổi mà nó cao 4 thước rưỡi Anh (4 ft 5) và cân lượng sẽ tăng trưởng hàng ngày".

Billy sinh thàng giêng năm 1997 và vừa lọt lòng mẹ nó đã nặng hơn 17 lbs và chiều cao đo được 29 phân Anh (29 inchs). Sau một tháng Billy nặng 123 lbs và mẹ nó không bế nổi nó nữa. Được 23 tháng thì Billy cân nặng 208 lbs và giờ thì 265 lbs. Billy ăn khỏe như cọp 5 bữa một ngày.

Bố mẹ Billy cho biết họ lo ngại với tầm thước như vậy chỉ sợ Billy bất cẩn làm bị thương những đứa trẻ nhỏ khác cùng lứa tuổi khi chúng chơi với nhau. Bác sĩ cũng không thể đoán được tương lai Billy sẽ to lớn tới cỡ nào và sẽ ngưng tăng trưởng ở tuổi nào.

Con Dế To Nhất Thế Giới


Tại nước Chí Lợi (Chile), gia đình kia có con dế dài 3 thước Anh (3 feet) và nặng 60 cân Anh (60 lbs) với cái miệng có thể cắn đứt cánh tay người ta. Dân bản xứ gọi là "pulkiloms" và tuy trông dữ dằn như vậy nhưng lại rất hiền và trở thành con thú tốt trong nhà (good pet).

Con dế này đã tạo ra tình trạng ồn ào tại Chí Lợi vì một số nhà sinh vật học phản đối việc nuôi con dế này tại nhà. Nhà sinh vật học Gulliam, đã nghiên cứu sinh vật 20 năm, nói rằng nếu nuôi con dế này tại nhà là một sự lầm lẫn vì trông nó có vẻ hiền đấy nhưng khi có phản ứng bất thường thì sẽ có tại họa. Nhưng Jorge Baraka nuôi ba con dế lớn này tại nhà lại phản đối: "Thật là điên khùng. Chúng không có gì nguy hiểm cả mà nó cũng thân thiện với người ta như chó, mèo vậy. Tất cả trẻ con hàng xóm đều đến chơi với con dế mà có sao đâu. Có nó tất cả những loại thú dữ khác như rắn rết không giám bén mảng đến nhà. Chúng tôi không bị phiền nhiễu gì cả. Suốt ngày nó chỉ nằm dưới gầm bàn gầm ghế mà thôi".

Con dế vĩ đại này thường thấy ở trong rừng và chỉ mới được khám phá vài năm gần đây từ năm 1995. Bây giờ có du khách Mỹ trả $800 một con để mang về làm con vật trong nhà (pet). Một người Pháp trả $22000 đô la một con kể cả tiền chuyên chở để mang về Pháp.

Nhưng nhà sinh vật học Gulliam vẫn nói: "Tôi ước mong mọi người hãy nghe tôi: Loại côn trùng vĩ đại này không phải là con vật có thể để ở quanh quẩn với người ta được. Tôi đã biết được rằng trẻ em đã bị nó cắn, tuy nhẹ, nhưng một ngày nào đó sẽ bị nó cắn nặng hơn nữa".

Cậu Bé 10 Tuổi Mập Nhất Thế Giới Làm Tên Cướp Khiếp Ðảm


Cậu bé Xavier 10 tuổi ở thành phố Albuquerque, tiểu bang New Mexico cân nặng 380 pounds cứu gia đình khỏi tay tên cướp.

Chuyện xẩy ra tại một trạm xe "bus", vợ chồng Quentin và Gladys Lowis cùng con là Xavier đang ngồi trên cái băng để đợi chuyến xe thì tên cướp cạn tiến lại chỉa súng bắt đưa hết tiền bạc và những gì có trên người. Tên cướp không bao giờ nghĩ rằng đứa trẻ ngồi giữa cha mẹ là một đứa khác thường nên khi hắn vừa túm lấy cái xách tay của bà Lowis thì Xavier đứng bật dậy tông một phát trời giáng làm tên cướp nằm thẳng cẳng. Cậu bé Xavier nói: "Hắn tưởng dễ ăn lắm nên ngang tàng như vậy. Nếu tôi chủ tâm bẻ chân hắn thì tôi đã làm rồi".

Nhân chứng Bill Vosco nói với cảnh sát: "Tôi chỉ thấy cậu ta vung cánh tay lên là tên cướp đẵ nằm đuột ra đó. Nếu không rõ chuyện thì không ai nghĩ rằng đó là đứa trẻ 10 tuổi mà cho rằng đó là một anh chơi "football" không lồ chuyên nghiệp".

Xavier tuy 9 tuổi nhưng đã cao 5.11 thước Anh và cân nặng 325 cân Anh khi 9 tuổi. Qua năm 10 tuổi Xavier cao "6 feet 2 inch" và cân nặng "380 pounds". Mẹ Xavier cho biết: "Xavier là đứa trẻ rụt rè và nhút nhát có lẽ mặc cảm bởi thể chất của nó. Nhưng sau việc cứu bố mẹ khỏi tay tên cướp Xavier được giới truyền thông để ý và phỏng vấn nên giờ đã mạnh bạo hơn. Chứ thường thì Xavier rất hiền và tên cướp là kẻ đầu tiên Xavier đã phải dùng đến sức mạnh".

Chàng Mập Nhất Thế Giới Lấy Vợ Ðẹp


Anh chàng Buster Simus mập nhất thế giới với "3996 pounds" ở Dallas (TX) vừa mới cưới vợ hôm tháng 6 năm 2000. Vợ của Buster là một cô gái tóc vàng mắt xanh trẻ đẹp, mảnh khảnh mỹ miều đã làm ngạc nhiên nhiều người.

Em Janette Sanbero, cân nặng 132 pounds, làm nghề kế toán viên gặp Buster hồi tháng giêng khi đến nhà làm hồ sơ thuế má cho chàng và bị ngay tiếng sét ái tình với chàng to như trái núi này. Buster năm nay 42 tuổi đã cố "diet" để giảm đi được 2500 pounds nhưng chỉ thời gian ngắn lại mập trở lại như cũ. Buster nói: "Tôi không bao giờ mơ tưởng đến việc có một người vợ đẹp nhỏ nhắn xinh xắn như vậy và tôi cũng không nghĩ rằng sẽ có một người như nàng yêu tôi". Buster tiếp: "Điều lạ lùng là tôi cố giảm cân lượng với hy vọng kiếm được người vợ thì chẳng ai để ý tới tôi. Thế mà khi tôi mập trở lại thì lại kiếm được vợ đẹp".

Đây là lần kêt hôn đầu tiên của Janette, cô ta nói rằng: "Đối với tôi Buster vẫn dễ thương như thường. Tôi yêu toàn diện con người của Buster bởi vì khi yêu một người tôi nghĩ rằng người ta sẽ yêu toàn diện bất kể những khiếm khuyết nào. Tôi công nhận về kích thước của Buster thì bất thường đôi khi gặp khó khăn, đặc biệt là khi hai đứa làm tình. Và chúng tôi ít khi đi chơi hay ăn uống ở ngoài vì các nơi cần phải có cửa rộng. Vì vậy chúng tôi chỉ quanh quẩn ở nhà coi TV, chơi bài và âu yếm nhau".

Vế ăn uống thì Janette cho biết: "Vấn đề ăn thì Buster là nhất. Một ngày Buster ăn khoảng 20 tới 30 pounds thịt bò, 5 pounds thịt gà, một hũ lớn đậu hay khoai tây, 40 "pancake", 12 tới 14 bánh "apple pies" và khoảng 11 bình sữa chưa kể các thứ nước uống khác. Tôi thích nấu đồ ăn và thay đổi thực đơn luôn nên Buster khoái lắm".

Buster thừa hưởng gia tài giầu có của cha để lại nên không phải lo gì về mặt tài chánh; anh ta hy vọng sẽ có con sớm và bảo vợ nghỉ làm để ở nhà hú hý với chồng con. Bust nói: "Khi có thêm những tí nhau nữa thì tình yêu của chúng tôi sẽ toàn vẹn".

Bốn năm về trước Buster bầy tỏ sự tuyệt vọng rằng với thể chất của anh ta như vậy sẽ chẳng bao giờ kiếm được một nàng nào để ý tới anh ta. Bây giờ Buster ngồi mỉm cười nói: "Thật chẳng ai có thể đoán trước được tương lai của mình. Tôi đã hoàn toàn buông xuôi và bỏ cuộc, thế rồi bỗng nhiên Janette bước vào đời tôi và mơ ước của tôi đã thành sự thật".