Thứ Hai, 2 tháng 7, 2007

Rau Đồng Quê

Sau khi tốt nghiệp trung học phổ thông tôi trúng tuyển kỳ thi vào đại học khoa học xã hội và nhân văn tại Saigon. Tôi là một cô gái đồng quê. Ngoài giờ học, quanh năm tôi miệt mài ruộng vườn rẫy bái giúp cha mẹ, ít được đi đây đi đó. Bây giờ lên đại học tôi phải xa nhà để đến thành phố trọ học. Đối với tôi, Saigon có những xa lạ, tôi cảm thấy ngỡ ngàng và lo lắng. Con đường tiến thân tôi buộc lòng xa nhà, mạnh dạn bỏ tất cả mọi quen thuộc, mang niềm tin tuổi trẻ nhiều mơ ước xây dựng tương lai sự nghiệp cho bản thân và phục vụ xã hội.

Mẹ tôi lo lắng nhiều cho tôi nơi xứ lạ quê người. Không những bà lo lắng tiền bạc chu cấp hằng tháng mà còn lo cho tôi đau ốm bệnh hoạn, lo nơi ăn chỗ ở và nhất là không có ai bên cạnh chỉ dẫn, nhắc nhở và trông chừng tôi hằng ngày.

Mẹ đang nghĩ tôi còn non người trẻ dạ rất có thể vấp ngã trước cuộc sống phồn hoa đầy cạm bẫy nơi đất lạ. Mẹ rất cưng con gái ruột của mẹ nên đã lặn lội tìm nhà người bạn quen thân để gởi gấm tôi. Tôi thưong mẹ hơn tất cả mọi người và hứa chắc nịch với mẹ là sẽ chăm học, vài năm sau con sẽ chiếm được mảnh bằng mang về cho mẹ.

Tại Saigon hằng ngày đi học tôi mặc quần tây áo sơ mi, cỡi chiếc xe đạp cà tàng, tóc kẹp thả dài xuống lưng. Nhìn dáng vẻ bề ngoài của tôi trông quê quê gì đâu ! Đôi lúc tôi mặc cảm ngượng ngùng với bản tính rụt rè cố hửu. Trong lúc đó thì bạn bè dân thành phố chúng nó đi học bằng honda, cúp đời mới, đeo đồng hồ xịn, mặc thời trang, xài điện thoại di động có camera, máy nghe nhạc đeo tai, tóc cắt uốn theo người mẫu, tài tử, diễn viên. Tan giờ học chúng kéo vào nhà hàng ăn chơi, đến các tụ điểm giải trí, vào quán internet tìm bạn bốn ohương, chat ... hoặc có đứa dợt le bằng những xế hộp bóng nhoáng vi vút trên đường phố, nhìn mà ham.

Mặc cảm thân phận thấp hèn, tôi ít tiếp xúc thân thiện với tụi nó, và chỉ biết chơi với mấy con nhỏ nhà quê như tôi. Dù sao trong lòng tôi cũng gợi lên những ước muốn những cái mà mình chưa có. Xin thêm tiền gia đình là điều tôi không nên làm. Cha mẹ tôi đầu tắt mặt tối để có chu cấp cho tôi hằng tháng bằng số tiền cố định. Ước muốn cho tôi vươn lên như bạn bè đâu phải là chuyện dễ. Chính là sự ray rứt và thường xuyên suy nghĩ của tôi.

Qua năm học thứ hai, tôi đã dần dần thích nghi với hoàn cảnh mới, bớt dần sự ngượng ngùng rụt rè. Cuộc sống đã giúp tôi những hiểu biết khôn ngoan hơn. Đầu tiên tôi muốn tách rời nơi nhà trọ mà mẹ tôi đã gởi gấm. Họ kiểm soát tôi chặt chẽ, theo dõi sinh hoạt hằng ngày của tôi. Họ đã thực hiện những gì mẹ tôi đã nhờ cậy họ. Còn với tôi, tôi cảm thấy hơi khó chịu như đang bị giam lỏng mất tự do.

Tôi nói dối mẹ là có sự không hợp tính giữa tôi với gia đình đang ở trọ. Chuyện này có thể ảnh hưởng đến sự chăm chỉ đèn sách của tôi. Nghe tôi than thở, mẹ đồng ý để tôi dọn đến ký túc xá ở chung phòng với mấy đứa bạn và ăn cơm tháng. Thế là tôi được chút không khí tự do của đời sinh viên.

Tôi đem ý nghĩ thua sút của mình tâm sự với mấy đứa bạn cùng phòng. Có đứa bảo kệ nó, hơi sức đâu mà lo, tụi mình làm gì theo kịp chúng nó. Có đứa bảo muốn có tiền ăn xài chưng diện cho nở mặt thì đi làm thêm ngoài giờ học. Chúng nó nhìn bề ngoài tôi, tấm tắc khen tôi vượt quá tiêu chuẩn sắc diện, lợi khí hái ra tiền. Có đi làm nhà hàng như chúng nó vào mỗi buổi tối chừng thời gian là khối tiền để mua sắm, nhưng mà coi chừng bản thân để không hối hận.

Tôi nghe lời chúng nó trong tâm trạng náo nức để nhập cuộc. Tôi xin vào làm cho một nhà hàng lớn ngay giữa Saigon, cho dù tại đây tôi đã nghe xảy ra những chuyện không tốt trong công việc phục vụ khách. Nhưng không phải lúc nào cũng như vậy, tùy lúc xử sự. Còn do ở mình, nên hư do mình, cứ cố gắng giữ, nếu quá lắm thì rút lui. Đi làm để kiếm tiền trang trải cuộc đời, không phải đi làm để sa ngã hư hỏng tấm thân. Tôi mang tâm trạng đã xác định vị trí để an tâm làm việc.

Như lời chúng bạn nói, bước chân vào nhà hàng được vài hôm tôi là người được tiền típ nhiều nhất. Không nói cũng hiểu được rằng tôi là người mới ra nghề, sắc diện hấp dẫn, cơ thể nở nang đầy đặn, dân đồng quê sạch sẽ bảo đảm, ăn nói có duyên, thêm cái mác sinh viên nên đã thu hút được những vị khách giàu có sang trọng của nhà hàng. Họ đến với tôi nhiều lần và đã dành cho tôi những ưu đãi đặc biệt. Họ vồn vập bao quanh tôi với ánh mắt thèm khát, những lời nói ngọt ngào nóng bỏng. Họ bỏ tiền ra để mua lấy vài giờ ở bên tôi sau khi nhà hàng đóng cửa. Tôi khôn khéo tìm mọi cách trì hoãn, giữ lòng chừng mực giao tiếp. Tôi đã nhìn thấy điểm khởi hành sa vào cạm bẫy đang bắt đầu từ đây. Những lời ong tiếng ve, ánh mắt đưa tình, sự săn đón niềm nỡ, những tờ giấy bạc hấp dẫn là bình phong che khuất bên trong sự manh tâm gian trá của người đời chực chờ quyết chiếm cho bằng được thể xác mình để thỏa mãn thú tính nhục dục bằng mọi giá. Bao nhiêu đàn bà con gái đã bị dụ dỗ và sa ngã đến tan nát cuộc đời. Cũng đã vô số những cô gái vô danh đang từ bùn đen một sớm một chiều muốn ngoi lên thật nhanh trên nấc thang danh vọng và giàu sang, hãnh diện với đời vẫn phải kinh qua những mặc cả ghê tởm và hèn hạ. Tôi hiểu điều đó và cũng đã hiểu những biến đổi trong môi trường đang sống.

Từng đêm đi làm về nhìn những bộ quần áo thời trang đắt tiền vừa mua sắm, các món nữ trang quí giá lấp lánh đeo trên người cùng những sấp tiền dày cộm tôi cảm thấy vừa lòng và còn tự biết khen cho chính mình, rồi đôi lúc thờ ơ hoặc lãng quên những điều hiểu biết trước mắt.

Qua ba tháng làm nhà hàng tôi đã có sự thay da đổi thịt từ một cô sinh viên miệt vườn đang trở thành một nàng sinh viên thành phố biết chưng diện và ăn chơi. Thời điểm này là vàng son. Tôi là một bông hoa biết nói giữa bao nhiêu cánh hoa khác. Bao nhiêu ong bướm dập dồn vây chung quanh để tranh nhau vờn hoa hút nhụy. Tôi đang quen biết được nhiều người từ sang đến hèn, những đại gia, những khuôn mặt lớn thời đại lắm quyền nhiều thế. Sự quen biết vì cần đồng tiền bỏ túi, không vì tình cảm. Tôi chưa thỏa mãn điều gì cho ai bằng những tình cảm riêng tư.

Lúc này tôi đang chú ý đến một người. Ông là một vị khách đặc biệt của nhà hàng. Hằng ngày ông đến và đặc biệt ông yêu cầu tôi phải tiếp ông trọn những giờ ông có mặt. Thường là những bữa ăn sáng, ăn chiều, những bữa tiệc đãi bạn bè, những tiếp xúc cho công việc làm ăn của ông, ông buộc tôi luôn bên cạnh ông. Ông không bao giờ trả tiền chi phí ăn uống này nọ, cứ mỗi cuối tháng có nhân viên của ông đến thanh toán cho nhà hàng. Tôi ngồi tại bàn với ông, cần điều gì tôi phải lo cho ông. Thỉnh thoảng ông hỏi tôi vài câu về cuộc sống. Ông tỏ ra đứng đắn, lịch sự, sang trọng và nghiêm nghị. Ông lớn tuổi vào hàng chú bác đối với tôi. Ông ăn mặc chỉnh tề đi xe hơi có tài xế riêng. Ông là tổng giám đốc dưới tay có nhiều kẻ hầu người hạ.

Hằng ngày ông luôn cho tôi tiền đôi khi kèm theo những món quà đắt giá. Ông ân cần nhắc nhở tôi việc học hành. Ông dặn dò tôi trong việc tiếp xúc với khách hàng phải luôn thận trọng. Ông hỏi tôi về lý lịch, quê quán, gốc gác. Tôi thật thà nói cho ông nghe không dấu diếm một điều gì. Ông ngọt ngào nói với tôi là ông thương tôi, thương một cô gái đồng quê vừa xinh đẹp vừa chăm chỉ học hành.

Vài tuần quen nhau ông đưa tôi đến một cửa hàng mua tặng tôi một chiếc Dylan cấu cạnh mà ông gọi là quà kỷ niệm ngày quen nhau. Tôi xuýt xoa không dám nhận món quà quá lớn vì nghĩ rằng tôi mang tiếng lạm dụng chăng ? Tôi cảm thấy nghi ngờ tấm lòng tốt của ông mà bên trong như đang có một ý đồ nào đó. Nhưng rồi tôi phải nhận vì ông nài nỉ tôi, và vì tôi cũng đang đạt ước mơ đã ấp ủ trong lòng từ lâu. Ông bảo chỉ là chuyện nhỏ chẳng có gì đáng phải quan tâm. Ông giúp tôi như ông đã giúp mọi người vậy thôi.

Ông bỏ tiền thuê dài hạn một căn phòng đầy đủ tiện nghi ở tầng ba của một cao ốc lớn nằm giữa trung tâm Saigon dành riêng cho tôi. Ông nói ở chung đụng với nhiều người trong một căn phòng nhỏ ở ký túc xá là không tốt cho sức khoẻ, vã lại không yên tỉnh học hành ôn luyện bài vở cũng như bất tiện khi ông muốn đến thăm tôi. Trước đề nghị thật tình và rất mượt mà của ông tôi nào từ chối được. Nhưng mà làm sao từ chối được nhỉ ? Tiền, xe, nữ trang, chỗ ở, quần áo...là những thứ tôi đang cần. Cần cho nhu cầu cuộc sống thăng hoa. Cần và thèm mà không tiền mua. Đợi chừng nào mới có tiền mà mua. Dường như tôi cảm thấy mình đang rơi vào dòng định mệnh mà bề Trên đã dành sẳn cho tôi mà tháng trước tôi đã đi xem bói đã ứng rằng tôi sẽ được quới nhân giúp đở, nhưng phải thận trọng đừng để gì xảy ra. Điều ấy tôi không giải thích được mà cũng không thể tài nào quay lưng từ chối. Trót bước chân vào đành chấp nhận sự rủi may, dù vinh dù nhục, chuyện gì đó vẫn còn thì giờ suy tính lại và hạ hồi phân giải. Tôi biết và tôi hiểu lắm. Tôi như con thiêu thân đang chờn vờn gần vùng lửa nóng đang đâm đầu vào mà chưa cảm nhận cái chết gần kề. Cũng chưa chắc chắn rằng những điều không tốt xảy ra, nếu may ra tôi vẫn còn có qưới nhân phù trợ. Tôi bấu víu để tạo một niềm tin mà bước tới.

Ông đến căn phòng tôi ở vừa dọn về một tuần lễ. Ông đảo mắt nhìn căn phòng, quan sát tính toán gì đó, rồi gọi điện thoại người làm đến sai họ đi mua chở về tủ, bàn, giường, ghế, một số vật dụng cần thiết trong căn phòng. Ông không hỏi han gì ý kiến của tôi. Ông cho rằng mọi việc ông toàn quyền quyết định. Tôi như con chim nhỏ xinh xinh đang được ông đặt vào chiếc lồng son, như con búp bế đẹp đặt trong lồng kính trong suốt đem trưng bày giữa căn phòng xinh xắn đầy hương hoa. Ông có thể đang va chạm tự ái của tôi, còn có thể xem nhẹ tôi.

- Em cám ơn lòng tốt của ông. Ông đã bao trọn gói cuộc sống của em như hiện nay, không lẽ ông không có một ý định nào đó đối với em ?


Ông lịch sự trả lời nhỏ nhẹ : - Vì tôi thương em ! Lài ạ ! Thương em như thương mọi người ! Tôi cũng đã giúp nhiều người như thế. Chỉ như vậy thôi, không có gì khác hơn.

Nghe ông nói tiếng thương, tiếng giúp, lòng tôi se lại. Tôi lo ngại, e sợ như bao e ngại lo sợ mà tôi đã từng nghe bạn bè kể. Ngay bây giờ tôi đang là gì trước mặt ông ? Tôi bâng khuâng lo nghĩ đến một chỗ đứng, không lẽ thiên hạ chi tiền để rồi không được gì ?

Ông nhìn tôi trìu mến, nói như rót mật vào tai tôi :

- Tôi muốn Lài nghỉ việc nhà hàng kể từ hôm nay. Tôi không muốn hằng đêm em miệt mài ngột ngạt với khói thuốc, men rượu nồng nặc bên cạnh những tên đàn ông sàm sỡ không tư cách. Em cần sự yên ổn lo chuyện học hành. Tôi chỉ muốn em phải như thế.

- Ông độc quyền sở hửu em ?

- Em cũng đã hiểu rồi đó. Em giỏi lắm.

Ông lại ngọt ngào với tôi :

- Lài ạ ! Tôi muốn em làm việc với tôi tại công ty ngoài giờ học của em bắt đầu hôm nay. Tôi giao em nhiệm vụ kiểm soát viên tài chánh kế toán của công ty, làm việc bên cạnh tôi. Công việc thật dễ dàng, lúc nào rảnh em đến công ty vài giờ kiểm soát lại các bản chiết tính tài chánh mà nhân viên đã làm. Một công việc có tính cách hình thức để em được ở cạnh tôi yên tâm học hành. Việc học của em là chính.

Tôi đem chuyện kể với bạn bè. Tụi nó chúc mừng bảo tôi có số đỏ, đẻ bọc điều hãy cố bám lấy, nhưng cẩn thận coi chừng vấp ngã vào cạm bẫy của những tên nhà giàu quyền thế. Không ít những đại gia thích của lạ bao gái tơ mơn mởn, bồ nhí, lập phòng nhì, phòng ba...để hú hí. Khi chán thì sang tay từ đại gia này đến đại gia khác trong quyền lực đồng tiền. Bao nhiêu cô gái sa chân, những mảnh đời tan nát vỡ vụn. Họ chẳng bao giờ thương tiếc cành hoa đã tàn úa dưới tay mà họ đã vùi dập chán chê. Nghĩ được, hiểu được mà lòng tôi không kiềm chế được. Bao nhiêu bộ quần áo đắt tiền, các món nữ trang sang trọng, tiền bạc rủng rỉnh đang hấp dẫn quyến rũ tôi mãnh liệt. Tôi đang có được tất cả. Tiền lương hằng tháng ông chi trả cho tôi do nhân viên của ông mang đến quá nhiều chẳng xứng công sức tôi làm. Ông để tôi hoàn toàn tự do trong công việc của tôi. Mà có làm việc gì cho cam. Tôi chỉ nhỏng nha nhỏng nhảnh cho hết thì giờ tại công ty rồi về. Khi nào thích thì đến công ty vài giờ vào những buổi tối không có bài học, xem xét qua loa vài tập hồ sơ mà nhân viên của ông đã làm xong. Làm để có mà làm. Đúng, sai chẳng cần thiết. Tôi có văn phòng riêng, bàn giấy riêng thật tự do và riêng tư. Tôi đi làm không ngoài mục đích ăn mặc chưng diện theo sự thèm khát của tôi trong tâm trạng một người đang như có chút thế lực trong công ty.

Thường khi tôi đang ở nhà, ông gọi điện thọai di động, hoặc những buổi tối tại công ty, ông bảo tôi sửa soạn để đi với ông. Đi ănuống tại các nhà hàng với những cặp đại gia khác. Đi tham dự tiệc tùng tại các nhà giàu có quyền lực. Tôi như một mệnh phụ phu nhân và luôn được niềm nỡ nghênh đón như một nữ hoàng. Tôi hãnh diện đi bên ông trong những bộ quần áo thời trang đắt tiền ông sắm cho tôi trên chiếc xe hơi bóng loáng có tài xế riêng lái đến những nơi ấy. Tôi là một bông hoa khả ái, hiếm quí đang tô thắm cuộc đời ông.

Thỉnh thoảng những ngày nghỉ cuối tuần ông tự lái xe đưa tôi du ngoạn Dalat, Nhatrang, Vũng tàu ...cư ngụ trong những khách sạn sang trọng. Không nói cũng thừa biết tôi đương nhiên đã ngủ với ông nhiều lần thật hạnh phúc tại các nơi ấy. Chính ông đã đưa tôi vào chuyện đó thật nhẹ nhàng và lịch lãm mà tôi chẳng có thể nào từ chối hoặc cưỡng lại được. Tôi không ân hận việc tôi đang làm, nhưng tôi chưa cảm nhận đó có phải là tình yêu thật sự mà ông đã có với tôi không ? Trái lại, tôi vẫn thích và ước muốn ông luôn bên cạnh, được ông che chở và chiều chuộng, và được ông yêu. Ông ngọt ngào lịch sự những lúc tôi nằm trong vòng tay ông :

- Lài ạ, những lúc ở cạnh bên em, anh cảm thấy dễ chịu và hạnh phúc.

Tôi trề môi nhõng nhẽo và hỏi khích ông:

- Ông thật sự nói đúng ý nghĩ mình hay chỉ nghĩ là món rau đồng quê tươi mát, bảo đảm an toàn cần có khi cần đến để được ăn bửa ăn ngon miệng ?!
Ông trợn mắt nhìn tôi chúm chím cười :

- Em đã hiểu được nguyên lý của vấn đề rồi đó. Trong cuộc trao đổi có sòng phẳng chẳng gì là thiệt thòi. Nếu so lệch chưa chắc em phải chịu thiệt.

Tôi khởi sự hiểu được bối cảnh sau hội trường ông đang dàn dựng. Tôi càng hiểu thêm cái logic của ông mỗi lần ở cạnh tôi, khi ông nhận điện thoại nói chuyện với vợ con ông nghe thật ngọt ngào, dễ thương và quí trọng họ rất mực. Ông ôn tồn xác nhận :

- Với Lài là con chim quý bé nhỏ của anh mà anh đang cưng chiều là điều kiện ắt có trong anh. Nhưng vợ con anh phải là tất cả, là gia sản quý hiếm anh trang trọng gìn giữ một cách nghiêm túc.

- Ông nói với em như thế được nhỉ ?

- Không có gì khác hơn ngoài qui luật, Lài ạ.

Đó là sự thật gây đau khổ và niềm ân hận nhen nhúm trong lòng. Tôi hiểu suốt nhưng phải nhẫn nại chịu đựng vì con đường mình đang đi đã trót lại còn hấp dẫn vô cùng.

Một hôm vô tình ông đưa tôi trở lại nhà hàng cũ để ăn tối. Mọi người trong nhà hàng đã không còn nhìn ra được tôi. Tôi đang lột xác. Lớp áo sinh viên của cô gái đồng quê dân dã vừa mới đó trông quê mùa ngếch ngác, giờ đã thay da đổi thịt trong cốt cách quý phái sang trọng. Tôi đã không còn là chính tôi của những ngày đi xe đạp cà tàng đến xin việc làm thêm tại nhà hàng này do viên quản lý thu nhận. Anh ta chúc mừng tôi, khen ngợi tôi không tiếc lời. Nhưng tình cờ tôi được nghe trộm cuộc đối thoại giữa ông và viên quản lý nhà hàng. Ông bảo chính đó là thú chơi tao nhã mà ông đã có được. Thời đại này biết đem món rau tươi mát tinh sạch và an toàn của đồng quê biến thành nữ hoàng lộng lẫy, và đặt nó trong chiếc đĩa kiểu sẽ trở thành món ăn thời thượng quý hiếm cho giai cấp giàu sang thế lực và để sở hửu cho mình.

Tôi choáng váng trước sự ví von lố bịch của ông. Lòng tự ái của tôi đang tổn thương. Ông cho rằng sự qua lại, gần nhau giữa hai người chỉ là trò chơi tiêu khiển. Tôi chỉ là món đồ chơi nhất thời của ông không hơn không kém. Có thức ăn nào ăn mãi một lúc nào đó rồi cũng phải chán. Rồi cũng phải thay đổi để hợp khẩu vị. Tôi hiểu nhiều rồi nhưng cứ lăn xả vào.

Chán nản, tôi bảo ông đưa tôi về nhà lấy cớ đang bị mệt trong người, không còn muốn ngồi lại tại nhà hàng này một giây phút nào. Ông tỏ thái độ không vừa ý :

- Em không có quyền quyết định một điều gì khi chưa có ý kiến của anh. Em hoàn toàn thuộc về anh và phải tuyệt đối vâng phục.

Tôi im lặng mím chặt môi kiềm giữ sự tức tối đang muốn bật thành tiếng khóc. Về tới nhà, ông bỏ tôi xuống và lái xe đi thẳng không nói một lời. Tôi nằm vật xuống giường khóc cho đã cơn giận. Suốt đêm tôi không ngủ với suy nghĩ mình chỉ là món đồ chơi, một món rau dân dã an toàn của ông nhà giàu.

Đầu óc tôi mụ mẫm vì những vật chất hấp dẫn mà tôi có được trước mắt. Học hành dần trễ biếng theo thói đua đòi đang trở thành hư hỏng. Tôi như đã quên lời hứa với mẹ lúc rời khỏi nhà là sẽ cố gắng học hành, đoạt mảnh bằng đem về cho mẹ. Hơn hai năm qua tôi đã làm khác đi những điều mẹ mong muốn. Thời gian gần đây gia đình tôi ở quê bắt đầu sa sút đã không còn đủ sức cấp dưỡng cho tôi. Mẹ thường đau bệnh trong tuổi già. Tôi phải gởi tiền liên tục về cho mẹ để điều trị và trang trải chi phí sinh hoạt trong gia đình. Mẹ mừng lắm khi biết tôi vừa đi học vừa đi làm ra tiền. Mẹ đâu có biết đồng tiền đó do đứa con gái yêu của mẹ bán thân mới có được.

Buồn quá, tôi bỏ căn phòng sang trọng về ký túc xá với mấy đứa bạn và nằm lỳ với tụi nó gần tuần lễ để cho tâm hồn thư giản bớt. Ông tìm tôi cùng khắp và khi gặp được tôi, ông đã không ngần ngại tát vào mặt tôi mấy cái tát khiến tôi tối tăm mày mặt và bảo rằng tôi là sở hửu của ông. Muốn đi đâu, làm gì tôi phải gọi điện thoại xin phép ông trước.

Tôi phản kháng, nói thẳng :

- Ông không có quyền đánh đập tôi. Ông không có quyền ngăn cấm tôi. Đừng hủy diệt món đồ chơi sau cuộc chơi của ông. Ông cũng đã nhận đó là một thú vui tao nhã của kẻ giàu tiền lắm bạc như ông kia mà.

Ông ôn tồn lịch sự : - Tôi xin lỗi em. Tôi muốn biết em đã suy nghĩ gì trong cuộc chơi này ?

Tôi trả lời nhát gừng : - Không nghĩ gì hết. Ông hãy trả lại sự trong trắng và hồn nhiên của tôi ngày trước. Tôi đang là kẻ nhận những thiệt thòi, ông biết chưa ?

Ông cười biếm nhẻ :

- Em lầm rồi. Những gì em đang có trong tay là do từ đâu ra để em được hãnh diện ? Tôi nghĩ rằng giữa chúng ta đã có sự sòng phẳng rồi đó.
Sự tức giận sôi sục trong lòng, tôi chỉ vào mặt ông :

- Ông im đi. Ông chớ quá tàn nhẫn với tôi. Ông đã bỏ tiền ra mua lấy sự ngây thơ khờ dại của tôi và chiếm đoạt tôi. Ông chẳng mất gì. Kẻ mất mát thiệt thòi là tôi.

Giọng ông kênh kiệu :

- Em hãy hiểu rằng nếu tôi coi đồng tiền của mình lớn, có nghĩa là em có lời. Tôi nhận phần lỗ. Tuy nhiên, tôi đã đánh giá cao sự an toàn và trinh tiết của em, tôi đã trả cho em thật xứng đáng và sòng phẳng trong cuộc chơi này. Giữa chúng ta không ai thiệt thòi vì ai. Em còn đòi hỏi gì nữa ?

Tôi điên lên và để trả đủa, tôi tát những tát tai nẩy lửa vào gương mặt béo phệ nung núc của ông, gằn từng tiếng :

- Tôi trả lại tất cả cho ông. Tôi không cần. Ông hãy dọn tất cả mọi thứ ông trưng bày trong căn phòng, và trả lại phòng cho chủ nhà.

Ông mở cửa xe, rồ máy, nói vói :

- Công việc như em nói tôi đã cho gia nhân thu dọn xong xuôi trong mấy ngày vắng em, em chớ lo. Đó là qui luật trong cuộc chơi mà. Chúc em có nhiều niềm vui mới. Ráng mà học hành đi.

Tôi bủn rủn tay chân nhìn theo chiếc xe của ông mất hút trên đường phố. Tất cả đã không còn gì. Món ăn lâu ngày ăn mãi sẽ chán, và thiu mốc phải vứt đi. Ông đã chán sau khi hưởng thụ đầy đủ. Ông đang vứt bỏ tôi như vứt một cây tăm đã sử dụng bên lề đường. Đó là cách chơi của bọn nhà giàu, những tên có máu mặt. Biết bao nhiêu con gái nhà lành đã sa chân như tôi ? Có không ít bạn gái không vì cần tiền để bớt đi cái nghèo mà chỉ cần danh vọng để được lăng xê trở thành ca sĩ, người mẫu, diễn viên...phải nở đem "cái ngàn vàng"đánh đổi nó để mà có. Phải chịu nát ngọc tan vàng để có được cái mác mà mình mong ước. Có bao nhiêu cô gái sinh viên, học sinh, các cô nhan sắc miền quê cả những ca sĩ, người mẫu, diễn viên...vì cần tiền, vì đua đòi...đã trót đem thân làm bé, làm bồ nhí, làm gái bao...cho những đại gia lắm bạc nhiều tiền, kẻ quyền cao chức trọng để một sớm một chiều sa cơ thất thế, bị đánh ghen, bị tạt át xít, bị bỏ rơi, bị sát hại nguyền rũa... !! Tôi sợ lắm !! Sợ mà vẫn lăn xả vào. Lòng tự ái không để tôi dừng lại. Xã hội nhiễu loạn đảo điên, đạo lý suy đồi đang chấp vào tôi đôi cánh để tiếp tục bay. Tôi quyết trả thù ông bằng mọi cách.

Năm đại học thứ ba tôi đang dần dần bỏ rơi. Đã trót sa cạm bẫy, thân tôi đâu còn gì để phải gìn vàng giữ ngọc. Cuộc sống vật chất trước mắt lung linh muôn màu sắc cám dỗ, thật quyến rũ thèm khát. Tôi tìm bạn trai, tập uống rượu, hút thuốc, thỉnh thoảng làm vài điếu cần sa cho quên sự đời.

Ban ngày ôm mấy thằng con trai bụi đời mà tôi thích để ngủ vùi. Đêm về thì đi vũ sexy, hầu bàn, chuốc rượu, đi lắc. làm gái bao, gái dù...hoặc nhập nhò vào những canh bạc đỏ đen...

Tôi trả thù ông say sưa để cho ông biết rằng tôi không hẳn là kẻ chỉ biết dựa vào những tên nhà giàu, quyền thế như ông. Nhưng thực tế tôi càng trả thù ông tôi càng cảm thấy mình vẫn chịu nhiều thiệt thòi. Cứ thế tôi lao theo như chiếc xe tuột dốc. Đến khi nhìn lại mình, cơ thể tôi héo hon, suy sụp, mất dần sinh lực.

Đến lúc tỉnh lại, tôi nghiệm ra rằng khi chưa có tiền thì bằng mọi cách để có tiền. Khi đã có tiền trong tay, có những thứ mình không mua được bằng tiền. Suy nghĩ cho tôi thấy hãy sống những gì tôi đang có trong tầm tay, nếu muốn vươn lên tôi phải thích nghi trong khả năng đang có.

Tôi lại nhớ về mẹ. Tôi đang có sự hối hận. Tôi trở lại cố gắng học. Tôi đang sợ mẹ tôi hơn bao giờ hết. Tôi là đứa con gái hư của mẹ. Xin mẹ tha thứ. Con đã không ngờ con lại hư thân mất nết như thế này ! Cũng do từ đâu hả mẹ...!?

Nguyễn Thế Hoàng

Lý Mỹ Kỳ: Muốn Mềm Mại Trên Phim

Nữ diễn viên mang nửa dòng máu Việt vừa trở lại với khán giả, vẫn qua vai một cô gái hành động trong "Die Hard 4". Song Lý Mỹ Kỳ (Maggie Q) đang muốn chứng minh rằng: mình không chỉ là một cô gái châu Á có võ nghệ cao cường.

Trong mắt khán giả phương Tây, Lý Mỹ Kỳ là một cô gái ít nói và có những pha hành động dữ dội trong các bộ phim kiểu như Mission Impossible. Còn ở châu Á, nơi cô được đánh giá là nữ ngôi sao hành động hàng đầu, thì cá tính của Lý Mỹ Kỳ cũng đầy mạnh mẽ như cô từng thể hiện trước ống kính của Gen-Y cops và Naked Weapon.

Mạnh mẽ và có phần lạnh lùng trên màn bạc là thế, nhưng tiếp xúc với diễn viên họ Lý ngoài đời, cô gái 28 tuổi này hết sức thân thiện. Quá trình tham gia Live Free Or Die Hard đã mang đến cho Lý Mỹ Kỳ "một trải nghiệm tuyệt vời", giúp cô có cơ hội tiến gần hơn đến mục tiêu trở thành nữ diễn viên gốc Á "vượt rào" đầu tiên của Hollywood.

Có mẹ người Việt Nam và bố người Mỹ gốc Ireland - Ba Lan, Lý Mỹ Kỳ sinh ra và trưởng thành ở Hawaii. Thừa hưởng gene ưa mạo hiểm của người cha - một điều tra viên trong chính phủ Mỹ, năm 17 tuổi, cô bay tới Nhật làm người mẫu nhằm kiếm thêm tiền trang trải học phí đại học.

Song mọi việc không suôn sẻ như cô gái trẻ mong đợi. "Họ thích bạn vì bạn là con lai, nhưng họ lại muốn chiêu nạp những cô gái da trắng, tóc vàng, mắt xanh đến từ Romania hay Nga. Họ nhìn tôi và lắc đầu vì không muốn nhận một cô gái lai".

Vỡ mộng, Lý Mỹ Kỳ trở về Hawaii và phải hoãn việc học hành vì không cáng đáng nổi tiền học. Không nản lòng, cô tiếp tục thử sức với nghề người mẫu tại Đài Loan. Song môi trường làm việc ở đây cũng khắc nghiệt chẳng kém gì tại đất nước mặt trời mọc, và "họ đối xử với người mẫu như những con bò công nghiệp".

Tuy nhiên, cô nhanh chóng tạo ra bước đột phá sau khi được giới thiệu tới một công ty người mẫu ở Hong Kong. Công ty này giúp Lý Mỹ Kỳ có những hợp đồng quảng cáo đầu tiên, và chỉ sau một năm, siêu sao võ thuật Thành Long đã tìm đến cô gái lai này để mời tham gia đóng phim của anh.

"Ban đầu tôi từ chối và câu trả lời đó đã khiến họ ngạc nhiên. Vì ở châu Á, người ta dễ dàng ưng thuận khi nhận được lời đề nghị từ phía công ty của Thành Long. Tôi từ chối bởi không biết mình có thể đảm đương được vai diễn không. Đơn giản là tôi chẳng muốn làm bất cứ ai thất vọng", Lý Mỹ Kỳ nhớ lại.

Tuy vậy, cô gái mảnh dẻ này không đóng chặt cửa trước cơ hội đó. 6 tháng sau, công ty của Thành Long lại tiếp cận Lý Mỹ Kỳ một lần nữa. Và năm 2000, cô đã thủ vai một mannequin biến thành con quỷ 2 đầu trong bộ phim hài rùng rợn Model From Hell. Năm 2001, Lý Mỹ Kỳ cùng đóng với Thành Long trong Rush Hour 2 và năm 2004 là Around The World In 80 Days. Song phải đến khi được hợp tác cùng Tom Cruise qua Mission Impossible 3, Lý mới thực sự nhìn thấy cơ hội của mình ở Mỹ.

Không chỉ sự nghiệp điện ảnh cất cánh, con đường người mẫu của Lý Mỹ Kỳ cũng thênh thang khi cô ký hợp đồng với nhiều thương hiệu nổi tiếng, và xuất hiện trên trang bìa các tạp chí hàng đầu. Vẫn thường xuyên trở lại châu Á, nhưng Lý Mỹ Kỳ cảm thấy hạnh phúc hơn khi ở Los Angeles, nơi cô đóng đô kể từ sau khi tham gia Mission Impossible 3, bởi "tại đó chẳng có ai quấy rầy trừ khi tôi ở khu phố của người Hoa".

"Vạn sự khởi đầu nan", Lý Mỹ Kỳ cũng vậy nhưng cô đã vượt qua sự khởi đầu gian nan đó để giờ đây ngập đầu trong công việc. Nữ diễn viên này vừa hoàn tất bộ phim Three Kingdoms: Resurrection Of The Dragon, trong đó cô thủ vai nữ tướng lãnh đạo đội quân gồm 10.000 binh sĩ.

Xem phim, khán giả sẽ thấy Lý Mỹ Kỳ phi ngựa, chơi nhạc cụ pipa và nói trôi chảy một thổ ngữ cổ tiếng Quan Thoại. Để làm được điều đó, cô đã phải dày công học hỏi trong nhiều ngày.

Đang nổi lên như một nữ ngôi sao hành động mới, Lý Mỹ Kỳ vẫn khao khát tạo được ấn tượng với khán giả qua những nhân vật mềm mại, dịu dàng, sâu sắc và tinh tế hơn. "Tôi vẫn không ngừng hy vọng, luôn chú tâm và cố gắng dành thời gian cũng như nỗ lực cho công việc. Bởi nếu không, tôi sẽ mất việc như chơi", diễn viên họ Lý chia sẻ.

Ca Sĩ Đàm Vĩnh Hưng Chuyện Tình Bây Giờ Mới Kể

Thiên hạ có câu, đi xa về thường hay nói láo... Nhưng nói láo như ca sĩ Đàm Vĩnh Hưng quả thật có một không hai. Làm ông chủ thầu show cho một bà bầu ở miền cận Đông. Đàm Vĩnh Hưng đi Mỹ như đi chợ. Nhưng nói dóc "bá chấy" luôn người ở hải ngoại thì quả thật chỉ có ông bầu này.

Đàm Vĩnh Hưng - tìm
thấy ánh sáng tương lai
Tin tưởng vào ngày mai tươi sáng, tôi cứ nhẫn nại chờ đợi. Thời điểm này, giọng hát của tôi ảnh hưởng nặng nề bởi phong cách thần tượng - ca sĩ Thanh Lam. Tôi ăn, ngủ và thở cũng có hình bóng của Thanh Lam. Mọi bài báo viết về Lam tôi đều sưu tập đầy đủ và đọc đi đọc lại không sót chữ nào. Tôi hạnh phúc với những gì người ta viết khen chị và nhiều lúc buồn đến bỏ cả ăn, mặt mày bí xị khi nghe tin không hay về thần tượng. Tôi "yêu" Thanh Lam một cách điên cuồng, và luôn khiến mình bằng mọi giá phải thật giống Thanh Lam.

Hình như tôi đã thực hiện được mong muốn này. Phong cách hát của tôi dập khuôn giống Lam đến nỗi không trung tâm nào dám mời tôi thu đĩa. Họ nói nếu mời tôi thì họ mời Thanh Lam thu luôn cho rồi. Thế mà tôi lại chẳng buồn, ngược lại còn có cảm giác… sướng vì “mình hát giống Thanh Lam dữ vậy sao?”.

Về bản chất, mỗi ngày diễn ra đều như nhau. Nhưng trong số phận con người, có những ngày dẫu chỉ vỏn vẹn 24 giờ vẫn khiến họ không thể quên được. Ngày đáng nhớ đó với tôi là khi tôi nhận được bàn tay của vị cứu tinh kéo tôi ra khỏi những gian nan, vất vả của bóng đêm u tối đầy chật vật, không biết phải xoay cựa ra sao trong nghề hát. Đó là nghệ sĩ hài Hoài Linh.

Trong một lần về nước biểu diễn, Hoài Linh tình cờ nghe qua giọng hát của tôi. Bằng những nhận xét chân tình, anh chỉ cho tôi biết thế mạnh bản thân tôi đang có để phát huy. Anh nhận lời giúp đỡ tôi thực hiện CD đầu tiên trong cuộc đời làm nghệ sĩ. Trời ạ. Tôi làm sao dám nghĩ sự thật may mắn đó lại có lúc đến với mình, bởi chuyện này đối với tôi lúc đó quả thực là một mong ước xa vời.

Sau lần gặp gỡ đó, anh Hoài Linh quay lại Mỹ nhưng không quên thường xuyên gọi điện thoại về Việt Nam hỏi tôi thực hiện công việc chuẩn bị cho album đầu tay tới đâu rồi. Trời! Tôi đào đâu ra tiền để thuê nhạc sĩ hòa âm phối khí, mướn phòng thu… nên không dám nói thật mà chỉ ừ hữ cho qua chuyện.

Mãi đến khi anh Linh về lại Việt Nam, cầm tiền giao tận tay tôi thì tôi mới có điều kiện hiện thực hóa mơ ước mà tôi luôn nghĩ là xa vời đó. Cầm cục tiền quá lớn với mình khi ấy, tay chân tôi run muốn quỵ xuống. Những đồng tiền là vật vô tri, nhưng đúng là nó đang giúp cho tôi thực hiện hoài bão ấp ủ bấy lâu… Và tôi bắt tay vào công việc

Trong khoảng thời gian ấy, tại phòng tập mà tôi thường lui tới rèn luyện sức khoẻ, tôi nghe thấy bản nhạc Caravan của Kitaro - ca khúc sau này trở thành nhạc phẩm Tình ơi xin ngủ yên làm thay đổi số mệnh và sự nghiệp của tôi.

Giống như linh tính, tôi thích Caravan ngay từ lần đầu tiên. Tôi đã cố công và cuối cùng tìm được bản gốc của ca khúc đó. Khi nhờ người dịch ra, nội dung bài hát kể về một cuộc viễn du, rất xa… Và tôi thấy bóng dáng của mình vì đôi khi, chính bản thân tôi cũng muốn được một lần bỏ đi đâu đó thật xa… Nhưng khi đặt bút chuyển sang lời Việt, tôi lại bị chi phối bởi cảm xúc bản thân. Thế là tôi áp đặt cho nó những gì đã diễn ra trong các cuộc tình từng xảy đến với tôi. Những lời lẽ chúng tôi vẫn thường hay nói với nhau giờ đây trở thành câu hát, tiếng nhạc.

CD đầu tay được phát hành tại Mỹ, khán giả khắp nơi cứ nghĩ tôi là ca sĩ hải ngoại vì lúc đó chưa ai biết đến Đàm Vĩnh Hưng đầu cua tai nheo ra sao. CD thắng lớn ngoài sự mong đợi, ông chủ trung tâm vui mừng, mời tôi quay hình cho hai ca khúc nằm trong album là Tình ơi xin ngủ yên và Say tình.

Tôi lao vào như một kẻ tham công tiếc việc vẫn với nỗi sợ mơ hồ rằng biết đâu ngày mai không còn được quay nữa. Tôi gặp không biết bao nhiêu khó khăn khi phải vật lộn, lênh đênh trên biển để thực hiện 2 ca khúc đó. Không có quần áo đẹp, tôi phải mượn ca sĩ Hoàng Thanh một chiếc sơ mi trắng…

Chi phí ăn ở đều do anh Hoài Linh hỗ trợ. Tôi nhớ rất rõ lúc quay xong trở về, tiền anh Hoài Linh cho vẫn còn dư, tôi gửi lại thì anh ấy bật cười lớn vì không nghĩ tôi thật thà đến thế… Vất vả đi xe lửa, sinh hoạt, ăn ở lăn lóc với đoàn quay hết một tuần chỉ để lấy 5 phút cho mỗi ca khúc mà thôi.

Nương theo đà thắng lợi, ông chủ yêu cầu tôi bắt tay vào làm album thứ 2. Tôi xin được phát hành vol.1 tại Việt Nam, vì thực tế là nguyên cái album đầu tiên ấy tôi ghi âm 2 tháng và quay hình cả tuần mà không nhận được một đồng cắc nào. Nhưng tôi chấp nhận tất cả chỉ với niềm hy vọng chờ đợi đến một ngày…

Cuối cùng album cũng được cấp phép tại Việt Nam. Tôi cầm master đi nhờ một số hãng tên tuổi làm đại diện phát hành, nhưng cay đắng thay chẳng ai thèm để ý đến tôi dù chỉ bằng nửa con mắt. Có vị còn lạnh lùng phán: “Cậu không có tướng trở thành một ngôi sao đâu. Trông đợi viển vông làm gì, chỉ có ca khúc mới là ngôi sao thôi”.

Cầm master đi hết hãng này đến hãng khác, nơi đâu cũng chỉ ném cho tôi cái nhìn đầy lạnh lùng và nghiệt ngã. Tôi ức lắm nhưng vẫn ráng nhịn để đứa con tinh thần được cơ hội ra đời… Tôi phải nói với họ hàng trăm thứ điều mà tôi có thể làm được, miễn sao họ chịu phát hành mà thôi. Thậm chí tôi và Vũ Hà còn nghĩ ra việc tặng phiếu cắt tóc miễn phí trên mỗi CD…

Chờ mãi, cố gắng mãi trong vô vọng cho đến một chiều cuối năm tôi vô tình gặp chị Hạnh - Trưởng phòng kinh doanh Trung tâm băng nhạc Lạc Hồng. Tôi tâm sự và chị Hạnh nhận lời sẽ giúp. Lúc ấy, dù không tin tưởng vào may mắn tình cờ đó nhưng tôi vẫn vội vàng tiến hành ngay. Thật không ngờ kết quả hơn cả ước mơ, số lượng CD bán ra vượt mức khủng khiếp. Các trung tâm khác thấy hiện tượng lạ thì liên tục điện thoại hỏi xem Đàm Vĩnh Hưng là ai và tại sao lại “rơi vào tay” Lạc Hồng.

Cơn lốc Tình ơi xin ngủ yên bắt đầu khuynh đảo thị trường băng đĩa. Khắp nơi mở nhạc của tôi, từ các xe kẹo kéo dạo, xe bus, taxi, các quán cà phê vỉa hè tới máy lạnh, thậm chí cả vũ trường cũng mở để out nhạc. Đi đến đâu tôi cũng chỉ nghe thấy Tình ơi xin ngủ yên. Ngay cả những nơi tỉnh lẻ xa xôi, các em bé đủng đỉnh trên lưng trâu cũng nghêu ngao: “Mãi rời xa, tình còn nghe xót xa, mãi rời xa…”. Tôi được mời hát, báo chí liên tục đưa tin, còn tôi thì quen dần với việc liên tục ngồi trên xe thực hiện các sô diễn tỉnh. Một tia sáng rực rỡ cho tương lai của tôi xuất hiện từ phía xa, và tôi chạy đến.

Năm đó, báo chí mệnh danh tôi là “hiện tượng Đàm Vĩnh Hưng” hay “hiện tượng Tình ơi xin ngủ yên”.

Đàm Vĩnh Hưng - những cuộc chạy đua
Cuộc chiến tranh lạnh giữa những người trong giới nghệ thuật cũng bắt đầu manh nha xuất hiện với mũi tên chĩa về phía tôi. Hầu như họ đều ác cảm với điều mà tôi đang làm được. Rất nhiều chương trình biểu diễn mà tôi bị “chơi hội đồng”. Họ tuyên bố với nhà tổ chức rằng nếu có tôi thì cả nhóm đồng loạt bỏ diễn, và dĩ nhiên vì tôi “thấp cổ bé họng” nên bị cho nghỉ xả hơi liên tục. Chỉ trong năm đó, tôi bị mất tới 60 sô lớn vì kiểu chơi xấu ấy.

Trong chuyến lưu diễn tại châu Âu, một nhóm người đi lượt trước, tôi cùng vài người nữa phải đợi đợt sau đó vài ngày. Họ lại tuyên bố nếu Đàm Vĩnh Hưng cũng đi, cả nhóm sẽ bay về Việt Nam ngay lập tức. Tôi tiếp tục bị cho ở nhà…

Vui ít, buồn nhiều nhưng tôi vẫn cố công miệt mài theo đuổi sự nghiệp yêu thích. CD vol.2 cũng đến ngày phát hành. Lần này thành công còn lớn hơn, vang dội hơn lần trước. Đó là cú knock-out mà Bình minh sẽ mang em đi thực hiện, nó đưa tôi lên thẳng đài danh vọng, vượt qua tất cả ganh ghét và đố kỵ. Tôi đến gần hơn với thứ ánh sáng diệu kỳ le lói nhìn thấy từ Tình ơi xin ngủ yên…

Bầu sô rất nhanh nhạy, họ tận dụng tôi hết công suất, sử dụng tôi đến chóng mặt, các tỉnh thành ngóc ngách đều có dấu chân của tôi. Thế nhưng… tiền lương vẫn thấp, "gà" mới đang nổi nên bầu sô tận thu được mẻ lớn. Lúc đó tôi không biết tính toán hay hét giá cho xứng đáng với bản thân, chỉ biết hát là hát.

Chiếc xe tôi thuê để chạy sô tỉnh trở nên quen thuộc giống như ngôi nhà vậy. Dần dần, tôi chính thức trở thành người công chúng. Cuộc sống của tôi rẽ sang con đường khác. Tôi bắt đầu ý thức sự nổi tiếng của mình với những người xung quanh, nhưng tôi luôn tự căn dặn mình không được thay đổi tính nết, không ngủ quên trên chiến thắng, lúc nào cũng phải như ngày đầu mới bước chân lên sân khấu: khiêm tốn và không chảnh chọe. Tôi tự nhủ: “Hưng ơi, cứ yên tâm đi, những điều không có trong máu của mày thì làm sao nó hiện hữu được”.

Lúc này đây tôi không thể kể chi tiết chuyện buồn, nỗi bực bội, chán nản và khó khăn trong nghề mà tôi đã gặp, bởi nó đụng chạm đến rất nhiều người. Chúng gần như xảy đến hằng ngày, mà tôi thuộc tuýp người tôn trọng sự thật nên nếu kể ra sẽ không vui. Thôi thà không viết còn hơn cố nói những điều bịa đặt, tô hồng.

Đừng nghĩ làm ngôi sao sẽ sung sướng lắm… Không hẳn đâu. Tôi là người chịu nhiều kiểu đối xử chẳng ra gì của người xung quanh: từ bầu sô, đồng nghiệp đến khán giả… Có những đêm đang hát, tôi bị ném đồ linh tinh rác rưởi lên sân khấu, bị nói những câu vô ý thức hay tệ hơn là gửi thư hăm doạ, chửi bới, miệt thị. Vì đã dặn mình trước rồi nên tôi không cảm thấy ngạc nhiên lắm. Có điều, nhiều lúc tôi cũng chạnh lòng vì đâu có lỗi lầm gì ngoài việc tự giúp mình trở nên nổi tiếng nhờ năng lực bản thân. Vậy mà những kẻ đó muốn chửi gì thì chửi, muốn ném cái gì về phía tôi cũng được là sao?

Có những lần không kiềm chế được, tôi nổi xung lên. Đang hát, tôi cũng dừng lại xử lý vài trường hợp láu cá, vô ý thức… Thậm chí tôi bực bội tới mức nổi đóa ngay tại sân khấu, tính dạy cho kẻ ăn nói vô văn hóa đó một bài học đích đáng cho hả giận… Nghệ sĩ cũng là con người, cũng biết giận hờn, buồn tủi và đau khổ. Thậm chí những phần đó còn nhiều hơn người bình thường gấp nhiều lần. Không lẽ ai muốn vặt lông, xé cánh hay nhục mạ cũng cứ tự do mà làm sao?

Trong tâm niệm của tôi, đi hát có 3 mục đích: vì yêu nghề, vì khán giả và vì mưu sinh. Vì thế tôi tự phải biết dung hòa và sống đúng những gì mình đam mê. Tôi ít khi đếm số lượng ca khúc mà mình biểu diễn, thường hay xin được hát thêm vì tôi rất mê hát. Có nhưng buổi vui chơi hoặc đến nơi có âm thanh, đàn trống là tôi phải leo lên sân khấu cho bằng được, mê mải hát mười mấy bài liền. Mặc dù với số lượng ca khúc và sự xuất hiện đó, tôi cũng có thể nhẩm ra một khoản tiền không nhỏ đâu. Vậy mà tôi cứ hát, hát miễn phí, hát điên dại… hát cho chính mình và cho những người chịu nghe mình… đâu cần nhất thiết phải vì cái gì.

Những người phụ nữ trong đời Đàm Vĩnh Hưng

"Lọ Lem Mỹ Tâm như một huyền thoại bước ra từ vỏ kén, thăng hoa thành loài bướm xinh đẹp. Những cảm xúc đặc biệt chỉ mình tôi biết. Những kỷ niệm hồn nhiên của hai đứa tôi cũng sẽ giữ mãi…", nam ca sĩ nói về người để lại ấn tượng trong anh.

Hưng từng đưa ra một tuyên bố khá cực đoan (trong rất nhiều tuyên bố tự tin đến phát... sốc): "Nếu ai thích Đàm Vĩnh Hưng một, Đàm Vĩnh Hưng sẽ thích lại mười. Còn ai ghét một, Đàm Vĩnh Hưng ghét lại một trăm". Anh giải thích: "Tôi luôn muốn cuộc sống của mình được thoải mái. Cuộc đời ngắn ngủi lắm. Tôi không muốn sân si làm gì nhưng phải làm như vậy để những người không ưa Đàm Vĩnh Hưng phải nhìn lại họ. Tuy nhiên, tôi tin số người ghét Đàm Vĩnh Hưng chỉ là muối bỏ bể. Hiện nay, gần một nửa dân số Việt Nam biết Đàm Vĩnh Hưng là ai và tôi tin rằng cũng từng ấy người yêu thích tiếng hát của mình".

Tự tin là "vũ khí tối thượng" của Đàm Vĩnh Hưng trên bước đường tạo dựng tên tuổi. Với chàng ca sĩ tuổi Hợi này, cái tên Đàm Vĩnh Hưng bây giờ là một thương hiệu. Để gây tiếng tăm và giữ uy tín cho thương hiệu, anh làm việc chẳng khác một nhà kinh doanh có chiến lược rõ ràng. Đàm Vĩnh Hưng ra album đều đặn, đầu tư không tiếc tiền để làm những liveshow chất lượng và đặc biệt, anh luôn có "chiêu" trong những buổi trình diễn ở các phòng trà.

"Hát ở phòng trà phải hát live và xuất hiện rất gần khán giả, vì thế ưu, nhược điểm của mình cũng dễ bị phát hiện", Hưng tiết lộ. Có đến phòng trà xem Đàm Vĩnh Hưng hát mới biết anh đam mê nghiệp cầm ca thế nào. Anh hát liên tục 20 bài (không ít trong số đó là theo yêu cầu), thanh quản gồng lên liên tục, mặt ửng đỏ nhưng không bao giờ tỏ ra đuối sức. Hôm nào hát xong anh cũng ra cửa phòng trà đợi sẵn để chào và cảm ơn khán giả. Mr. Đàm được yêu mến cũng vì: "Tôi muốn khán giả dành thời gian đến với mình được thư giãn thực sự, đáng với những gì họ bỏ ra".

Trong giới ca sĩ, Đàm Vĩnh Hưng có biệt danh "Bang chủ". Phải chăng vì anh có mối quan hệ mật thiết với nhiều bầu sô ở hải ngoại và có quyền "sinh sát" chuyện lưu diễn nước ngoài, đặc biệt ở Mỹ của một số ca sĩ khác? Hưng trả lời không chút đắn đo: "Tôi mà có quyền như vậy, ắt hẳn sẽ sinh ra hiềm khích với không ít người trong giới. Điều này tôi chẳng muốn chút nào. Ai muốn đi diễn ở đâu thì đi, việc gì phải qua tôi? Tôi còn nhiều việc phải làm chứ đâu rảnh mà sân si mấy chuyện đó".

Khỏa Thân và Tờ Giấy 2 Đô La

Tờ giấy bạc 2 đô rất hiếm thấy trên thị trường hiện nay, nhưng ở khắp quận Santa Barbara, loại giấy bạc này đã trở nên phổ biến. Hội Khỏa Thân Nam Cali đã cổ động các thành viên và những người ủng hộ cộng đồng khỏa thân sử dụng giấy bạc 2 đô để mua hàng ở vùng Santa Barbara.

Trung tâm cuộc vận động này là Bates Beach, vùng cát nằm về phía bắc, cuối Rincon Beach, tiếp giáp với quận Ventura. Hơn 30 năm qua, cuối tuần nào ở vùng bờ biển này cũng có hàng trăm người khỏa thân phơi nắng. Du khách có thể tới vùng phía bắc không xa Santa Maria và phía nam San Fernando Valley tắm nắng với ''bộ đồ da.'' Tuy nhiên, sự phàn nàn của những người láng giềng đã buộc cảnh sát phải mở cuộc bố ráp dẫn tới cuộc ''di tản'' của cộng đồng khỏa thân này.

Chiến dịch sử dụng tờ giấy bạc 2 đô là nỗ lực phô trương ý tưởng của nhóm khỏa thân này. Họ muốn nói với cộng đồng Santa Barbara và khu vực chung quanh rằng có một nhóm đông người muốn phục hồi ý muốn được ''chọn lựa trang phục'' cho mình theo sở thích.

Messell, chủ tịch Hội The Southern California Naturist Association (SCNA) nói: ''Chúng tôi có quyền thể hiện cách sống của mình ở một không gian nhất định.'' Tờ giấy bạc 2 đô được chọn vì nó rất hiếm được sử dụng trong việc thanh toán hàng ngày, vì thế khi nó được mua bán, người thương gia sẽ nhận được tín hiệu thể hiện niềm hy vọng của chúng tôi. Chiến dịch mạnh mẽ này sẽ thông báo cho giới mua bán rằng tờ giấy bạc 2 đô vẫn hiện diện trên thương trường. Chiến dịch đã bắt đầu từ Tháng Năm và sẽ kéo dài khắp mùa hè. Theo Messell, sự thành công sẽ là một điều phi thường.

Messell nói thêm: ''Rất ít người nhìn chúng tôi với thái độ tiêu cực. Có 80% người mà chúng tôi tiếp xúc nói rằng họ ủng hộ chúng tôi.''

Kế hoạch được thực hiện là sử dụng tờ giấy bạc 2 đô để mua sắm ở nhà hàng, cửa tiệm. Nếu món hàng đó đắt hơn, các thành viên tham gia chiến dịch hô hào mọi người trả thêm những loại tiền khác vùng với một tờ giấy 2 đô. Ông tâm sự: ''Chúng tôi muốn thực hiện một hành vi đưa ra một tấm thẻ nói lên một ý tưởng, rằng chúng tôi là những người khỏa thân, chúng tôi đang ở đây, chúng tôi đang xài tiền.'' Ông cho rằng những ai nhận được tờ giấy 2 đô không hề bị buộc phải ủng hộ cách sống của họ nhưng những người đó sẽ phải nghĩ tới lối sống của những người khỏa thân.

Bên cạnh chiến dịch sử dụng tờ giấy bạc 2 đô để mua sắm, Hội SCNA còn tổ chức cuộc diễn hành vào tuần này, có tên gọi là Summer Solstice và hy vọng sẽ quy tụ được ít nhất 1,000 chữ ký.

"Gái Chạy Rong" Săn Khách

Giải khuây trong khi chờ mối...

Giờ đây ở Sài thành nhiều “bông hồng” trang bị cho mình những loại xe ga đời mới “chạy rong” trên các tuyến đường để “chào hàng” khách làng chơi.

Muôn mặt...
"gái" săn tình

Đường Nguyễn Bỉnh Khiêm ở quận 1, đoạn đường Xô Viết Nghệ Tĩnh từ cầu Thị Nghè đi Hàng Xanh ở quận Bình Thạnh và đường Nguyễn Đình Chiểu, quận 1, quận 3… ngày cũng như đêm, có nhiều “bóng hồng” ăn mặc mát mẻ chạy rong lượn lờ bắt khách.

Trong vai khách làng chơi dạo trên đường Nguyễn Bỉnh Khiêm, tôi cùng một đồng nghiệp đã được các “bướm ngày” đi trên những chiếc xe tay ga SH, Atilla và Nouvo “dí” sát theo chèo kéo rất lộ liễu ngay khi thành phố chưa lên đèn.

Một cô gái tên H ăn mặc hết sức mát mẻ, lả lơi: “Các anh ơi có đi giải khuây không, em chìu?”. Chúng tôi chưa kịp định thần, một cô nàng mắt xanh tóc đỏ, mặc chiếc áo hai dây ngắn củn, chạy chiếc SH tiến tới áp sát vào xe tôi:

“Tụi em đi ba, hai anh thích em nào cứ chọn đi. “Tàu nhanh” 3 “xị” còn theo giờ thì 4 “xị”: 4 trăm nghìn. Tiền khách sạn em lo, đảm bảo khách sạn xịn anh à!”.

Anh bạn tôi vừa gật đầu, lập tức em tên H liếc mắt đưa tình rồi dẫn chúng tôi chạy thẳng đến khách sạn T.H trên đường Trường Sa (quận Bình Thạnh).

Không trang bị được những loại xe đắt tiền, một số “bướm đêm” đã bị loại thải dạt về chôn chân ở đường Hồng Hà (phường 2, Tân Bình) tìm chốn mưu sinh.

Mới hơn 6 giờ tối nhưng tại cung đường này đã xuất hiện hàng chục cô ăn mặc hở hang “đón đầu” ngay ở khu sân tennis của Câu lạc bộ Hàng không. Thấy chúng tôi chạy xe chầm chậm ngang qua, từ trong vỉa hè, 3 em ăn bận mát mẻ lao ra chào hàng.

Anh bạn tôi chê “hàng hết đát”, một cô gái cỡ 25 tuổi mặc chiếc áo hai dây chỉnh ngay: “Tụi em mới vào “nghề” nên chọn khu vực này cho an toàn. Anh thấy không, bọn em còn phục vụ cho các “đại gia” sau giờ chơi tennis nữa thì làm gì có hàng dỏm”.

Nói xong cô này đòi “khuyến mãi” cho xem “hàng”, rồi ra giá 200.000 đồng lo luôn bãi đáp là một khách sạn trên đường Hồng Hà.

Nhộn nhịp “chợ tình” Văn Thánh!

Lâu nay khu vực chợ Văn Thánh nằm trên tuyến đường Điện Biên Phủ (Bình Thạnh) là “trạm” cho cánh xe ôm và gái bán dâm hoạt động “chào hàng” khách làng chơi.

Theo chân một “thổ địa” tên Long tới khu vực này, tôi bị choáng vì sự xuất hiện của đội xe ôm chở gái vây lấy chào mời rất nhiệt tình. “Anh có “đi” không, em lấy giá rẻ: “Tàu nhanh” một trăm nghìn” - Giọng của một “đào” miền Tây môi son, tóc đỏ lả lơi.

Theo thổ địa Long thì Văn Thánh bây giờ được mệnh danh là vùng đất lành cho những “cánh bướm đêm” và đội ngũ cò ăn theo. Long cho biết:

Một xe ôm tại đây “phụ trách” khoảng 2 hoặc 3 đào, các đào có thể đi cùng xe ôm để “chào hàng” khi có khách vãng lai, cũng có thể ngồi một chỗ để những xe ôm kiêm bảo kê này đi “săn” khách, nếu săn được sẽ dẫn khách tới chỗ các đào để xem hàng rồi đi nhà trọ hay khách sạn… giải trí.

Khi chúng tôi đi xe chậm chậm tại khu vực này, lập tức tiếng nẹt bô, rú ga vang lên. Nhiều “bướm đêm” không trang bị được xe máy lại “hợp tác” với cánh xe ôm chở nhau lao ra đường săn tình.

Đi “tàu nhanh” 100.000 đồng, đi theo giờ thì 170.000 - 200.000 đồng, còn đi qua đêm thì từ 400.000 - 500.000 đồng” - Một “cò” xe ôm chạy theo chào giá với tôi.

Khi chúng tôi đồng ý, anh này rồ ga dẫn chúng tôi tới bãi đáp ngay sát chợ Văn Thánh. Tại cạnh quán cắt tóc massage nam N.T, khi chúng tôi vừa được cánh xe ôm “gắp” tới, 2 cô gái phấn son loè loẹt đang đợi khách chạy ra chào đón nhiệt tình.

Một em tên có tên Thu Giang ra giá rồi dẫn chúng tôi thẳng tới một căn nhà trọ cũ nát trên tuyến đường D2 (Bình Thạnh). Em này còn trấn an: “Nhà nghỉ này vừa lịch sự vừa an toàn nên các anh đã vào đây cứ yên tâm”.

Giang kể: “Do có cánh xe ôm “chạy mối” và bảo kê nên số tiền kiếm được của mỗi lần đi khách đều phải chia cho xe ôm một nửa, bọn em giữ lại một nửa để trả tiền phòng và “tái đầu tư”.

Sau khi thấy tin tưởng chúng tôi, Giang không ngần ngại: “Ở khu này rất nhiều gái nghiện nên các anh cũng nên cẩn thận. Em còn có chút lo cho gia đình còn mấy đứa nghiện có được đồng nào là cúng tiền cho “nàng tiên nâu” hết.

Nhiều đứa buồn đời, ế khách ngày nào cũng sát phạt nhau bằng những trò đỏ đen”. Theo Giang thì đêm nào gặp may có thể kiếm được 3 - 4 “cuốc tàu nhanh”. Nhưng “hàng xấu” hoặc những hôm trời mưa gió thì “mo”!

Lê Nguyễn