Thứ Tư, 20 tháng 6, 2007

Phía Sau Khe Cửa


Tôi chuồi người ra khỏi vòng tay cứng cáp đang quàng chặt thân mình. Không chớp mắt, tôi nhìn ra khoảng sân mưa ngập trắng xóa qua ô cửa sổ bé buông hờ một nửa tấm rèm nhung đỏ như màu máu nơi phòng ngủ của ông. Hơi lạnh rùng lên từng đợt khiến tôi co mình, kéo chăn lên ngang bụng rồi lúc ấy phải giữ nguyên tư thế vì tôi chưa kịp nhỏm dậy thì ông đã vùi đầu vào.

Những sợi tóc bạc. Chúng nằm ngả ngớn lên nhau, hiếm hoi lắm mới thấy một sợi đen chen vào. Tôi nhớ mái tóc của bố tôi, sự liên tưởng tuyệt đối này khiến lòng tôi se thắt. Tôi không tin là, sau ngần ấy thời gian, ấn tượng về bố trong tôi chỉ là những sợi tóc bạc. Chúng khiến tôi đau đớn hơn những trận đòn dã man bố thường quất lên tôi và các em sau cơn say rời rã.

"Lũ khốn nạn!" Bố thường hực lên một tiếng chửi rồi mới giơ tay lên, ôi những vết lằn mỏng hằn sâu lên tuổi thơ không có mẹ.

Sau đó là những nếp nhăn.

Những nếp nhăn kéo dài từ khóe mắt, xuống cằm rồi kéo suốt dưới bụng thành lớp mỡ nhăn nheo chồng lên nhau. Nếu ông nằm quay qua tôi, co người với tư thế của một con tôm, thì tôi hay đưa tay chạm vào chúng với xúc cảm lạ kỳ như chưa bao giờ được nếm trải trong đời. Và mỗi khi ngón tay út của tôi nghịch ngợm, ông chỉ cười và không để tôi phải đợi chờ lâu hơn, ông hôn tôi chậm rãi, cẩn thận, từng chút một. Sự dịu dàng của ông có thể khiến tôi mềm người vào bất cứ lúc nào.

Tôi yêu ông, tuy không phải ngay từ giây phút đầu tiên khi tôi xuất hiện ở căn nhà hoang vắng rộng thênh thang này với bộ dạng lếch thếch và khốn khổ. Nhưng có thể tôi đã ấn tượng những nếp nhăn của ông, khi ông chào tôi bằng hai cánh tay dang rộng, tựa như nỗi cô đơn của ông sau bao nhiêu tháng ngày đè nén giờ mới có dịp sổ tung. Ông xa lánh cuộc đời bằng cách không chịu ngồi xe lăn. Với ông chỉ có ô cửa sổ nhìn ra đám mây mờ mịt trên không trung là khoảng rỗng duy nhất trong thế giới bưng bít của riêng mình. Tôi yêu những nếp nhăn của ông, cũng như tôi yêu nỗi cô đơn ấy, nỗi cô đơn quý phái và xa lạ mà tuổi thơ xám xịt vì đói nghèo cơ cực của tôi chưa bao giờ biết đến.

"Trời mưa thế này, chắc bà ấy không về..." "Vâng!" "Em đói bụng chưa? Tôi nghĩ em cần phải ăn một chút gì đó." "Vâng." "Em ngoan quá! Lại đây nào, cho tôi ôm em." Tôi lại gần ông, ông đưa tay rờ lên tóc tôi mềm mượt non tơ và óng ả, ông vuốt ve kỹ lưỡng tưởng như từng sợi một không thoát khỏi bàn tay sần sùi ấy, khiến tôi nghẹn lại, nín thinh. "Em có thể nằm lên tôi, thế, tôi thích như vậy lắm." Tôi leo lên ông, e dè đầy hổ thẹn. "Sao em lại quay đi, nhìn vào mắt tôi nào!" Tôi nhìn vào mắt ông, và lại thấy những nếp nhăn cũ kỹ. Tôi tập trung vào điểm nhấn đó, mắt mở to. Có lẽ tôi đã rất quyến rũ ông vào những khoảnh khắc thế này, hoặc ngược lại tôi bị ông quyến rũ, trong tư thế trần truồng. Đã quá lâu, rất lâu rồi, dưới bụng tôi, ông cứng cáp nhường nào, luôn luôn, không mệt mỏi và không thuyên giảm.

Nhưng tại sao ông không giải thoát cho tôi? Gần hai năm qua chưa bao giờ ông muốn? Hay ông cố tình không hiểu rằng cơ thể thiếu nữ của tôi đang khao khát ông với những cung bậc nổi trôi, cuồng loạn đầy hoang hoải? Tôi mịt mùng không lối thoát. Và trong khoảnh khắc ấy, tôi chợt nhớ đến công thức nấu ăn bà dạy tôi chiều qua...

Trong phút giây này, thế giới của tôi chỉ còn có em thôi, em từ một nơi xa xôi kỳ ảo mà ông trời đã ban tặng cho tôi, giữa tháng ngày dài đằng đẵng hoang lạnh và đau đớn xen lẫn nỗi sợ hãi triền miên, mê man mục nát trong tâm hồn già cỗi.

Cả cuộc đời lăn lộn vì vợ, vì con, đến cuối đời, sau một cơn tai biến, tôi chỉ còn chiếc giường làm bạn. Nó là vật vô tri, vô cảm cho dù tôi có úp mặt vào thành giường hay đập đầu lên nó, nó vẫn im lìm, nằm lù lù một chỗ. Còn bà ấy, nào có khác gì nhau? Mỗi lần đụng vào bà ấy, trong tôi chỉ còn dấy lên cảm giác gần như là ghê tởm, vì những ngón tay khô khốc, hay vì ánh mắt bà lạnh lẽo đầy thù hận, hay người đàn ông trong tôi đã chết dần theo chuỗi ngày cô đơn, khốn khổ vì đôi chân tàn phế không thể nào cử động và một trái tim thoi thóp yếu đuối. Có nhiều đêm, tôi không ngủ. Bà ấy cũng không ngủ. Tôi buông lơi cho ý nghĩ dọc ngang trôi nổi đến đâu thì đến, thậm chí có lúc cầu mong một là tôi, hai là bà ấy chết quách cho xong. Những cơn mộng mị của tôi sặc mùi nhang khói và buổi sớm tinh mơ, tôi nặng trịch bởi cánh tay bà, cánh tay phình to, bèo nhèo mỡ đè nghiến lên ngực mình. Tôi chỉ muốn gạt phăng đi, nhưng bực bội, tức tối đến tuyệt vọng khiến tôi xuội xuống, mắt nhắm nghiền để rồi lại chìm trong cơn mê mệt và uất ức. Bà ấy không có lỗi, chỉ cuộc đời có lỗi, chỉ cuộc đời đưa đẩy đến nông nỗi này đây, cái gọi là tình cảm vợ chồng ngày càng mối mọt hoen rỉ theo sự bào mòn của thời gian, khiến mọi cái trở nên khô ráo và cạn kiệt. Nhưng đời tôi. Một ngày kia. Đã có em.

Em xuất hiện bất ngờ khiến lòng tôi thảng thốt, tôi như chiếc lá vàng cuối mùa đang chờ ngày rụng xuống chợt thấy mình xanh lại. Em nấu nướng, giặt giũ, em bón cho tôi ăn, em nhìn tôi trìu mến, em hát cho tôi nghe, em bé bỏng dịu dàng, không hồn nhiên như mọi bé gái ngây thơ khác bởi tuổi thơ quê mùa thiếu thốn. Nhưng đôi mắt em thẳm sâu chất chứa đầy hoài niệm đã khiến cho cái tuổi năm mươi chín của tôi chết chìm trong đó.

Tôi, biết bao lần muốn dấn sâu hơn, nhưng đôi mắt em khiến tôi ngưng lại ở những vuốt ve âu yếm và chỉ thế thôi. Tôi muốn gìn giữ cho em sự trắng trong tinh khiết vì em là thiên thần đích thực. Dù cả hai chúng tôi đều chờ đợi lắm rồi điều gì đó ở phía trước, giống như một khoảnh khắc thiêng liêng chưa thể nào xâm phạm. Tôi tranh thủ từng giây từng phút được cùng em, sự ngọt ngào ngắn ngủi ấy đủ để tôi gặm nhấm suốt đêm dài lê thê bên cạnh người đàn bà già nua lạnh lẽo kia. Như hôm nay, khi chiều đã quá muộn màng. Chiếc váy hoa em tự tay tụt xuống tận đầu gối. Dường như em đã rất sẵn sàng, với tôi.

Xung quanh tôi là bóng tối...

Vì ngoài trời đã đen kịt lại từ lúc nào. Tôi rời rã, và họ, có lẽ cũng rời rã sau những cơn hoan lạc. Hoặc có thể là không, vì đối với một người đàn bà đã quá tuổi mãn kinh như tôi đây, chỉ cần động chân động tay chút thôi là các khớp xương giòn tan trong cơ thể sẽ trở nên nhức nhối.

Tôi tiếp tục nhìn qua khe cửa.

Ánh mắt tôi lạnh nhạt khi nhìn lên cái giường, tấm drap màu kẻ nâu, cái gối cũng màu nâu đầy bi thảm của tôi. Hàng ngày, khi tôi (hoặc là họ tưởng lầm) đi vắng, họ quần nát lên đó. Như hôm nay. Như bây giờ. Cái thân hình nảy nở của con bé chưa qua tuổi mười bảy đè nghiến lên ông ta, khuất lấp, chìm trôi, chỉ còn tiếng thở phì phò của ông ta vọng ra lẫn với tiếng thở gấp của con bé. Con ô sin khốn kiếp, đáng nguyền rủa nhất trên đời mà cách đây hai năm tôi đã tha về từ một trung tâm giới thiệu việc làm uy tín để cưu mang, để rồi chẳng kịp dạy dỗ điều gì, bằng cách nào đó nó đã leo lên được cái giường của vợ chồng tôi, chồm hỗm thế kia. Và ông ta, chồng tôi, người đàn ông liệt giường liệt chiếu kia đã trở nên hăng hái như chưa bao giờ thế trong suốt mười năm sinh hoạt nói cười một chỗ.

Hàng đêm tôi vẫn nằm cạnh ông, vẫn đưa tay ra cho ông gối đầu, vẫn ôm hôn ông trong sầu muộn, chỉ để nhận về sự im lặng. Tôi đau đớn không kinh ngạc. Đôi khi nửa đêm, tôi ngồi dậy quan sát ông trong giấc ngủ, say sưa trước thân thể của ông, vì tôi chẳng bao giờ quên được những ân ái nồng say giữa chúng tôi. Dù quá lâu, rất lâu rồi, nhưng nó như những đường rãnh ăn mòn ăn mỏi vào tâm hồn tôi, người đàn bà dại dột đã hăng hái rước về một kẻ xa lạ ngang nhiên tước đoạt hết thiên chức, quyền uy của một người vợ.

Một là tôi sẽ đạp cửa xông vào, la hét loạn xạ, sẽ xỉa xói, nhục mạ, lột hết váy xống của con ranh con đĩ thõa kia tống cổ ra đường, thậm chí là tôi có thể giết chết hai kẻ sa đọa đàng điếm kia rồi đâm một nhát vào tim mình cho tan cửa nát nhà, cho kết cục đẫm máu. Hai là tôi sẽ tiếp tục đứng đây, như một tên ăn cắp, nhớn nhác sợ bị bắt quả tang đang rình mò bí mật của người khác nhưng chính vì thế lại tràn đầy khoái cảm, thỏa mãn và đau đớn khi không bị ai phát hiện. Nhưng rồi, sau cùng, tôi lại kéo dài tình thế, để làm gì thì tôi chưa biết được. Hay tôi đã chai lì và bệnh hoạn theo họ mất rồi?

Con bé đang thì thào gì đó vào tai ông ta, nó ghé miệng day nhẹ những sợi râu lưa thưa ở trên cằm khiến ông ta ghì sát với một quyết tâm lớn. À thì ra là sắp sửa. Con bé tì sát vào ngực ông ta, chỏm tóc hoe vàng rung nhè nhẹ khi ông ta ra sức ưỡn cái bụng nặng nề của mình lên. Một tiếng kêu nghèn nghẹt phát ra từ cổ họng con bé, nghe như tiếng mèo kêu và sau đó, tôi nhìn thấy chồng tôi sau cái rướn mình lần thứ hai bỗng đổ gập xuống, như một tàu lá chuối sau cơn bão. Mắt ông ta trợn ngược, tay vồ lên ngực trái. Con bé cuống cuồng vật ông ta ra, tru tréo, lần này không phải là tiếng mèo kêu, mà tôi nghe thảm thương như tiếng chó con lạc mẹ.

Ông ta bất động.

Lạ thay. Tôi ngật đầu quay bước. Những bước chân nhẹ tênh, vô cảm không hoảng hốt. Sau lưng tôi hai cánh cửa tự nhiên khép lại bởi một cơn gió lùa qua khe. Như cơn chấn động nhỏ, khi có một người từ giã mà đi.

Nguồn: Rút từ tập truyện ngắn Khi nào anh thuộc về em của Cấn Vân Khánh, Công ty sách Bách Việt và Nhà xuất bản Hội Nhà văn xuất bản (sách sắp phát hành trong tháng 6.2007)

Em Có Muốn Tắm Không?


Nhật Quân, một kỹ sư tin học 30 tuổi thành đạt quen Lê Hoa, một nhân viên văn phòng 25 tuổi qua mạng. Chat với nhau lần thứ ba, Lê Hoa bảo: "Anh không muốn chúng ta gặp nhau trực tiếp hay sao?" Nhật Quân đồng ý ngay. Họ chưa trao đổi ảnh hoặc webcam mà chỉ hình dung về nhau. Cả hai đều tự nhận bản thân không có gì nổi bật...

8 giờ tối chủ nhật, Nhật Quân đến điểm hẹn để đón Lê Hoa. Lê Hoa mặc váy ngắn, đi giày bốt cao cổ choàng khăn và mũ đồng màu tím sẫm. Cô khá mũm mĩm dễ thương. "Xin lỗi, em có phải là người mà tôi cần gặp không nhỉ?" Nhật Quân nháy mắt. Lê Hoa nhìn anh chàng bảnh bao lịch sự mặc vét nhung thắt cà vạt xanh nước biển trước mắt mỉm cười, khẽ gật đầu.

Nhật Quân đưa Lê Hoa đến một quán cà phê ấm áp với ánh sáng dịu dàng nhạc du dương. Họ ngồi đối diện nhau trên ghế đệm êm ru. Một lúc sau Nhật Quân qua ngồi cạnh Lê Hoa. Vai họ chạm khẽ vào nhau. "Em thấy anh thế nào? Có khác xa với tưởng tượng của em không?" "Anh rất đẹp trai" "Ồ, vậy sao? Cảm ơn vì cuối cùng cũng có một người nhận ra sự thật này" "Còn em thì sao nào?" "Em ấy hả? Còn phải nói..."

Nhật Quân nắm tay Lê Hoa. Cô không rụt lại. Họ nói về công việc, sở thích, thiên nhiên, vũ trụ... Lê Hoa đặt cho Nhật Quân khá nhiều câu hỏi và Nhật Quân trả lời đầy đủ thành thật. Chỉ có một câu cô không hỏi là anh có bạn gái chưa mà cô chỉ hỏi anh đã từng yêu rồi chứ. Thật may mắn. Nhật Quân thở phào vì thực sự anh không thích nói dối. Nhật Quân đã có bạn gái, chính xác hơn là vợ chưa cưới. Bạn gái của anh đang du học bên Mỹ.

Nhật Quân kể chuyện rất thu hút, anh vốn là người hóm hỉnh khiến Lê Hoa xao xuyến. Cô thầm nghĩ phải chăng đây chính là người đàn ông của cuộc đời mình. Liệu tình yêu sét đánh là có thật?

Nhật Quân hỏi Lê Hoa: "Em có đói bụng không? Mình đi ăn chút gì nhé?" Tất nhiên, Lê Hoa đồng ý. Họ đi ăn hải sản. Nhật Quân gắp đồ ăn cho Lê Hoa, lau miệng cho cô, chăm nước cho cô uống... Anh thừa kinh nghiệm để đối xử tốt với phụ nữ. Ăn xong, họ lên xe đi lòng vòng phố. Lúc này tay Lê Hoa đã đặt lên eo Nhật Quân. Qua một cái hồ, xe Quân quẹo vào một con hẻm nhỏ. "Em có muốn ghé thăm căn hộ của anh không?" Anh quay lại chạm môi vào tóc cô: "Anh muốn mình có một không gian riêng..." Lê Hoa im lặng, cô hơi run rẩy. Dường như anh đang muốn hôn. Họ đi thang máy lên tầng bốn khu chung cư. Trong thang máy, Lê Hoa khoanh tay trước ngực và không nhìn Nhật Quân. Anh cũng vậy.

Nhật Quân mở khóa phòng. Anh quay qua Lê Hoa: "Em có muốn tắm không?" "Tắm?" Suýt nữa thì Lê Hoa kêu lên. Cô đang chờ đợi điều khác kia, một nụ hôn, một vòng tay âu yếm dịu dàng và những lời yêu dấu... Nhưng... "Ồ, em sao thế? Vậy thì đợi anh chút nghe!" Lê Hoa ngồi phịch xuống nghe tiếng nước xối xả trong nhà tắm vọng ra. Cô buồn muốn khóc. Và cô òa khóc thật sự. Nhật Quân bước ra: "Em sao thế? Em mệt à? Hay em bị đau...?" Lê Hoa lắc đầu. Nhật Quân càng tỏ vẻ luống cuống: "Anh đã làm gì sai? Hãy nói cho anh biết..." Lê Hoa càng khóc dữ. Nhật Quân bắt đầu mệt mỏi. Anh nhìn Lê Hoa một hồi rồi bảo: "Nếu vì anh mà em buồn thì anh xin lỗi. Anh sẽ gọi taxi cho em về nhà." Nói là làm, Nhật Quân rút điện thoại gọi taxi. Năm phút sau anh đưa cô xuống, không quên trả tiền taxi và vẫy tay chào cô. Lê Hoa quay đi nhưng hình ảnh cuối cùng đọng lại trong tâm trí Nhật Quân về Lê Hoa là gương mặt ỉu xìu đẫm nước mắt của cô.

Nhật Quân bật nhạc disco, chân nhún nhảy dù lòng trống rỗng. Anh đã ngủ với trên dưới mười cô quen qua mạng. Tất cả đều đơn giản, vui vẻ, không ràng buộc và không tính toán. Hôm nay, rõ là một ngày xui xẻo. Có lẽ cô ta còn trinh. Nhật Quân trùm chăn kín mít gọi điện cho người yêu: "Em có khỏe không?Anh không được khỏe lắm", nghe người yêu gắt gỏng một hồi rồi anh tắt máy chìm vào giấc ngủ.

Ngày mai, anh sẽ thay nick.

Những Blog Nổi Tiếng và Tai Tiếng


Hình ảnh ăn mặc “mát mẻ” và những kiểu ăn chơi trác táng của một bộ phận nhỏ giới trẻ thường bị các blogger đưa ra để phê phán kịch liệt.

Nếu bạn là một cư dân trong ngôi nhà blog Việt, chắc hẳn bạn không thể không biết đến 3 blog được coi là “đắt sô” nhất Việt Nam hiện nay.

Cuong OZ -
http://360.yahoo.com/cuong_oz

CuongOZ, một thanh niên đang sống và làm việc tại Melbourn (Australia). Blog của Cuong OZ đã có hơn 1 triệu lượt người truy cập. Đây là blog có những bài phóng sự rất đặc biệt, đầu tiên như Dân chơi Hà thành và Dân chơi Sài thành với những chi tiết, hình ảnh mô tả rõ nét về sự sa đọa, đua đòi, thác loạn của một bộ phận giới trẻ Hà thành và Sài thành hiện nay.

Khi phóng sự Dân chơi Hà thành lần đầu tiên được ra mắt và chia làm các phần cụ thể, nó đã tạo nên một cơn sốt trong giới Blogger (người lập blog) với hàng trăm lượt người truy cập mỗi ngày.

Nhiều lời commentary (bình luận) của các blogger được đưa ra để bày tỏ chính kiến của mình về các bài phóng sự trên. Người thì ủng hộ vì nó đã tái hiện rõ nét một bộ phận giới trẻ hiện nay, người thì chê bai vì nó đều là copy, nhặt nhạnh từ các website khác để tổng hợp thành.

Có một thời gian blog của Cuong Oz đã phải tạm đóng cửa vì các blogger tranh cãi với chủ nhân về tính xác thực của thông tin đã được post (đăng lên).

Một blogger tâm sự: “Cuong OZ đã quá nổi tiếng trong xã hội và cộng đồng blog vô tình tạo nên một trào lưu viết về những mặt trái của xã hội, đặc biệt là sự ăn chơi trong giới trẻ. Với những bài viết như thế, những blogger này muốn thu hút được nhiều người đến đọc và tạo danh tiếng cho blog của mình”.

Gần đây, CuongOZ đã đưa lên blog của mình tấm ảnh “khoe hàng” của 3 nữ sinh trường THPT Việt Đức (Hà Nội) với những lời bình luận đậm chất “dân chơi”. Điều này đã làm ảnh hưởng không nhỏ tới uy tín của trường và qua xác minh của Ban giám hiệu thì đó chỉ là ảnh giả mạo không đúng sự thật.

Thế là làn sóng phản đối của các blogger đã dâng trào tột đỉnh bằng những lời xỉ vả và nó đã khiến chủ nhân tạm thời phải đóng cửa blog của mình trong một thời gian. Cho đến bây giờ thì blog của CuongOZ đã hoạt động trở lại và những lời phản đối ấy dường như đã khiến blog Cường OZ càng trở nên nổi tiếng cũng như tai tiếng hơn.

Nam Versace Blog -http://360.yahoo.com/namversace

Nam Versace hiện đang là sinh viên năm thứ ba trường ĐH Xây dựng Hà Nội, một chàng vui tính và dễ gần với phương châm “lắng nghe, cảm thông và chia sẻ”.

Cùng chia sẻ những điều thú vị nhất trong cuộc sống, điều này đã chiếm được cảm tình của các blogger khó tính nhất. Tính đến thời điểm hiện tại số “Page view” trong blog của Nam là gần 700.000 lượt. Trung bình mỗi ngày có khoảng 1.000 đến 2.000 lượt người truy cập vào blog của Nam.

Nam tâm sự: “Tôi cũng như những người Việt trẻ khác thuộc về một thế hệ “open”, tức là rất cởi mở. Chúng tôi không còn e ngại, thậm chí rất mong muốn được chia sẻ những cảm xúc, suy nghĩ của mình với mọi người.

Nam là người tỏ ra rất am hiểu về lĩnh vực công nghệ thông tin, điều này thể hiện bằng những thủ thuật chinh phục máy tính, những kinh nghiệm sử dụng blog. Chính vì vậy Nam được nhiều người quan tâm và ủng hộ.

Ngoài ra blogger này còn có các bài phóng sự hấp dẫn đặc biệt như phóng sự ảnh Ngủ gật trong giảng đường. Phóng sự này đã giới thiệu khá đầy đủ những tư thế ngủ của sinh viên ta khi nghe giảng...

Có một thời gian Blog của Nam bị nhiều người ì xèo và làm chấn động blog giới Việt về số lượng người truy cập. Theo nhiều blogger, chủ nhân blog này đã “ăn gian” vì theo tính toán, với số entry viết được trong thời gian lập blog đến nay thì còn lâu mới đạt đến số lượng truy cập ấy.

Thế là những cuộc tranh cãi liên miên nổ ra cho đến khi nhiều blogger chợt nhận ra”những cuộc tranh cãi vô bổ như thế chả ích lợi gì” thì câu chuyện mới chấm dứt.

Sau một trong những cuộc tranh cãi vô bổ ấy, blog của Nam đã phải tạm nghỉ trong một thời gian dài và gần đây chủ nhân của nó đã mở cửa trở lại đầy bất ngờ. Blog Nam Versace bây giờ đã chuyển sang blog của hãng thời trang nam Maldinici.

ANDRE- http://360.yahoo.com/haih4nz

ANDRE tên thật là Vũ Quang Hải hiện đang là du học sinh trường IPC (Internatinonal Porno College), New Zealand. Đây là một chàng trai đơn giản, dễ gần và rất bảnh trai.

Blog của Hải được lập cách đây hơn một năm và số lượng người truy cập là gần 700.000 lượt người. Blog của ANDRE nổi lên trong giới blogger với loạt bài giới thiệu về các bóng hồng và hot boy trên blog.

Đến với blog ANDRE bạn sẽ được chiêm ngưỡng những blogger khả ái nhất, những chàng “hot boy” điển trai và những kỉ lục vui trong giới blog. ANDRE đã rất khéo khi đánh vào thị hiếu của các blogger với những đề tài “hot” hiện nay vì đề tài hay thì nó mới sẽ quyết định con đường nổi tiếng của một blogger.

Các đề tài của ANDRE thường được chia thành các phần đơn lẻ, nhiều tập. Một là để nghe ngóng ý kiến phản hồi của các độc giả, hai là tạo sự hồi hộp bất ngờ để tránh gây những sự nhàm chán và bảo đảm cho những đề tài tiếp theo có chất lượng cao nhất.

Ví dụ như bài Bóng hồng blog đã đến phần 19 nhưng nó vẫn đang trong giai đoạn tiếp tục cập nhật… Theo các blogger cho biết là ANDRE hiện nay đang “bị” các người đẹp vây quanh đòi post ảnh của họ lên các phần “Bóng hồng blog” chỉ để được sự nổi tiếng.

Có lẽ blog của ANDRE hoạt động chuyên nghiệp nhất với những bài viết rất có ý nghĩa ví dụ như: Tiền-Giá trị thực tế cuộc sống, Lớp trẻ với nhận thức xã hội, Sách học hay đánh đố… và nó chiếm được cảm tình của không ít các blogger.

Khả năng nhìn nhận, đánh giá vấn đề rất tốt cộng thêm vào đó là sự sáng tạo miệt mài không ngừng nghỉ của chàng trai này đã cuốn hút rất nhiều “fan” hâm mộ đến với blog của mình và chẳng có gì ngạc nhiên khi blog ANDRE được xếp hạng trong 3 blog “đắt sô” nhất thời điểm hiện tại.

Nguyễn Chí Dũng

Chuyện Lạ Đó Đây

TÊN PHÁ HOẠI
MỒ MẢ!

Một kẻ phá hoại các mộ bia trong một nghĩa trang ở Hoa Kỳ đã để lại cho cảnh sát một đầu mối nhỏ nhưng rất quan trọng - ngón tay của hắn ta. Cảnh sát đã tìm thấy ngón tay này bị mắc kẹt giữa hai mộ bia bị làm ngã đổ trong nghĩa trang ở Flemming, Nữu Ước.

Cảnh sát đã bắt giữ một người đàn ông bị mất một ngón tay và cho biết đã có tới 53 mộ bia bị làm đổ. Hắn bị buộc tội xâm nhập nghĩa trang và hành động báng bổ các ngôi mộ.

KỶ LỤC VÌ MẤT
SỐ CỪU NHIỀU NHẤT
TRONG MỘT TRẬN BÃO!

Một người chăn cừu ở Croatia đang hy vọng đạt được một chỗ trong cuốn sách kỷ lục Guiness Book of Records sau khi ông ta mất 230 con cừu trong một trận bão rất bất thường. Ông Milan Prpic đã viết thư gửi tới Guiness để hỏi liệu ông ta có thể được đưa vào cuốn sách này vì là người có số cừu bị mất nhiều nhất trong một trận bão sấm sét. Ông Prpic nói rằng: “Cuối cùng tôi có thể đạt được điều gì đó từ sự mất mát này. Tôi sẽ phải chi $30,000 đô-la để thay thế số cừu bị giết chết này.”

Ông Prpic nói thêm rằng: “Cơn bão xảy ra quá đột ngột đến độ tôi không có thời gian để lùa bầy cừu vào nơi trú ẩn. Các đám mây đen bất chợt bay đến và trời đổ mưa rất lớn. Sấm chớp đã tiêu diệt hơn một nửa đàn cừu. Sau đó tôi đã phải đi thu lượm hàng trăm con cừu bị giết chết.” Một phát ngôn nhân cho Guiness Books nói rằng họ không có các kỷ lục tương tự và sẽ không bình luận điều này có thích hợp để đưa vào cuốn sách hay không cho tới khi đọc lời yêu cầu này.

BÙNG PHÁT ĐỊA ỐC LÀM NGHĨA
ĐỊA TĂNG $150,000 MỘT LÔ!

Một thời kỳ bùng phát địa ốc ở Croatia đã khiến giá cả gia tăng đến mức kỷ lục, thậm chí một miếng đất trong nghĩa địa ở Dobrovnik đã lên tới $150,000 đô-la. Ông Stefi Ljubomir, một giám đốc công ty mai táng, nói rằng điều này cho thấy nhu cầu đất đai đã vượt ra mọi sự kiểm soát. Cầu thủ Mark Viduka có một căn villa ở Dubrovnik và cả hai cầu thủ Rio Ferdinand và John Malkovich cũng đang cố gắng tìm mua một căn biệt thự ở đó.

LẬP CÁC WEBSITES ĐỂ
KIẾM BỒ CHO CHỊ VÀ MẸ!

Một phụ nữ đã thành lập các websites để kiếm “bồ” cho người mẹ và cô chị. Georgia Edmunds đã quá chán ngán khi phải nghe các lời than thở của người chị Corrie, 27 tuổi và bà mẹ Vicki, 54 tuổi, về cuộc sống tình ái tẻ nhạt của họ, và đã lập ra hai website có tên là www.datemysiter.co.uk và www. datemymother.co.uk.

Theo bản tin của tờ The Sun, các websites này đã có ít nhất 1,000 người vào xem mỗi ngày. Corrie hiện đang chọn lựa một số ứng viên xin làm bạn trai, và bà Vicki cũng đang hoạch định tìm kiếm một tình yêu lâu dài. Georgia nói rằng: “Corrie không may mắn trong cuộc đời tình ái, nhưng chị ấy là người có nhan sắc và tôi quyết định giúp đỡ. Và khi chị ấy nhận được nhiều lời hẹn hò, mẹ tôi cũng nhờ tôi lập một website giống như vậy cho bà.”

Bà Vicki được miêu tả trong website là người “trẻ trung trong tâm hồn, hoạt bát và vui tính”. Bà nói rằng: “Chồng tôi đã qua đời cách đây 5 năm và giờ đây đã đến lúc tôi cần có quan hệ tình cảm cho đời vui tươi. Khi nhìn thấy website này mang lại kết quả rất tốt cho Corrie, tôi nghĩ nó cũng sẽ rất tốt cho tôi.”

ĐƯỢC PHÉP NUÔI BEO
TRONG CHUỒNG ở SÂN SAU NHÀ!

Một người đàn ông ở Luân Đôn được tòa án cho phép nuôi một con beo trong chuồng ở sân sau nhà. Theo bản tin của đài BBC, Todd Dalton bị Hội đồng thành phố Southwalk cấm nuôi con beo này trong chuồng ở Peckham. Nhưng tòa án Tower Bridge đã đảo ngược quyết định này sau khi một bác sĩ thú y nghĩ rằng cái chuồng dài bốn thước “thích hợp” cho con dã thú này.

Các người hàng xóm đã phản đối ông Dalton vì lo sợ con vật này có thể thoát khỏi chuồng và đe dọa các con thú nuôi trong nhà và thậm chí cả người nữa. Southwalk Council nói rằng họ rất thất vọng với phán quyết này của tòa án. Dù vậy ông Dalton sẽ vẫn cần phải xin phép trước khi có thể sử dụng cái chuồng này để nuôi con báo và các dã thú khác, gồm một con mèo rừng Nam Mỹ (ocelot). Một phát ngôn nhân của Southwalk Council nói rằng các cư dân sẽ được hỏi ý kiến về đơn xin của ông Dalton. Được biết ông Dalton đã thành lập một công ty chuyên bán các loại thức ăn làm bằng thịt thú hiếm trên internet, như món cà ri thịt cá sấu green crodile và rượu rắn vodka.

NO SEX CHO TỚI KHI VÀO
ĐƯỢC VÔ VÒNG BÁN KẾT!

Đội túc cầu Ukrainian sẽ được phép làm tình với vợ nếu họ vào được vòng bán kết của giải World Cup. Lời hứa hẹn này được đưa ra bởi huấn luyện viên Oleg Blokhin, người muốn các cầu thủ tạm quên “sex” để tập trung vào các cuộc thi đấu. Nhưng ông ta đã nói với nhật báo Sport-Express ở Nga rằng: “Tôi sẽ đích thân đưa các cầu thủ của tôi đi gặp các cô vợ của họ nếu chúng tôi vào được vòng bán kết. Thật sự thì tôi sẽ lôi họ tới các người vợ dù họ có muốn hay không.” Ukraine sẽ gặp đội Tây Ban Nha, Tunisia và Saudi Arabia trong nhóm H.

LINH HỒN NGƯỜI CHẾT GIÚP Kẻ BỊ
TÌNH NGHI GIẾT NGƯỜI ĐƯỢC TRẮNG ÁN!

Hai bức thư được nghĩ đã được đọc cho viết bởi “ma” đã giúp một phụ nữ được trắng án trong một vụ giết người ở Ba Tây. Các bức thư này, được viết bởi một bà đồng, đã được dùng làm chứng cớ trong một phiên tòa xử vụ giết người ở Viamao. Bà đồng nói rằng “con ma” này tiết lộ người đàn bà bị buộc tội giết chết ông ta là vô tội.

Một hội thẩm đoàn tuyên bố bà Marques Barcelos, 63 tuổi, không phạm tội giết chết ông Ercy da Silva Cardoso. Ông Cardoso bị bắn chết tại nhà trong năm 2003. Bà Barcelos bị kết tội bởi vì bà là người yêu của nạn nhân và đã rất tức giận khi ông ta muốn bỏ rơi. Một phát ngôn nhân tòa án nói rằng các bức thư này được chấp nhận là chứng cớ bởi vì các luật sư bên khởi tố đã không phản đối.

CẶP VỢ CHỒNG SỐNG CHUNG
LÂU NHẤT CÃI NHAU MỖI NGÀY!

Cặp vợ chồng sống với nhau lâu nhất nước Anh vừa tiết lộ bí quyết của họ là - cãi nhau mỗi ngày. Hai ông bà Frank và Anita Milford đã đạt kỷ lục ở Anh sau khi ăn mừng 78 năm sống chung với nhau. Ông Frank, 98 tuổi, một công nhân bến cảng về hưu, nói rằng: “Chúng tôi rất ít khi có đồng quan điểm với nhau và cãi vã hàng ngày. Nhưng điều này đến và đi như cơm bữa. Chúng tôi luôn luôn sống chung với nhau.”
Và giờ đây cặp vợ chồng lớn tuổi này đang trông đợi đạt kỷ lục là cuộc hôn nhân lâu dài nhất nước Anh từ trước đến nay - 80 năm. Bà Anita nói thêm rằng: “Có mọi cơ hội chúng tôi có thể phá vỡ kỷ lục đó. Ngày nay các cuộc hôn nhân không lâu dài, nhưng chúng tôi không thể hiểu vì sao.” Được biết hai ông bà đã quen nhau tại một buổi dạ vũ YMCA ở Plymouth, Devon, và làm đám cưới hai năm sau tại Torpoint Register Office ngày 26 tháng Năm, 1928.

MANG BẦU QUÁ LỚN LÀM
NGỨA MẮT KHÁN GIẢ TRUYỀN HÌNH!

Nhiều khán giả truyền hình ở Thụy Sĩ đang đòi hỏi một nữ nhân viên dự báo thời tiết phải tạm nghỉ vì cô ta mang bầu quá lớn. Hàng chục người đã viết thư gửi tới đài truyền hình Tele-Zuen để than phiền về cô gái dự báo thời tiết Jeannette Eggenschwiler. Thế nhưng cô Jeannette nói rằng dù mang thai tám tháng cô vẫn làm việc tốt và chưa sẵn sàng nghỉ đẻ. Cô gái tóc vàng này nói rằng: “Họ dường như cảm thấy khó chịu khi thấy một phụ nữ mang thai xuất hiện trên truyền hình, và một số người thậm chí đã công kích cá nhân khi mô tả tôi là ‘ngang bướng’. Mang thai là một trong những điều tự nhiên nhất trên đời này và tôi sẽ không che giấu nó. Tôi sẽ nghỉ để sanh khi sẵn sàng.”

CHỮ “ERECTION” BỊ CẤM
SỬ DỤNG TRONG CÁC BỨC EMAIL!

Công việc trong một cơ quan quy hoạch của hội đồng thành phố đã trở nên hỗn độn sau khi chữ “erection” bị cấm viết trong các bức email. Chữ này rõ ràng là một trong những chữ được dùng nhiều nhất trong các tờ đơn xin xây dựng. Thế nhưng nó nằm trong một danh sách những chữ có ý nghĩa “tục tĩu, khiêu dâm” bị ngăn chặn bởi nhu liệu điện toán mà hội đồng thành phố Rochdale sử dụng.

Cư dân địa phương Ray Kennedy, 51 tuổi, đã gửi ba bức điện thư tới hội đồng thành phố để phản đối việc nới nhà của người hàng xóm. Hai bức đầu tiên bị chặn bởi vì chúng có chữ “erection”, chữ mà máy điện toán nghĩ là đề cập đến tình dục. Bức thứ ba lọt qua mạng lưới kiểm soát nhưng đến lúc đó thì người hàng xóm đã nhận được giấy phép cho tiến hành công việc nới nhà. Ông Ray nói rằng: “Erection là một chữ thường dùng trong xây dựng. Nhưng nó bị chặn bởi vì cái nghĩa khác của nó. Đơn xin này đã được chấp thuận như thể không có sự phản đối của tôi. Điều này không công bằng.”

Một phát ngôn nhân của Rochdale Council giải thích rằng: “Nhu liệu điện toán này không được thiết kế bởi hội đồng thành phố này và chúng tôi không kiểm soát những chữ nào nên bị chặn. Chúng tôi sẽ xin lỗi cư dân này.” *** (Chữ erection có hai nghĩa: trong công việc xây dựng nó có nghĩa là dựng lên, xây dựng, thiết lập, chẳng hạn dựng nhà, dựng lều....và nghĩa thứ hai trong tình dục là sự cương cứng của bộ phận sinh dục do kích thích tình dục).

CÁC ĐẤNG LANG QUÂN NHẬT CÔNG BỐ NGÀY YÊU VỢ...

Một nhóm đàn ông Nhật với nỗ lực thúc giục các đức ông chồng quá say mê công việc nên về nhà sớm và tỏ lỏng biết ơn các phu nhân đã làm tươm tất những việc không tên ở nhà, đã công bố việc vận động cho "Ngày Yêu Vợ" vào ngày 31 tháng giêng hàng năm. Nhóm này có tên Hiệp hội các Phu quân Chu đáo, đã vận động đấng mày râu nên về nhà lúc 8 giờ tối và nói lời cảm ơn với vợ.

Theo nhóm này, rất nhiều đàn ông ở Nhật hiện nay không biết bày tỏ sự đồng cảm với vợ mình thông qua ngôn từ, và đối với họ thì công việc luôn là trên hết. Phát ngôn viên của nhóm là ông Matsuo Katashiwa nói rằng rất nhiều các đấng lang quân không thể chịu nổi cảm giác khi phải bày tỏ sự biết ơn với vợ bằng ngôn từ. Công việc là số 1 đối với họ. Trên website của nhóm định nghĩa "Ngày Yêu Vợ" ra đời với mục đích góp phần cải thiện quan hệ hôn nhân ở Nhật hiện nay.

Nhóm cũng đưa ra 5 quy tắc vàng, chẳng hạn như gọi tên vợ một cách âu yếm thay vì cằn nhằn, và hãy nhìn sâu vào đôi mắt vợ khi trò chuyện. Hiệp hội các Phu quân Chu đáo được thành lập bởi một thương gia ở Kawasaki tên là Kiyotaka Yamana, năm nay 45 tuổi. Yamana và vợ đầu của anh đã ly dị bởi vì cô đã quá chán với lối sống quá mải mê công việc của chồng. Yamana đã tái hôn cách nay 3 năm và anh thề sẽ làm tất cả để cải thiện cuộc sống của không chỉ riêng anh, mà còn của nhiều người khác khi mà tỷ lệ ly dị ở xứ hoa anh đào đang tiếp tục tăng. Năm 2004, có tới 1/3 các cuộc hôn nhân tại Nhật Bản đã kết thúc bằng ly dị.

Kể từ khi thành lập website hồi tháng 12 năm ngoái, Hiệp hội các Phu quân Chu đáo đã thu hút được sự tham gia của 100 thành viên. Một người đàn ông tại Kanagawa ở gần Tokyo đã vào trang web và viết thông điệp cho vợ mình như sau: "Anh xin lỗi vì đã đi công tác quá nhiều. Anh cũng xin lỗi vì đã ngủ ở văn phòng thường xuyên". Và anh không quên viết câu cuối: "Cảm ơn em vì đã vẫn yêu anh như ngày nào".

THIỀN VÀ KHÍ CÔNG GIÚP GÌ CHO NÃO BỘ (?)


Từ ngàn xưa đạo Phật đã tuyên dương Thiền, Thiền có thể thay đổi Tâm con người, và trong mục đích đó đạo Phật đã phát triển nhiều cách hành Thiền. Thực hành Thiền đều đặn sẽ giúp sự chú ý tinh tế hơn và có thể chuyển hóa cảm xúc. Về Khí Công Tâm Pháp, nhiều người thực hành đều đặn cũng tuyên dương khí công có thể ngăn ngừa và chữa trị nhiều bệnh tật rất thần diệu. Kết quả là ăn ngủ điều hòa, thần sắc tươi tỉnh, thân thể cường dũng, tâm tư thư thới, nhẹ nhàng và tràn đầy an lạc.

Nhưng lấy gì chứng minh sự kết hợp hành Thiền và Khí Công có thể giúp người ta sống khỏe, sống vui? Với tiến bộ khoa học, những cuộc nghiên cứu và điện não đồ ghi nhận được đã chứng minh một cách cụ thể Thiền đưa tới nhiều thay đổi ở những vùng cảm xúc trong não bộ và Khí Công Tâm Pháp giúp phát triển các cơ cấu và vùng nhận thức trong não bộ.

Trước hết nói về Thiền. Thiền đã được thực hành hằng ngàn năm tại nhiều nước Á Đông, nhằm mục đích để đem đến sự an lạc. Thiền trong Phật Giáo thường nhắm đem lại sự an lạc và giác ngộ. Các cuộc nghiên cứu khoa học mới đây ghi nhận được bằng điện não đồ cho thấy Thiền có thể thay đổi hoạt động trong vỏ não (chất xám), vùng cảm xúc. Bộ óc bẩm sinh có thể được thay đổi nếu được kích thích, được hoạt động trong một môi trường phong phú. Ngày nay Thiền được phổ biến rộng rãi ở Tây Phương trong các thiền viện hay trong các trung tâm phát triển sức khỏe .

Nhiều thiền sư tin rằng, năng lực mà chúng ta có được bằng sự yên lặng có thể dùng để khai triển sự tỉnh thức và chánh niệm (ý thức những gì đang xảy ra trong giờ phút hiện tại). Sự lặng thinh trong ngôn ngữ sẽ dẫn đến sự lặng thinh trong tâm hồn, cùng với sự lặng thinh không hoạt động, sẽ đưa đến sự thay đổi về tâm lý, vật lý vô cùng rõ rệt trong ta.

Từ lúc chúng ta mở mắt ra buổi sáng đến khi nhắm mắt ngủ buổi tối, lúc nào đầu óc mình cũng suy nghỉ, hoạt động, giống như cái máy làm việc suốt ngày. Nếu chúng ta tắt, máy sẽ nguội bớt. Nếu chúng ta tập Thiền, dừng suy nghæ một thời gian, thì sau đó trí tuệ sáng suốt sẽ phát sinh. Nếu ánh sáng được giữ trong một phạm vi nhỏ của cái chụp đèn thì ánh sáng sẽ mạnh hơn ánh sáng chiếu tỏa khắp căn phòng. Cũng vậy nếu tâm ta, được tập trung sẽ trở nên vô cùng mãnh liệt, như các nhà thôi miên có thể sai khiến người khác làm theo ý mình, hoặc đổi dời một vật từ chỗ này sang chỗ khác. Người bình thường bị cảm xúc dẫn dắt, đôi khi nóng nảy hành động sai lầm, người tu Thiền giỏi có thể điều khiển trí óc họ và trầm tĩnh, nhờ đó có hành động sáng suốt hơn , tránh được nhiều đáng tiếc xảy ra.

Thiền có hai loại: Thiền Tĩnh Lặng và Thiền Hoạt Động.

Thiền Tĩnh Lặng là ngồi yên một chỗ, chú ý vào một chỗ như hơi thở vào, hơi thở ra hay chú ý về cảm giác vui sướng hay đau khổ đang xảy ra trong tâm hay đối tượng gì đang nghe thấy . Ngày nay tại Hoa Kỳ và các nước Tây Phương người ta thực hành thiền giản dị như chú tâm vào hơi thở vào hơi thở ra cùng nhận biết cảm giác xuất hiện, gọi là Thiền quán.

Âm thanh từ nước có thể xua tan mọi ưu phiền, mệt nhọc…

Ngoài Thiền quán còn có Thiền Chỉ không chú tâm vào một đối tượng nào cả mà chỉ để tâm trở về với trạng thái buông xả, mở rộng tự nhiên , thấy biết mọi thứ mà không chú tâm vào thứ gì cả.

Thiền Hoạt Động là chú tâm trong lúc hoạt động, như thiền hành là thiền trong lúc đi bộ, hoặc chú tâm vào những động tác chân tay, phối hợp nhịp nhàng với hơi thở, như trong Thái Cực Quyền hay Khí Công. Nhiều bác sĩ hay nhân viên chăm sóc sức khỏe khuyến khích những bệnh nhân có các vấn đề khó khăn về thể chất hay tâm thần nên thực hành Thiền để chữa trị các chứng bệnh như đau nhức thân thể, tay chân, các chứng lo âu, trầm cảm hay bị căng thẳng tinh thần, bị cao huyết áp ..

Nhiều khoa học gia Tây Phương và nhiều Thiền Sư thượng thặng của Tây Tạng đã gặp nhau mỗi hai năm một lần ở Dharamsala ở Ấn Độ, để nghiên cứu những hoạt động trong não bộ của những Thiền Sư Tây Tạng và những người thực hành Thiền tại Hoa Kỳ. Họ đã đi đến kết luận là Thiền giúp cho các vùng liên hệ đến cảm xúc an vui, cảm thông, tình thương ở vỏ não phía trán bên trái gia tăng và giảm thiểu các cảm xúc tiêu cực như buồn rầu, giận hờn, lo âu ở vỏ não phía trán bên phải .

Thiền cũng giúp hệ thống miễn nhiễm gia tăng hoạt động và kháng thể chống bệnh gia tăng lên đến 50% . Bác sĩ Antonio Damasio thuộc Viện Đại Học Iowa nghiên cứu về não bộ và nhận thức cho biết Thiền cũng như những hoạt động như đánh đàn, tập luyện, vận động thể lực giúp cho bộ não thay đổi cấu trúc và gia tăng khả năng nhận thức.

Giáo sư Richard Davidson thuộc viện Đại Học Wisconsine đã mời các Thiền Sư thuộc Tông phái Tây Tạng đã thiền trên 10,000 giờ để nghiên cứu những gì xảy ra trong não bộ khi những vị này thiền từ bi quán . Qua những những điện não đồ , người ta thấy trong não bộ của những vị Thiền sư Tây Tạng, những làn sóng não bộ GAMMA gia tăng, biểu lộ trạng thái hòa hợp tốt đẹp rất cao khi thiền Từ Bi Quán. Kết quả này rất quan trọng chưa hề được trình bày trong các tài liệu y khoa, điều này có thể đem lại nhiều lợi ích trong sự huấn luyện phát triển về nhận thức.

Năm 2005 các nhà nghiên cứu Viện Đại Học Yale, Harvard, M.I.T. cũng cho biết Thiền làm gia tăng độ dày của vỏ não (chất xám) nơi vùng của cảm giác nhận thức và tiến trình cảm xúc. Đây là điều rất đặc biệt vì người lớn tuổi thì vỏ não sẽ mỏng dần đi, do đó thực hành Thiền có thể làm cho vỏ não không những bớt bị mỏng đi khi lớn tuổi mà còn giúp gia tăng độ dày. Những loại Thiền thuộc các tông phái khác hay Yoga , Tai Chi hay Thái Cực Quyền , vận động thể lực.. đều đưa đến kết quả giúp tăng độ dày của chất xám, vỏ não.

ÂM NHẠC VÀ NÃO BỘ
Bác sĩ Daniel G. Amen là một chuyên gia thần kinh học nổi tiếng tại HK trong cuốn “Làm Cho Bộ Não Tốt Đẹp Hơn” đã nói lên giá trị của âm nhạc, Thiền và đời sống tâm linh. Ông nhấn mạnh, ca hát làm cho bộ não tốt hơn. Một người đang ca hát là một người đang bày tỏ niềm vui, cảm xúc sẽ thay đổi theo tiếng hát, làm tăng sự hạnh phúc và trí nhớ, giúp cho tinh thần thoải mái, gia tăng sức khỏe, đời sống tươi trẻ hơn.

Ông Don Campbell , người sáng lập Viện Âm Nhạc, Sức Khỏe và Giáo Dục cho biết chỉ cần phát ra âm thanh theo điệu nhạc năm phút một ngày sẽ rất tốt cho sức khỏe. Nếu hát với sự chú tâm vào lời hát sẽ làm cho não bộ linh hoạt, sống động hơn, cùng với khả năng an trú trong giờ phút hiện tại. Điều này rất phù hợp với những lời tụng kinh có nhiều âm điệu của Chư Tăng Tây Tạng, đã giúp gia tăng trạng thái buông thư, tạo nguồn an vui sâu thẳm, kỳ diệu nơi Tâm.

Thiền hay yoga hay bất cứ một phương pháp nào mà ngồi yên một chổ nhiều quá thì cũng không tốt vì cơ thể sẽ yếu dần đi, vì vậy cần vận động thể lực để đem nhiều dưỡng khí vào cơ thể là việc cần thiết giúp ta được khỏe mạnh về thể chất, phát triển trí nhớ, quyết định đúng và an vui tinh thần.

Khí công là phương pháp hít thở đúng cách , thở sâu để đem nhiều dưỡng khí vào cơ thể . Phổi cấu tạo bởi nhiều phế nang, bình thường chúng ta thở nhẹ, chỉ dùng một phần nhỏ dung tích của phế nang, ca sĩ hay những lực sĩ tập luyện nhiều, thở sâu, đem vào phổi nhiều không khí, hơi dài và mạnh.

Khí Công Tâm Pháp là phối hợp của Thiền Tĩnh Lặng và Thiền Hoạt Động, tức là chú tâm vào các động tác và hơi thở khi tập luyện , đưa đến kết quả tốt đẹp hơn bội phần, kết hợp giữa Thiền và Khí công đưa tới sự an vui kỳ diệu. Nói đến chữ “ kỳ diệu” là nói đến niềm hạnh phúc sâu thẳm, linh động và tích cực nơi Tâm và não bộ.

Khí Công Thiếu Lâm và các Thế Yoga giúp tăng sức mạnh và sự dẻo dai của các bắp thịt, gân, xương cùng sự kết hợp các chức năng hoạt động trong cơ thể. Dưỡng Sinh Tâm Pháp là các thế giúp vận động chân tay hòa hợp cùng với tiếng nhạc niệm trầm bổng đưa tới sự hòa điệu Thân Tâm Nhất Như, đem tới niềm an vui sâu thẳm và bình lặng.

Tâm và bộ não là hai thứ bất khả phân, muốn có an vui, thương yêu, hạnh phúc thì phải có một bộ não tốt. Bác sĩ Daniel G Amen khuyên, để có một bộ não tốt và sống vui, hạnh phúc chúng ta nên thực hành Thiền và tập Khí Công, vận động thể lực hằng ngày, ngủ đầy đủ, chống lão hóa qua dinh dưỡng, sinh tố, vận động não, nghe hay chơi nhạc và quan tâm đời sống tâm linh ..

Tóm lại muốn phát triển khả năng nhận thức, giải trừ căng thẳng, thoải mái trong hoàn cảnh khó khăn, gia tăng sức khỏe, đi sâu vào hạnh phúc “kỳ diệu” thì nên thực hành Thiền và tập luyện Khí Công.

Tuyết Mai

Chăm Sóc Đôi Bàn Chân

Có một nhà nghiên cứu đã tò mò, tỉ mẩn ngồi tính ra rằng, trong suốt cuộc đời, con người đã cất bước đi tới trên 1 tỷ lần.

Ðây là lấy con số trung bình.

Chứ người vô công rồi nghề, la cà bát phố suốt ngày, người phải lội bộ kiếm kế sinh nhai thì chắc là phải nhân lên nhiều lần.

Cũng như những ai thường xuyên “lên xe mercedes, xuống ngựa sắt Honda hai bánh” thì những bước chân đi sẽ âm thầm ít ỏi hơn.

Mà bước đi được như vậy là nhờ ở đôi bàn chân. Bàn chân cũng giúp cơ thể đứng vững và bám vào mặt trái đất.

Bàn chân và cổ chân có một cấu trúc khá phức tạp với:

- 26 chiếc xương nhỏ, chiếm 1/4 tổng số xương của cơ thể.

- 33 khớp xương

- 33 sợi gân, cơ, dây chằng

- Trên một cây số mạch máu, dây thần kinh nằm trong da và tế bào mềm.

Phần trước của bàn chân gồm có năm xương bàn chân và năm ngón chân.

Xương bàn chân thứ nhất to và ngắn hơn nhưng lại có vai trò quan trọng trong việc đẩy bước đi về phía trước.

Gót chân gồm hai xương sên (talus) và xương gót chân (calcaneus). Xương sên nằm trên xương gót chân, giúp cho cổ chân cử động qua lại được.

Ðầu ngón chân có thể chuyển động lên, xuống, ra phía ngoài và vào phía trong.

Tất cả các thành phần này làm việc phối hợp nhịp nhàng với nhau để cung cấp cho cơ thể một thế đứng vững chắc, những bước đi, bước chạy, bước nhẩy cao nhẩy xa, khiêu vũ, múa may nhịp nhàng.

Bàn chân có hai nhiệm vụ chính: chống đỡ sức nặng cơ thể và đẩy cơ thể về phía trước. Ngoài ra, các khớp của bàn chân cũng phải du di uyển chuyển để chân có thể thích ứng với sự không bằng phẳng của mặt đất. Các khớp này tạo ra độ cong của bàn chân

Vậy mà đôi khi bàn chân cũng có bệnh tật bất thường, khiến cho con người không đi đứng được vì đau đớn, vì có sự thay đổi hình dạng, cấu trúc của hai bàn chân.

Sau đây là một số bệnh tật thường thấy của bàn chân.

Ðau gót chân

Với người trưởng thành, đau gót chân là rối loạn thường thấy nhất của bàn chân. Ðau xảy ra khi ta vận động hoặc làm các công việc hàng ngày.

Xương gót chân là xương lớn nhất của bàn chân đồng thời cũng là phần đầu tiên tiếp xúc với mặt đất khi ta bước đi.

Ðau gót chân thường thấy ở lớp người ngoài 40 tuổi mà lại hoạt động nhiều. Ở lớp tuổi này, sức đàn hồi của gân và dây chằng nơi gót chân đều giảm bớt.

Nguyên nhân thông thường nhất là viêm mô liên kết chạy từ gót chân tới ngón chân dọc theo mặt dưới bàn chân. Nguyên do kế tiếp là gẫy xương gót chân và bệnh thấp khớp.

Dấu hiệu chính là cảm giác đau ngầm ngầm đôi khi cách quãng ở dưới bàn chân hoặc chung quanh gót chân.

Nếu không điều trị, cường độ đau tăng dần, nhất là khi mới ngủ dậy hoặc khi ngồi quá lâu. Trong khi ngủ, ít có cảm giác đau.

Đa số các trường hợp đau gót chân đều tự nhiên khỏi.

Ưu tiên điều trị là để bàn chân nghỉ ngơi trong vài ngày để giảm viêm, sưng và đau.

Uống thêm thuốc chống đau như aspirin, ibuprofen trong dăm ba ngày.

Thoa bóp và chườm gót chân với nước đá cũng rất công hiệu.

Có thể mua một miếng lót gót chân đặt trong giầy để giảm cọ sát, gây đau.

Khi cảm giác đau thuyên giảm, từ từ sử dụng lại bàn chân.

Xin cứ kiên nhẫn, vì đôi khi cơn đau kéo dài cả tháng, nhưng đa số trường hơp, bệnh sẽ qua khỏi.

Chẳng may mà cả hai tháng sau, bệnh chưa hết thì nên đi bác sĩ để được khám. Có thể là có vấn đề với xương chân như gẫy xương, viêm xương. mà chụp hình X-quang sẽ làm sáng tỏ.

Trong trường hợp trầm trọng, thuốc cortisone được chích tại chổ để giảm đau.

Vật lý trị liệu cũng là phương thức trị liệu tốt.

Rât ít trường hợp phải giải phẫu vì đau gót chân.

Viêm bao hoạt dịch ngón chân (Bunion)

Ðây là một sự sưng dầy vừa rất khó coi mà lại còn gây đau ở các mô bào chung quanh xương ngón chân cái.

Nguyên nhân có thể là do thừa kế gia đình (giao chỉ) hoặc đi giầy quá chật, gót quá cao.

Ngón chân cái, thay vì hướng thẳng về phía trước, lại vẹo về phía ngón chân thứ hai.Mô bào sẽ mọc phủ lên mấu xương nhô ra để bảo vệ ngón chân lệch chỗ. Qua sự cọ xát với giầy, lớp mô này càng ngày càng dầy lên, gồ ghề, viêm và gây cảm giác đau. Hình dạng bàn chân cũng thay đổi và không vừa với giầy.

Lâu ngày, bệnh gây khó khăn cho sự đi đứng nếu không điều trị.

Ðiều trị không làm giảm sưng, nhưng có thể tránh sưng trở nên trầm trọng, và để giảm đau. Ðó là mang một loại giầy đặc biệt bằng da mềm, phần đầu rộng rãi để ngón chân khỏi ép vào nhau, gót thấp để giảm áp lực lên ngón chân.

Giải phẫu ít khi được dùng trong trường hợp này.

Mục đích của giải phẫu là để giảm đau chứ không phải để làm đẹp bàn chân. Cần thảo luận kỹ càng với bác sĩ chuyên khoa về xương và bàn chân trước khi quyết định phẫu thuật.

U dây thần kinh (Morton neuroma)

Một dây thần ở bàn chân có thể bị kẹp giữa hai ngón chân thứ ba và thứ tư vì mang giầy quá chật, bóp xương các xương vào với nhau. Lâu ngày, dây thần kinh đó phản ứng lại bằng cách tạo ra một cục u, gây ra đau. Cảm giác đau lan cả xuống các ngón chân.

Ðiều trị rất giản dị.

Chỉ cần mang giầy rộng rãi để tránh co ép các xương bàn chân, uống ít viên thuốc chống viêm-đau ở chung quanh dây thần kinh. Mang một miếng lót dưới gót chân cũng giảm đau.

Trong một số trường hợp, thuốc cortisone cũng được bác sĩ chích vào chung quanh u dây thần kinh.

Khi cảm giác đau không giảm với các phương thức vừa kể, giải phẩu cắt bỏ u dây thần kinh có thể được áp dụng. Cần thảo luận cặn kẽ với bác sĩ về công hiệu trước khi quyết định giải phẫu.

Chai cứng da

Chai là một vùng da ở trên hoặc giữa hai ngón chân dầy cứng lên, thường là do đi giầy quá chật, các ngón chân ép với nhau hoặc cọ xát với giầy. Ngón chân cái và ngón thứ năm thường hay bị chai. Chai cũng thấy ở gót chân.

Ngâm chân vào nước ấm cho tới khi chai mềm, rồi dùng hòn đá riêng có bán ở tiệm để mài chai cho mòn xuống. Sau đó mang miếng đệm để giảm sức đè vào da.

Nên cẩn thận với vài loại thuốc bôi tẩy chai, có chất acid salicylic, ví chất này có thể hủy hoại tế bào lành ở chung quanh.

Nếu chai quá dầy và gây đau, khó khăn đi lại, nên tới bác sĩ chuyên khoa để được điều trị.

Ngón chân búa (Hammertoes)

Ngón chân búa là một trong nhiều loại biến dạng của ngón chân.

Ngón chân bất thường cong xuống như hình chữ C hoặc cụp xuống như móng chân chim, vì các sợi gân của ngón chân co lại, kéo đầu ngón chân xuống và khớp lại cong lên. Biến dạng cũng xẩy ra khi mang giầy quá chật, quá ngắn. Vì lẽ đó, nữ giới thường hay bị tật này.

Bệnh tiểu đường ảnh hưởng tới dây thần kinh bàn chân cũng có thể là rủi ro gây ra biến dạng ngón chân.

Bất cứ ngón chân nào cũng có thể bị biến dạng, nhưng ngón chân thứ hai và thứ năm thường bị nhiều hơn. Lớp da trên ngón chân đó dầy cứng thành chai vì liên tục cọ sát với giầy, gây đau khi đi lại.

Nếu ngón chân búa không gây đau và không gây khó khăn cho sự đi đứng, thì cũng không cần chữa trị. Có điều hơi mất thẩm mỹ, khi mình trần tắm biển, hồ bơi.

Nếu chân đau, khó chịu có thể mang miếng đệm bao phủ ngón chân có bán sẵn ở các dược phòng hoặc mang giầy rộng rãi để ngón chân được thoải mái, không ép vào với nhau và cọ xát với da giầy.

Trong trường hợp ngón chân búa gây trở ngại cho sinh hoạt đi đứng hàng ngày, giải phẫu có thể là phương tiện tốt để giải quyết vấn đề.

Nên tham khảo bác sĩ chuyên khoa xương (orthopedic surgeon) hoặc bác sĩ chỉnh hình chân (podiatrist)

Mụn cóc bàn chân (Plantar warts)

Mụn cóc thường thấy ở lòng bàn chân và do một loại virus gây ra. Virus có ở nơi ẩm ướt, như cạnh hồ bơi. Người nhiễm phải khi đi chân đất.

Thường thường mụn cóc trên da ở các nơi khác mọc ra ngoài, nhưng ở bàn chân lại mọc sâu vào trong, vì sức nặng cơ thể đè lên bàn chân. Do đó, cảm giác đau mạnh mẽ hơn khi đi đứng.

Mụn cóc bàn chân hơi khó chữa. Thuốc bôi acid salycilic có thể hủy hoại mụn cóc.

Bác sĩ có thể chích vài loại thuốc vào mụn cóc, làm đông cứng mụn với dung dịch nitrogen, hoặc cắt mụn cóc với tia laser, tiểu giải phẫu.

Bệnh nấm giữa ngón chân.

Tiếng Anh gọi bệnh là athhlete’s foot, có lẽ vì các lực sĩ luôn luôn đi giầy không phải bằng da súc vật, bàn chân đổ mồ hôi, nóng và bí hơi tạo ra môi trường tốt cho những loại nấm gây bệnh. Nấm thông thường tấn công bàn chân thuộc nhóm Trichophyton.

Bàn chân luôn luôn ngứa ngáy khó chịu với các mụn nước, da chóc, nứt nẻ, mùi hôi như mùi chuột chết.

Có thể giải quyết nấm với bột thuốc chống nấm hoặc kem chống nấm có hoạt chất clotrimazole, mua tại tiệm thuốc tây.

Thay tất thường xuyên. Không nên mang một đôi giầy mấy ngày liên tiếp, để giấy khô bớt độ ẩm.

Không nên đi chân đất nơi công cộng, để tránh lan truyền nấm cho người khác, nếu họ cũng đi chân không.

Móng chân mọc vào trong da (Ingrown Toenails)

Như tên gọi, bệnh này là do cạnh móng chân mọc lẹm vào trong da thịt, gây ra đau và có thê nhiễm vi khuẩn. Ngón chân cái thường hay bị bệnh hơn các ngón khác

Nguyên nhân gồm có đi giầy quá bóp vào ngón chân, đi trên đầu ngón chân hoặc đôi khi vì một vài bất thường của xương ở bên dưới.

Trường hợp bệnh nhẹ, ngâm bàn chân trong nước ấm khoảng 15 phút cho da và móng mềm và loại hết mủ dưới móng. Nếu khéo tay và không sợ đau, lấy đầu mũi dao nhọn, nâng cạnh móng lên một chút rồi nhét vài sợi bông gòn khô, để móng khòi lẹm vào da.

Làm như vậy trong vài ngày cho tới khi móng mọc bình thường ra phía trước.

Nếu da bị nhiễm trùng nhẹ, bôi với kem có thuốc kháng sinh và bao che với một miếng band-aid.

Ðôi khi cũng phải giải phẫu cắt một phần móng nếu liên tục mọc vào da.

Và từ nay, nên mang giầy thích hợp, để các ngón chân được thoải mái

Trên đây là một số bệnh thường thấy ở đôi bàn chân. Một số thay đổi khác xuất hiện trên bàn chân cũng có thể là dấu hiệu một số bệnh tổng quát. Chẳng hạn:

- Sưng phù một bàn chân có thể là do huyết cục tĩnh mạch nằm sâu hoặc tắc nghẽn mạch bạch huyết.

- Sưng phù hai bàn chân trong bệnh tim, thận, gan.

- Ngón chân hai bên tái xanh trong bệnh Raynaud vì co thắt hoặc vữa xơ động mạch.

- Ðau bàn chân khi nghỉ hoặc nâng cao, bớt đau khi hạ thấp trong giai đoạn cuối của bệnh động mạch

- Bàn chân đau với cảm giác tê tê do bệnh của dây thần kinh ngoại vi như trong trường hợp tiểu đường.

- Ðầu ngón chân và cổ chân đau, nóng và đỏ trong bệnh thống phong (gout)...

Tiện đây xin nói rõ một chút về hai nhà chuyên môn y học mà ta có thể tới để tham khảo, điều trị khi có khó khăn của bàn chận.

Bác sĩ y khoa chuyên ngành xương (orthopedic surgeon) là bác sĩ y khoa có huấn luyện chuyên môn thêm về các bệnh xương khớp-cơ bắp. Các vị bác sĩ này cũng khám chữa các bệnh về xương ở chân.

Bác sĩ chuyên về chân (podiatrist) được huấn luyện về khám xét định bệnh, điều trị và phòng ngừa các bệnh của bàn chân, có thể làm giải phẫu, làm giầy đặc biệt cho người bệnh.

Kết luận

Hai bàn chân nom tuy bé nhỏ nhưng công dụng cho cơ thể rất nhiều. Chúng cần được chăm sóc chu đáo để luôn luôn trong tình trạng tốt lành.

Bàn chân cần khoảng chống để thở. Chúng không thích bị gò bó, ép sát với nhau trong đôi giầy kiểu cọ hợp thời trang nhưng không thoải mái cho chúng.

Chúng cũng cần được rửa sạch mỗi ngày, được mang đôi tất mềm mềm, khô sạch, để nấm độc không quấy rầy.

Riêng với quý bà quý cô, lâu lâu cũng nên tới mỹ viện để được các chuyên viên trau chuốt, tô điểm đôi bàn chân xinh xinh, có gót hồng hồng.

Ðược chăm sóc chu đáo, chẳng bao giờ bàn chân quên ơn.

Bác sĩ Nguyễn Ý Ðức (Texas-Hoa Kỳ)

Chàng "Hot" Nhất Khi Nào?


Quyến rũ không phải đặc ân tạo hóa dành riêng cho phụ nữ. Nam giới cũng có những nét đẹp tâm hồn, hình thể rất cuốn hút chị em. Bạn có muốn biết thời khắc nào trong ngày họ là người đàn ông quyến rũ nhất?

Buổi sáng (23,9%)
Đây là thời điểm mức hormone nam testosterone lên cao nhất nên chàng có thể kết nối chặt chẽ với cơ thể và bản năng tình dục của mình. Người đàn ông của buổi sáng mang nhiều thôi thúc hoang dã nên “màn chào hỏi” trước ngày mới của họ cũng có tính “nguyên thủy” đầy đam mê.

Buổi trưa (7,5%)
Theo ý kiến chuyên gia, khoái cảm là một phản ứng tâm sinh lý đối với kích thích tình dục. Hầu hết mọi người đều làm việc vào thời điểm này trong ngày nên hiếm khi tiếp cận với loại kích thích đó. Bởi thế những “anh chàng của buổi trưa” được coi là tuýp “vô nguyên tắc”.

Buổi đêm (27,2%)
Ham muốn “chuyện ấy” phụ thuộc nhiều vào các yếu tố “thiên thời, địa lợi, nhân hòa”. Trên giường ngủ, lại vào thời gian thuận tiện thì ham muốn cũng lên. Những anh chàng nhóm này là người có quy tắc.

Chàng thích làm việc theo lịch trình, không ưa vội vã. Nếu bạn may mắn có được người nhóm này, anh ấy chẳng tiếc thời gian khám phá từng centimet trên cơ thể bạn đâu.

Suốt ngày (41,4%)
Thật thú vị khi 41,4% nam giới sẵn sàng chinh chiến bất cứ thời điểm nào trong ngày. Sex có khả năng giảm stress hiệu quả, bởi thế những chàng lúc nào cũng muốn “yêu” thường ít khi lo nghĩ.

Nếu bạn sở hữu một chàng trong nhóm này, chắc chắn anh ấy biết gạt mọi ưu phiền khi cùng bạn đến bên giường ngủ, thậm chí anh ấy còn biết “yêu” thế nào để giảm stress cơ.

Huyền Trang Theo Cosmopolitan

Một Ngày Đi Bụi


Nghe hắn tuyên bố ý định, mẹ chỉ biết ngửa cổ kêu giời: "Tưởng mày về chơi thăm bố mẹ, chứ lại đâm đầu đi bán sức ở chợ người à? Ai bắt tội mà mày phải khổ vậy hở con?". Bố hắn thì ngược lại, ông có vẻ khoái, nhưng sợ vía bà già, nên chỉ dám bênh vực một cách yếu ớt: "Bà biết gì mà cản? Nó cần thâm nhập thực tế để lấy tư liệu viết bài, thì phải lăn vào đấy, chứ ngồi nhà mà nói hươu nói vượn sao được? Mà nó chỉ đi ra chợ nghe ngóng thôi, chứ có làm thuê làm mướn gì đâu?", rồi rung đùi, khẽ nháy mắt ra chiều ngầm ủng hộ.

Đã từ lâu, ông không dám chống đối vợ ra mặt, vì đã nhiều lần bị mất điểm do "hạnh kiểm" kém. Nhất là từ sau cái vụ chiều 30 Tết (cách đây đã 5 năm - cũng đúng vào dịp hắn về thăm nhà), ông dẫn về một đứa con gái cỡ 13, 14 tuổi. Sụp xuống vái mẹ hắn ba vái, ông giả vờ khóc rất thảm thiết: "Tôi lạy bà ngàn lạy. Bà tha tội cho tôi đã giấu bà từ mười ba năm nay. Con bé này là em thằng Cường và thằng Tráng đây. Mẹ nó chết rồi, tôi đón nó về nuôi. Con lạy mẹ đi, rồi ra chào hai anh." Con bé gầy guộc, ngơ ngác như một con mèo con, khép nép quì xuống lạy mẹ hắn (đang há hốc mồm ra vì bất ngờ), rồi đứng dậy khoanh tay chào hắn và thằng em (tức hai thằng Cường và Tráng), cũng đang ngây ra như ngỗng ỉa.

Cứ tưởng bà sẽ gầm lên rồi xé xác ông ra như cái lối người ta hay xé phay thịt gà để làm nộm. Hắn và thằng em ngầm chuẩn bị tư thế, một thằng sẽ ôm chặt giữ tay bà già, còn thằng kia sẽ che cho ông già đang lóm ngóm quì gối, run lẩy bẩy (mà hắn ngờ rằng ông lại cũng đang giả vờ nốt). Nhưng không, bà đờ người ra rồi ngồi khuỵu xuống ghế, mắt nhìn ông và con bé không chớp. Lâu lắm, dễ đến mười phút im lặng. Bất ngờ, bà đạp cho ông chồng đang lóp ngóp, mặt cắm xuống, đít chổng lên kia một phát rõ mạnh văng vào góc nhà, rồi đưa tay ra phía con bé: "Lại đây, con!".

Nhìn mẹ và con bé ôm nhau cùng khóc thút thít, ba bố con hắn (lúc này ông già đã đứng dậy được, tay đang xoa đít) sau giây lát, không ai bảo ai, cùng nhảy cẫng lên, vỗ tay reo hò loạn xị ngậu. Nhưng cũng kể từ đó, chỉ số điểm của ông già bị sụt một cách nghiêm trọng, còn hơn cổ phiếu của mấy hãng bị phá sản rớt giá trên thị trường chứng khoán.

Lại nói, biết là có cản hắn cũng không được, mẹ chỉ hỏi vớt vát: "Thế tối đến mày vẫn ăn cơm và ngủ ở nhà đấy chứ hả con?". Biết là đã xong khâu công tác dân vận, hắn phấn khởi "Vâng" một phát rõ to rồi quay sang nhìn thằng Tráng và con Hương (là cái đứa làm ông già hắn mất điểm đạo đức) đang nhe răng cười. Hương lúc này đã lớn, xinh xắn vô cùng, nó giống bà nội thời trẻ như tạc (ấy là theo lời các cô, các chú hắn).

Thằng Tráng phóng xe đi đến chiều, lôi về một bịch quần áo cũ cùng cái xe đạp mua lại của một thằng nghiện đương lên cơn vật với giá năm mươi nghìn đồng tiền Việt. Con Hương hì hục ngồi vá chiếc quần rách và tích kê mấy miếng to tướng, dày cộp ở đầu gối và mông đít.

Sáng hôm sau, khoác lên mình bộ cánh xa lạ, đầu sùm sụp chiếc mũ cối cũ rích, hắn hài lòng ngắm mình trong gương. Ra dáng lắm! Con Hương lắc đầu quầy quậy: "Chả giống cửu vạn tẹo nào cả, vì da trắng quá!" Sau một hồi loạng choạng đánh vật với chiếc xe cà tàng mà mọi bộ phận đều kêu inh ỏi, trừ cái chuông, hắn cũng mò ra đến chợ người Giảng Võ.

Ngày hắn xa Hà Nội, chợ người chưa có, nhưng những năm gần đây, nó mọc lên vô thiên lủng: ngã tư Hoàng Quốc Việt, Lò Sũ-Trần Nhật Duật, khu Trung Tự, cầu Trung Hòa, bãi An Dương... Hắn chọn chợ Giảng Võ, vì nó gần nhà. Thị trường lao động ở bất kì nước nào chả có, khi mà còn có hai yếu tố: cung và cầu. Ta học theo Tây, cũng có các văn phòng môi giới, rồi quảng cáo, tiếp thị trên mạng Internet. Nhưng dân ta đã có mấy người vào mạng, qua các văn phòng môi giới thì phải trả lệ phí, chờ đợi lâu mà nhiều khi còn bị lừa. Thôi thì sức người cũng là một loại hàng hóa, như mớ rau, con gà... đến cứt còn bán ở chợ nữa là... Chợ người cứ thế mà hình thành.

Hắn kéo sụp cái mũ, đứng lẫn vào đám dân tình túm năm tụm ba, lúp xúp nón lá, mũ cối, kẻ đứng người ngồi. Thỉnh thoảng lại có vài bọn người mặt mũi hồng hào gian ác đi xe máy hoặc ô tô đỗ xịch lại tuyển nhân công, thế là cả cái đám đông lại ồ lên như ong vỡ tổ. Trông quang cảnh hơi giống chợ bán buôn nô lệ thế kỉ 16, 17 ở châu Mĩ, châu Phi. Bên phía trái, mấy bà mấy cô dân Thái Bình , Định ngồi dãi thẻ, mặt mày hốc hác. Bà thì kêu ở quê không thể bói ra công việc gì ra hồn, mang lại thu nhập. Dựa vào con lợn, con gà nuôi 4-5 tháng mới được bán đi, giá rẻ nên không có lãi, làm sao có thể chi phí cho cả cái Tết, với hàng trăm thứ phải lo. Bà thì rầu rĩ là rau bây giờ có nhiều nơi trồng, nên giá bán rẻ như bèo, thường xuyên bị tắc về "đầu ra", vì thế nếu chỉ trông đợi vào mấy sào rau vụ đông là đói... Hắn căng tai ra nghe, mặc dù đã thò tay vào túi bật nút thu của chiếc máy ghi âm nhỏ xíu.

Chợt một giọng lảnh lót vang lên: "Ai mua thuốc chuột đơ... ơi. Chuột Tây, chuột Ta, chuột Nga, chuột Pháp, chuột Tuy-ni-di, chuột Thổ Nhĩ Kỳ, chuột gì cũng ch... ê... ết". Nhìn ra, thấy một bà người nhỏ thó, còng lưng đẩy chiếc xe thồ, mồm rao như điên. Một bác người bé tí như cái kẹo mút dở, đầu hói trông vẻ ra phết thái sư, giọng cay đắng: "Bà ơi, có loại thuốc nào nằng nặng mà rẻ, đủ để giết hai con chuột ngoài bốn mươi và ba con từ tám đến mười hai tuổi không?". Đám thanh niên méo mó cười sằng sặc: "Cho cả lũ chuột này với. Đứng vêu mõm từ hôm qua mà chưa kiếm được việc gì đây. Chuột cử nhân đấy. Năm năm đèn sách như ai. Đ.M. cuộc đời chó chết!". Một thằng móc hết túi ngoài túi trong được hai tờ năm trăm, chạy ra chỗ ông già đeo kính đen ngồi dưới cột điện:

- Chơi bài gì đi bố già. Bài gì cũng được, cho đỡ buồn!

Ông xẩm già lập cập với tay nhét tiền vào túi rồi cầm nhị. Tiếng cò cưa nghe nhão như bánh đúc đệm cho cái giọng chua loét cất lên ai oán:

...Trời kia đã bắt làm người có thân

Bắt phanh trần, phải phanh trần

Cho may ô, mới được phần may ô...

Ò e, í e, ò e...

... Nhân phẩm toàn dân mất sạch rồi

Chỉ còn lương thực giá cao thôi

Lương tâm giá rẻ hơn lương thực

Chân lý, chân giò cũng thế thôi...

Ò e, í e, ò e...

...Khi đảng cần trẻ thì ta đã già

Khi đảng cần đàn bà thì ta lại là đàn ông

Khi đảng cần công nông thì ta đã là trí thức

Khi đảng cần đức thì ta lại hơi có tí tài

Khi đảng sửa sai thì ta sắp đi Văn Điển...

- Hay, hay lắm, bố già! Đám thanh niên và ông đầu hói vừa mới vài phút trước còn chán đời đòi mua thuốc chuột, ồ lên tán thưởng, thò cả nắm tay vào mồm huýt gió, dáng điệu du côn như mấy fan nhạc Rock chính hiệu.

- Khe khẽ cái mồm thôi cụ ơi. Ai lại hát cái bài phản động thế. Cẩn thận kẻo chưa kịp tiêu hết một nghìn thì công an họ xích cổ vào đấy. Mấy bà nhà quê lo lắng.

Chợt một chiếc Toyota đầu cá mập phanh kít lại. Từ trên xe nhảy xuống một gã mặt lạnh hơn cả cứt ngâm và một cô nàng tân kì tóc nhuộm vàng hoe.

- Cần năm thằng bốc vác nguyên vật liệu và phá tường, một thằng thông hố xí. Tiền công hai chục ngàn, cơm nuôi một bữa. Yêu cầu phải khỏe, dai sức. Bắt đầu từ hôm nay, đúng 11 giờ phải có mặt!

Gã xấc xược tiến tới chỗ đám thanh niên, đưa tay sờ nắn bắp tay, bắp chân của mấy ông cử nhân.

- Thằng này được. Thằng này nữa. Thằng này gầy quá...

Cứ thế, gã chọn ra được năm người. Đưa mắt nhìn quanh, gã tiến đến chỗ hắn, định nắn bắp tay. Hắn khẽ vận một ít khí rồi gồng lên.

Bàn tay mềm oặt của gã chạm vào bắp tay hắn, nắn nắn. Khuôn mặt của gã thoáng vẻ ngạc nhiên, rồi cho cả hai tay vào bóp thật lực.

- Mẹ, thế này mới gọi là tay chứ. Cái giọng xấc xược thốt lên, pha một chút kính phục. Hắn đương thầm nghĩ "Giá mà cho con bé kia bóp thì còn có chỗ cứng hơn ấy chứ!", thì gã đã quay ra chỗ cô gái: "Linh ơi, mày ra mà xem tay thằng này. Cứng hơn sắt".

Cô ả tên Linh cũng táo tợn như thằng anh, xông đến bóp tay hắn. Những ngón tay dài, trắng xanh, móng sơn đủ các màu.

- Ừ, cư... ứ ng thật. Cô ả cố tình kéo dài giọng, cười tủm tỉm. Mừng nhé, có việc làm rồi đấy ông anh! Rồi quay đít bỏ đi, sau khi đã ném lại một cái nhìn đầy khiêu khích.

Thú thực, tình huống này ngoài kịch bản. Hắn chỉ định tranh thủ mấy hôm trong đợt về Việt Nam, sở lượn các chợ người để lấy tư liệu viết một bài phóng sự cho tờ báo tiếng Việt bên Ba Lan, chứ đâu nghĩ đến chuyện đi gánh gạch, bốc cứt kiếm mỗi ngày một đô la rưỡi. Nhưng... hỡi ôi, hắn đã kịp nhìn thấy một hàng ria mép đen mờ mờ trên cặp môi tô son nâu, cái quần chật căng, hằn cả rãnh, cặp đùi khá dài của cô ả. Đến nước này rồi... thôi thì kệ mẹ bài phóng sự với tay Tổng biên tập uống bia như nước lã kia. Hắn vớ lấy cái xe, cắm đầu đạp theo năm anh bạn tốt số đến cái địa chỉ mà gã kia quẳng lại.

Đó là một mảnh đất rộng cỡ vài trăm mét vuông nằm ngay cạnh Hồ Tây, tính vội cũng cỡ ngàn cây vàng. Trên có ngôi nhà gạch cấp 4 cũ kĩ. Gã anh chỉ tay:

- Đây, năm thằng phá cái nhà này, búa, xà beng ở trong kia. Còn một thằng theo con Linh về nhà tao thông hố xí, xong việc quay lại làm cùng cả bọn.

Cả lũ nhìn nhau, không thằng nào muốn làm cái việc dính đến cứt đái kia. Đương dùng dằng thì Linh chỉ vào hắn:

- Anh này đi theo tôi!

- Không được, thằng này khỏe cho đi thông hố xí thì uổng. Gã anh phản đối.

- Anh cứ đi theo tôi. Cô em cương quyết, mắt quắc lên nhìn thằng anh.

- Hừ, có mà thông cái...

Gã anh bực tức, nhảy phóc lên ô tô rồi biến mất. Hắn đi theo Linh ra chỗ chiếc xe Honda@ mới coóng.

- Ngồi lên. Cô ả ra lệnh sau khi đã nổ máy xe.

- Cô cho tôi cầm lái được không? Tôi không có thói quen ngồi sau đàn bà. Hắn rụt rè đề nghị.

- Liệu anh có biết đi không? Coi chừng, cái xe tôi vừa mua bảy chục triệu đấy! Cô ta nhìn hắn đầy nghi hoặc.

- Dạ, tôi cũng biết sơ sơ. Hắn vẫn giả vờ khiêm tốn.

Chẳng lẽ lại nói cho cô ta biết rằng hắn là thành viên của một Moto-Club, suốt cả mấy tháng hè chiều nào tụi hắn chả tập trung cả năm chục thằng phóng bạt mạng, đằng sau là các em tóc nâu, tóc hung ôm eo chặt như ếch ôm măng.

Linh bán tín bán nghi ngồi sau lưng hắn. Cô ta chỉ thực sự yên tâm sau vài phút. Hắn cố gắng đi từ tốn, nhưng cái xe mới, máy ngon quá như mời gọi. Máu anh hùng xa lộ nổi lên, khi đến đường Thanh Niên, không chịu nổi, hắn vê ga và nhấc đầu xe lên, chạy bằng bánh sau một quãng. Linh thích chí, ôm chặt lấy hắn, nói như hét:

- Trời ơi, ông ở đâu mà giờ tôi mới gặp. Từ giờ làm nài ngựa cho tôi nhé. Thứ Bảy tuần tới có cuộc đua rồi.

Đương phấn khởi vì đã ghi được điểm thì chợt hắn mất hứng:

- Đến vũ trường New Century, tôi phải qua đó có chút việc.

Trời đất ơi, cái vũ trường quái quỉ này ở đâu vậy? Hắn mới chỉ có mặt ở Hà Nội ba ngày, mà lần về trước cách đây hai năm, hắn chưa được nghe đến nó. Thấy hắn lúng túng, Linh ngạc nhiên: Anh ở Tây Nguyên mới ra hay sao mà chưa không biết nó ở đâu? Ở ngay cạnh Thư Viện Quốc Gia ấy.

À, gì chứ thư viện quốc gia là ngon lành rồi. Hắn thở phào nhẹ nhõm. Chả gì thì mươi năm trước cũng đã mài mòn đít quần ở đó, cái thời còn theo học chữ thánh hiền. Để quyết định ghi thêm một điểm nữa, đến ngã tư Phan Đình Phùng, hắn bóp phanh trước thật gấp, đồng thời lắc người đánh mạnh hông sang phải. Chiếc xe khựng lại, đít nhấc lên rồi quay ngoắt sang trái 90 độ, chồm lên nhằm hướng Bờ Hồ thẳng tiến. Cô gái rú lên. Hắn lại cảm thấy cái vú áp vào lưng mình chặt hơn.

- Anh đợi một chút, tôi ra ngay, chớ bộ dạng anh ăn mặc thế này, họ không cho vào đâu.

Cô nói rồi tong tả nhảy chân sáo biến mất.

Hắn thấy hơi thú vị về cái vai kịch bất ngờ này. Ờ, phải thế đời mới đỡ buồn, cứ để xem sao. Đàn ông thằng nào chả khoái phiêu lưu tình ái. Con nhỏ xem chừng cũng gấu, ăn nói lốp bốp, tính cách mạnh mẽ như đàn ông. Các cụ đã nói rồi: "Ngựa hay thường có tật", cộng với kinh nghiệm chinh chiến của bản thân, hắn biết, những con nhỏ dạng này mà đã chịu đèn rồi thì hơi bị ngon, chiều bồ hết cỡ.

- Nghĩ gì mà thần người ra thế ông anh?

Một cái vỗ nhẹ vào vai hắn, hóa ra là Linh. Cô đã ra từ lúc nào cùng một thanh niên khác. Tay này trạc khoảng cỡ tuổi hắn, nhưng râu ria dài thượt, tóc vấn củ tỏi, trông rất bụi. Gã nhìn hắn không mấy thiện cảm. Hắn lịch sự bỏ cái mũ cối xuống, gật đầu:

- Chào anh!

- Chào... Gã kia nói cộc lốc, vẫn gườm gườm.

- Hai người làm quen nhau đi. Đây là anh Tùng, bạn trai của Linh, một tay lái lụa, còn đây là anh... - Linh nhìn hắn, lúng túng.

- Dạ, tôi tên Cường. Hắn vội đỡ lời cô.

- Cô có điên không mà để cả cái xe năm ngàn đô cho một người không quen biết? Gã thanh niên nói rồi liếc xéo qua bộ cánh tồi tàn của hắn.

Cảm thấy hơi bị xúc phạm, hắn bắt đầu cay lỗ mũi. Nhưng chợt nghĩ thằng cha này cũng có lí. Trông mình bô lô nhếch thế này, mà cái xe lại là một gia sản với nhiều người. Linh đánh tan bầu không khí nặng nề:

- Thôi, em phải đi chạy ít việc cho bà già. Chiều hẹn gặp nhau ở đây nhé.

Nói rồi, Linh giục hắn phóng xe về hướng chợ Giời.

Hắn còn làm tài xế chở Linh đi mấy nơi nữa, theo Linh nói là việc áp phe của mẹ giao. Dĩ nhiên, hắn chỉ đóng vai một anh xế, rồi ngồi quán cóc uống nước, đợi cô. Một vai mà hắn rất thích, vì được nhìn ngắm phố phường, đi đây đi đó.

Mỗi lúc, cái vòng tay của cô gái siết một chặt thêm, mặt cô áp vào lưng hắn, nóng hổi. Lúc xế trưa, cô bảo dừng xe trước một Shop thời trang, rồi kéo tay hắn và trong.

- Anh chọn mấy bộ quần áo mà mặc, thích cái gì cứ lấy. Đi với em thì phải ăn mặc cho đẹp.

Không hiểu từ lúc nào, cô chuyển sang gam "em" nghe ngọt như mía lùi.

Hắn suýt bật cười, vì mua quần áo cho hắn, khác nào chở củi về rừng. Nhưng chẳng lẽ lại nói thật thì e lộ tẩy? Hắn đành chống chế:

- Thôi, tôi dân lao động, ăn mặc đồ này không hợp. Cô đừng quên là tôi còn phải thông toilet cho nhà cô hôm nay.

- Quên cái vụ đấy đi. Lát nữa ra chợ người tìm sau. Anh cũng đừng quên là anh nhận lời làm tài xế cho em rồi đấy! Tụi bạn em nó sẽ không chấp nhận anh đâu, nếu anh cứ nhếch nhác thế này.

Nói rồi, tự tay Linh lựa mấy cái quần và áo phông hiệu Big Star, đôi giày gia Italia mềm mại màu nâu sậm. Rồi thật bất ngờ, cô kéo tay hắn vào ngăn thử đồ.

- Mặc thử xem có vừa không?

Thấy hắn cứ lúng túng như gà mắc tóc, Linh giục.

Cực chẳng đã, hắn đành lột bỏ bộ cánh mà thằng Tráng phải đi cả nửa buổi mới xin được. Khi chỉ còn độc cái xịp hiệu "Key" Made in trên người, Linh nhìn như nuốt lấy cái thân thể nở nang của hắn (công sức bao ngày nâng tạ và đấm bao cát ở Sport Club cạnh chợ Marymont). Cô thở gấp, đưa tay vuốt ve ngực hắn, mắt hơi dài dại với cái nhìn chờ đợi. Hắn quay lưng lại để giấu cái quần xịp đang bị biến dạng một cách khủng khiếp, cố nhét thật nhanh chiếc quần bò, kéo khóa. Thoáng có tiếng thở dài. Lúc thanh toán tiền, hắn liếc nhìn thật nhanh cái hóa đơn: Hai triệu bảy trăm ngàn.

Hai đứa còn đi một vài nơi.

Vòng vèo một lát, thấy Linh lặng thinh không nói gì. Hắn hỏi:

- Giờ ta đi đâu?

- Về nhà, em thay quần áo, rồi đến vũ trường. Giọng Linh buồn buồn.

Hắn hơi ân hận về cái trò đùa của mình. Thực ra, lúc đầu ghét cái kiểu phách lối láo xược của thằng anh trai Linh, hắn cũng định phiêu lưu một chút như bất kì thằng đực độc thân, rách việc nào. Nhưng qua nửa ngày tiếp xúc, hắn thấy Linh không đến nỗi tệ lắm. Không muốn kéo dài cái trò đùa ác này, hắn có ý định thú thật với cô, rồi về nhà cầm tiền lên hoàn lại khoản mua quần áo.

Nhà Linh cũng ở ngay ven Hồ Tây, cách không xa cái nơi mà lẽ ra hắn đang phải vung búa phá tường ầm ầm từ lúc sáng. Đó là một ngôi biệt thự bốn tầng sang trọng, rợp bóng hồng xiêm và vú sữa.

Vừa dắt xe vào trong sân, suýt nữa hắn va phải thằng anh trai Linh đang rón rén chạy từ trên gác xuống, dắt tay một đứa con gái.

- Ông già về rồi đấy. Cấm không được nói gì, nghe chưa con ranh?

Linh liếc con bé có bộ ngực thỗn thện như hai tích nước, bĩu môi không nói gì. Vừa vào phòng, Linh đóng sập cửa, khóa mõm hắn bằng một nụ hôn. Môi cô mềm, ướt rượt, bàn tay xục xạo vào cái phần nhạy cảm nhất của giống đực. Cô khẽ rú lên. Hắn khó nhọc nhấc tay cô ra ngoài.

- Với ai cô cũng ngấu nghiến thế này à?

- Không phải tất cả. Trước đây có một thằng cũng cỡ như anh, nhưng bà già nẫng tay trên mất rồi.

Chợt cô bực dọc:

- Sao anh cứ đứng thộn ra thế? Chưa biết mùi đàn bà bao giờ à?

Rồi lại lao vào hắn, ngấu nghiến, dỗ dành:

- Yêu em đi, em sẽ không để anh phải làm cửu vạn nữa đâu. Anh không biết là ông bà già em giàu cỡ nào đâu.

Hắn thấy con bé này thực sự đáng tội chết hai lần, vì dám khiêu khích và lại còn đem tiền ra dụ dỗ. Ừ, thì cho chết, cậu mày đã hơn một tuần phải "ăn chay" rồi. Sau một tiếng cười gằn, con bé bị dằn ngửa xuống nền nhà... Hắn miệt mài thi triển võ công, cắt cắt thái thái, chặt chặt chém chém, đâm đâm chọc chọc... không miếng nào mà không dùng đến vài lần. Thực vô cùng phong độ.

...Mệt mỏi và đầy thỏa mãn, Linh gối đầu lên ngực hắn, giọng khản đặc:

- Cường ơi, anh là ai?

- Sao em lại hỏi thế?

- Từ lúc gặp ngoài chợ người, em đã thấy anh khang khác. Ăn mặc thì có vẻ rách rưới, nhưng mặt mũi lại sáng sủa, đẹp trai, trắng trẻo. Lúc sờ vào bắp tay anh, em càng nghi hơn, vì đã có tiền để tập thể hình, thì không phải đi làm cửu vạn. Đến lúc thấy anh trổ tài anh hùng xa lộ, thì em chẳng còn hiểu ra làm sao nữa, vì trong số những thằng bạn em, toàn con nhà giàu, suốt ngày chỉ ăn rồi đua xe, mà không thằng nào có tay lái lụa như thế. Dứt khoát phải là dân chơi. Nhưng khi bảo đến New Century, thì anh lại ngơ ngác như quạ vào chuồng lợn. Cả ngày đi với nhau, em thầm quan sát, thấy anh có nhiều cái ngớ ngẩn nhưng dễ thương lắm. Rồi bây giờ... Linh cười - rất phũ, nhưng cực kì điêu luyện. Nói đi, anh là ai, thiên thần của em?

- Em nghi ngờ đúng đấy. Anh đã phải bỏ đất này ra đi từ khi em còn là cô bé thò lò mũi xanh. Nếu bố em thuộc dạng "đẹp giai" như một số ít những ông lớn ở đất nước này, thì bố anh là một trong hơn bảy mươi chín triệu thằng "xấu giai" còn lại. Em có nghe đến một cái chợ trời ở Vácsava không? Anh buôn bán, kiếm sống ở đó, vài ba năm mới về thăm nhà một lần. Độc thân vui tính, thích lang thang, sống đời "cơm hàng, cháo chợ, vợ thằng khác", nhiều khi quên không kịp hỏi tên người đàn bà vừa làm tình với mình là ai. Tiền kiếm không ít, nhưng cũng chỉ đủ tiêu, thỉnh thoảng tắc cho ông bà già tí chút.

Hắn cười buồn.

- Còn em?

- Thì như anh đã biết, em thuộc dạng "nhà mặt phố, bố đẹp giai". Em sống trên tiền. Cái nhà này là của em, còn mảnh đất lúc sáng sẽ xây nhà cho thằng anh em. Nó sắp cưới vợ, con gái sếp của ông già. Ông già em còn đương chức, kiếm được, kể cả ngay hôm nay ông ấy có về hưu, thì có ăn cả đời cũng không hết. Cái con bé vừa nãy đi cùng thằng anh em chính là bồ của ông già. Mỗi lần ông ấy đi vắng, thì nó lại lôi con bé về. Bà già em biết, nhưng chính bà ấy còn gấu hơn cả ông già nữa, thì còn nói được ai? Ngày trước em cũng có một thằng bồ bô trai lắm. Tưởng nó con nhà nghèo thì không mất dậy như tụi con quan bọn em? Ai dè, một hôm tình cờ em nhìn thấy nó đang ôm bà già trên giường, thế là em cắt cầu luôn. Em thay bồ như thay áo, chán mớ đời, vì toàn thằng đuội. Thôi, mình sang vặt ông già ít tiền rồi sửa soạn đến vũ trường.

Ông Lành đang hì hục "trả bài". Để "bảo toàn lực lượng" - dành sức cho cuộc vui đêm nay, ông căng đầu lên nghĩ đến kết quả của chuyến công tác Sài Gòn vừa qua. Vậy là vẫn cần mẫn "bào" từng nhát trên bụng vợ, ông vừa nhẩm tính món tiền có thể rút ruột từ công trình xây dựng mà tổng công ti của ông được nhận thầu. Mặc dầu đã thuộc lòng như bản cửu chương, nhưng ông vẫn tranh thủ ôn lại: chi cho đơn vị trúng thầu (gọi là phí chuyển nhượng) 1,5% giá trị công trình, chi cho bộ máy của cấp trên (gọi là đạo lý phí) 3-5% giá trị công trình, chi khoản lót tay đánh chén cho đơn vị giám sát, chủ đầu tư và đơn vị nghiệm thu (gọi là phí điều hòa các mối quan hệ) tối thiểu cũng hết 10-15% giá trị công trình. Ấy, chi phí lớn thế, nhưng sau khi rút ruột, trừ hết các khoản, dôi ra hòm hòm cũng vài tỉ chứ không ít. Ông vui lắm, chỉ cần dăm quả như thế này nữa là có thể yên tâm "hạ cánh an toàn". Ông phì cười thương hại cái bọn báo chí thối mồm, rách việc chỉ được cái giỏi bới móc. Chúng nó thừa biết là ở cái thời buổi này thì làm gì có chuyện đạo đức, lương tâm nghề nghiệp mà phải tốn giấy mực và nước bọt với mấy vụ Mường Tè, quốc lộ 51, đường liên cảng A5, hầm chui Văn Thánh... vì công trình nào mà chẳng chịu chung cái số phận ấy? Cờ đến tay ai người ấy phất. Thằng to ăn to, thằng nhỏ ăn nhỏ. Thằng không có gì thì ăn cứt. Không ăn thì cũng mất chức vì không có tiền đấm mõm. Cứ ăn cho bẫm, nếu rủi có chết trong một cuộc thanh trừng nội bộ, thì cái bản án vài niên (cho phải phép) cũng chẳng có gì đáng sợ. Mấy chiến hữu của ông bị thí tốt, nhưng nguyện "sống để dạ, chết mang đi", không khai ra đàn anh, nên ngồi tù mà sướng như vua, cơm bưng nước rót, gái gú thả giàn. Lúc ra tù còn một cục có ăn đến đời cháu nội cũng không hết.

Bà Lành nhẫn nại chịu trận. Để cho phải phép, thỉnh thoảng bà lại giả vờ rên khe khẽ. Giả vờ thôi, chứ cái ngữ này thì chỉ như gãi ghẻ, nhằm nhò gì. Phải như cái thằng bồ cũ của con Linh thì mới gọi là... mạnh mẽ, hung bạo, ra tấm ra miếng. Cái hồi con Linh mới dẫn nó về, mỗi lần nghe con gái rên rỉ, gào thét là bà lại như sắp phát điên.... À, hôm trước nó đã hỏi xin cái @ như của con Linh. Tưởng gì, chứ cái đó thì dễ ợt. Cứ mỗi đợt lão khọm già này đi công tác, bà lại được thỏa chí, sáng bảy chiều ba, vô ra không kể. Biết là lão khọm mới đi xa về, thể nào tối nay cũng có hẹn với con kia, bà cũng đã bày xong trận địa. Nhưng bà cứ ra cái vẻ tha thiết, thèm khát lão lắm, để cho lão khỏi nghi. Chỉ khổ cái thằng Thành, không biết bố về, dám lôi con ấy đến nhà xí xớn. May mà lão ấy không nhìn thấy.

Gã thanh niên lắc đầu:

- Thôi, anh mệt lắm. Tối nay phải tiếp mụ già rồi. Muốn ra con xe, thì phải "pháo" cho tốt. Hôm nào mà không quất được vài phát, là mụ ấy lại như giở chứng. Mà tối nay em cũng có hẹn lão chồng mụ phải không?

- Vâng, lão gọi điện từ trong Sài Gòn từ hôm kia, nhưng em quên béng mất, thế là hôm nay theo thằng con lão về nhà, lúc nó đang bắt em "khởi động", thì lão mò về. Hú vía! Lão mà biết thì mất toi cả chục triệu mỗi tháng.

- Thế thằng con chi bao nhiêu?

- Một nửa của ông bố. Nó bảo là phải ăn sái, thì chỉ trả tiền sái thôi. Mẹ bố thằng mất dạy, chơi cả bồ của bố đẻ. Cái ngữ bố con nó đúng là chỉ làm bẩn cả l... Chẳng bù cho anh. Nào, chiều em một cái nữa đi!

- Ừ, thằng chó này kiệt xỉ thật. Thôi, cố lên em ạ. Anh cũng đang tính nước cà mụ già một khoản thật lớn nữa là mình đủ tiền làm dấn vốn. Lúc ấy thì mình chỉ là của nhau thôi. Bây giờ phải tranh thủ moi của chúng nó thật nhiều. Có phải tiền của chúng nó đéo đâu, tiền nó ăn cắp của dân đấy mà.

...Cộc, cộc, cộc!

- Vào đi. Ông Lành cao giọng.

- Bố! Con hết tiền rồi.

Con Linh dắt một thằng trai, vừa chui đầu vào, thay cho câu chào, đã liền vòi vĩnh.

- Sư cha cô! Không hỏi thăm bố được một câu. Chỉ tiền là giỏi. Đây, nhớ là phải tiêu cả tuần đấy nhé.

Ông Lành mắng yêu cô con gái, rồi mở cặp lấy ra một tập đô, rút năm tờ đưa cho Linh. Đoạn ông quay sang bà Lành:

- Bà cất luôn đi. À, có một tờ này, tôi thấy hơi nghi là giả. Song tay đối tác cứ khẳng định là tiền thật. Hắn còn kí vào làm dấu, để nếu là tiền giả, hắn sẽ đổi lại. Ngày mai bà thử ra ngân hàng nhờ kiểm tra xem.

Ông Lành rút ra cho bà xem tờ một trăm đô. Ở góc trái có chữ kí ngoằn ngoèo như con giun.

Sẩm tối, hắn cùng Linh quay lại New Century.

Quả thật, hắn không ngờ là Hà Nội lại có một nơi chốn ăn chơi loại xịn đến như vậy. Vé vào cửa không đắt, chỉ có 40.000 đồng, nhưng nội thất của New Century được trang trí không khác gì những vũ trường nổi tiếng tại các thành phố lớn trên thế giới như New York hay London , có chăng chỉ kém vẻ bề ngoài hào nhoáng, hoành tráng để câu khách của các sòng bạc ở Las Vegas .

Khách đông nườm nượp, đủ mọi lứa tuổi, thành phần. Nhưng đông nhất vẫn là cỡ 20, 30. Hắn không hào hứng gì lắm với những cảnh các cô gái ăn mặc hở hang, rướn người như chịn cả vào cây cột i-nốc bóng loáng, rồi thỉnh thoảng lại quăng mình như vượn, hai chân tung lên bám chặt vào cột. Bên Vácsava, thỉnh thoảng hắn và mấy thằng bạn vẫn đến khách sạn Xô-phi-a. Ở đấy bọn gái Tây cởi truồng hẳn hoi, chứ không mặc cái thứ xi líp mỏng như màn tuyn thêu kim tuyến này. Chỉ cần cho dăm chục dua, là sẽ có đứa đến chổng đít vào tận mặt cho mà xem hẳn vài phút ấy chứ. Trong những hộp đêm ở Pattaya, hắn đã chứng kiến cảnh các cô gái Thái lôi từ trong chỗ kín ra hàng loạt những lưỡi dao lam sáng loáng được xâu vào nhau, hoặc dùng luôn chỗ kín đó để mở nút chai bia, hoặc vận hơi thổi tắt nến cũng bằng... cái đó.

Nhưng hắn ngạc nhiên trước cái kiểu tiêu tiền của dân trong vũ trường. Ai bảo Việt là nghèo? Bàn nào cũng toàn rượu Tây, loại rẻ nhất cũng từ bảy chục đến trăm rưởi, hai trăm đô. Mà bàn nào cũng phải vài ba chai.

Hắn cũng ngạc nhiên trước kiểu cụng li của Linh và đám bạn. Nâng cao những li rượu đắt tiền, thay vì phải chúc sức khỏe, tình yêu, hay những cái gì tương tự, thì chúng lại đồng thanh: "Giữ nhá, giữ nhá!". Lần nào cũng vậy, hắn thắc mắc, rỉ tai Linh hỏi nhỏ. Cô cười:

- À, đấy là tụi em bắt chước các bậc phụ huynh đấy mà!

- Sao các ông bô lại nói thế?

- Ôi, chàng ngốc của em. "Giữ nhá", là giữ ghế ấy mà. Đất này có gì xơi được thì các ông ấy đã chia nhau hết cả rồi. Bây giờ mà để mất ghế, thằng khác lên, không có gì ăn, thì nó sẽ lột lại của các ông ấy hết. Các ông ấy sợ nhất là mất quyền lợi cá nhân, nên phải cố mà giữ. Tụi em nghe mãi, thành quen rồi, nên học theo cho vui.

À, ra thế! Phải ghi nhớ cái từ mới này, hắn tự nhủ.

Chợt một thằng trong bọn (mà Linh khẽ giới thiệu là bố nó "cực kì đẹp giai") đập mạnh cái vỏ chai rượu xuống bàn, giọng phấn khích:

- Rượu thế là đủ rồi. Chơi thứ khác, các chiến hữu.

Dứt lời, thằng này móc trong túi ra một vỉ thuốc, bên ngoài in hình chiếc xe Mercedes, đẩy ra giữa bàn. Mấy đứa con gái mỗi đứa một viên, bẻ đôi cho mình và thằng bồ. Rồi ngửa cổ dùng rượu chiêu viên thuốc trong tiếng nhạc giậm dật. Linh cũng nuốt một nửa viên, rồi đưa nửa còn lại cho hắn:

- Lắc "mẹc xê" đấy. Chơi cái này sướng lắm, mỗi viên hơn triệu đồng. Anh thử một chút, chốc nữa tha hồ bốc.

Tò mò, hắn cũng tặc lưỡi ném nửa viên thuốc vào cổ họng.

Chỉ sau vài phút, đôi mắt hắn dại đi, rồi theo cả bọn đổ ra sàn nhảy trong cơn hưng phấn chưa từng thấy trong đời. Bọn hắn nhảy không nghỉ, không biết mệt suốt cả giờ như thể đất dưới chân đang rúng động dữ dội. Mấy đứa con gái lắc như diên dại, thỉnh thoảng lại cười lên sằng sặc, thè cả lưỡi ra ngoài, tay vừa tự xoa ngực, vừa miết không mệt mỏi vào háng mấy thằng con trai. Lúc ấy, hắn cũng chẳng còn biết trời đất ra sao. Chỉ có cái cảm giác tràn trề, thừa thãi hưng phấn, muốn đập phá, muốn phóng xe như điên, muốn làm tình dữ dội... Hắn túm lấy cổ Linh, lại muốn dằn cô xuống. Linh cười man dại:

- Chuồn đi, em cũng cấn lắm rồi!

...

Hắn tỉnh dậy, ngơ ngác mất vài giây. Nhưng khi nhìn sang, thấy cái thân thể lõa lồ của Linh trong ánh đèn ngủ màu hồng thì chợt nhớ ra tất cả. Hắn đang ở nhà cô. Đêm qua, họ đi thẳng từ vũ trường về đây.

Chợt nhớ là mình chưa gọi điện về nhà, dứt khoát mẹ sẽ lo. Hắn nhoài người vớ cái điện thoại, liếc nhìn đồng hồ, đã 5 giờ sáng. Lạ thế, hắn đã hơn ba chục tuổi đầu rồi, nào có còn bé bỏng gì nữa, nhưng lúc nào bà cũng coi hắn như trẻ con.

Đương ấp úng xin lỗi mẹ, thanh minh một vài câu, hắn chợt thấy một vòng tay mềm mại ôm chầm ngang bụng. Linh đã thức giấc.

- Xin lỗi đã làm em mất ngủ. Anh phải gọi điện báo cho nhà biết, kẻo mẹ anh lo.

- Không, em ngủ đủ rồi, anh bạn con ngoan trò giỏi ạ. Đi đâu anh cũng phải khai báo thế à? Chẳng bù cho nhà em, có lẽ giờ này ngoài hai chúng mình và mụ ô sin già, thì chẳng có ma nào nữa. Ở bên anh mà chỉ cắm đầu ngủ thì ngu quá. Rồi cô lại chồm lên người hắn...

- Thôi, anh đi xe ôm về là được rồi. Chiều gặp nhau sau.

- Không, em đi cùng anh cho biết nhà. Để nếu anh bùng, em còn biết chỗ mà tìm chứ. Linh cười, mặc quần áo rất nhanh.

Trời đã sáng rõ. Không khí thật trong lành, mát mẻ. Mưa xuân lắc rắc rơi, mặt đường trơn tuột, nhầy nhụa lớp bùn đặc quánh như mắm tôm. Hai đứa phóng nhanh. Linh lại ngồi sau, ôm eo hắn rất chặt.

Sắp đến một ngã tư, bất chợt từ xa hắn thấy có hai chiếc xe máy phóng rất nhanh từ hai phía cùng lao ra bùng binh. Sau tiếng phanh gấp cháy đường, hai chiếc xe tông vào nhau, đổ vật ra.

Gã thanh niên tái mặt nhìn người đàn ông đang lăn lộn, đầu đầy máu me. Gã móc túi, rút ra một tờ giấy màu xanh, quẳng xuống đất.

- Này, cầm lấy mà thuốc thang, lão già! Thế là công của tôi cả đêm qua vần con mụ già thành công cốc.

Rồi nhanh chóng dựng xe, chạy biến.

Đúng lúc ấy, hắn và Linh vừa kịp tới.

- Bố! Linh kêu thất thanh.

Đúng là ông Lành. Ông đang cố gượng dậy, mặc cho máu từ đầu từ cổ nhỏ tong tong xuống đất. Mặt ông dại đi, tay run run nắm chặt tờ đô la giả góc trái có chữ kí ngoằn ngoèo như hình con giun.

TRẦN HOÀI VĂN

Sống Trên Đất Mỹ, Nói Tiếng Việt


Đây là một đề tài tôi muốn viết từ lâu nhưng chần chừ mãi, phần vì lười biếng, phần vì thiếu tự tin không biết viết ra có ai chịu đọc không và vì do dự mãi không biết đặt tựa đề như thế nào cho gọn, cho đúng với ý muốn của mình. Nay, nhân đọc cuốn “Rừng mắm văn nghệ” của Võ Đình, một họa sĩ kiêm văn sĩ, tôi sung sướng tìm được nhan đề bài viết của tôi phỏng theo bài viết của ông Võ Đình nhan đề “Sống ở Mỹ viết tiếng Việt”. Tôi xin phép ông Võ Đình được đạo văn, thuổng của ông cái tựa đề dùng cho bài viết của tôi.

Cách đây một năm, tôi lên San Jose dự đám cưới đứa cháu, con cô em họ. Trong câu chuyện hàn huyên sau bữa ăn tối, cô em của tôi thuật lại câu chuyện khá vui sau đây: Nhân tôi khen thằng cháu qua Mỹ từ lúc còn bé tí mà vẫn nói được tiếng Việt mà lại là tiếng Huế nữa mới là ngon lành chứ. Cô em tôi kể rằng trong một cuộc phỏng vấn nghề nghiệp (Job Interview) người phỏng vấn đại diện cho công ty là một người Việt Nam nên ông ta vui miệng hỏi thằng cháu tôi:

- Ở nhà, anh nói tiếng Việt hay tiếng Mỹ?

- Tiếng Việt, vì bố mẹ tôi không muốn tôi nói tiếng Mỹ.

- Anh nói tiếng Việt vùng nào?

- Tôi nói tiếng Huế Mọi.

Người phỏng vấn chào thua vì không biết tiếng Huế Mọi là tiếng vùng nào. Số là cháu tôi nói tiếng Huế nhưng âm điệu pha lẫn giọng Huế, giọng Sài Gòn và giọng Mỹ thành một thứ tiếng lơ lớ mà dân Huế chúng tôi thường gọi đùa là “Huế Mọi” do các sắc dân vùng thượng du ở Huế nói, vì thế cô em của tôi thường chế nhạo thằng con là:

- Mi nói tiếng Huế Mọi.

Tội nghiệp cháu tôi! Nó cứ nghĩ là có một thứ tiếng Huế Mọi trong ngôn ngữ Việt Nam, do đó nó trả lời người phỏng vấn là nó nói tiếng Huế Mọi làm ông này cứ ngẩn tò te chẳng biết thứ tiếng gì và ở vùng nào trên dải đất Việt Nam. Thật ra tiếng Huế ở các vùng núi nghe thật lạ tai, ngay cả đối với dân Huế chính gốc chứ không phải là chỉ đối với dân Việt Nam ở các thành phố trong Nam hay ngoài Bắc. Thứ tiếng Huế này mang một âm sắc như người ngoại quốc nói tiếng Viêt Nam, nghe ra ngọng nghịu và cứng thật cứng chứ không nhuyễn như dân Huế “chay” tức là Huế một trăm phần trăm. Tôi không biết các nhà ngôn ngữ học nghe tiếng Huế của chúng tôi như thế nào chứ tôi lắm lúc không nhiều thì ít cũng thấy tự ái “địa phương” bị tổn thương khi dân các thành phố khác chế nhạo rằng chúng tôi nói tiếng Huế không có dấu hỏi, dấu ngã mà chỉ toàn dấu nặng. Đồng ý với mọi người là chúng tôi phát âm dấu hỏi và dấu ngã giống nhau, không phân biệt rõ ràng như dân Hà Nội chứ dấu hỏi và dấu ngã làm sao mà giống dấu nặng được. Chắc quý vị này chẳng bao giờ ráy tai nên nghe dấu hỏi ra dấu nặng hoặc là họ thích dấu nặng hơn dấu hỏi trong một vài từ ngữ nào đó chăng. Chẳng hạn như cái nhà ông MC của một trung tâm ca nhạc trong một cuốn video đã pha chè quá nhạt không thể cười được dù bị cù lét rách cả nách, một lối pha chè thô tục coi thưòng khán thính giả khi ông ta nhái giọng rao hàng của một người bán đu đủ và cố ý phát âm nhầm chữ “đu đủ” theo cách nghe dấu hỏi ra dấu nặng của ông. Điều đáng nói là ông ta lại là một nhạc sĩ, tất nhiên trình độ thẩm âm của ông ta phải hơn người u mê về âm nhạc thế mà ông cũng nghe nhầm dấu hỏi ra dấu nặng thì thật không tài nào hiểu nổi. Bỉ ổi không thể tưởng được! Ở Sài Gòn, tôi chưa từng bao giờ nghe ai rao hàng: “Ai đủ không?” như cái ông MC nọ. Thế mà cũng có người cười! Đúng như cụ Nguyễn Văn Vĩnh đã nói: “Dân An Nam ta cái gì cũng cười được!”. Chúng tôi, dân Huế chỉ phát âm hỏi và ngã thua dân Hà Nội mà thôi! Tôi lưu ý quý vị là dân Hà Nội chính gốc chứ mấy ông cách mạng tứ xứ nói giọng Bắc Kỳ kiểu Nghệ Tĩnh như ông Hồ thì nghe thật điếc con ráy, chẳng khác gì tiếng Huế Mọi. Cái thứ ngôn ngữ của các cán ngố đệ tử của ông già Hồ chắc phải gọi là tiếng “Bắc Mọi” hay là “Bắc Cáo”. Giọng Bắc thuần túy của dân Hà Thành thanh lịch ngày xưa biến đi đâu mất? Ngày nay, tôi ra Hà Nội chỉ nghe toàn giọng “Bắc Cáo”. Chán ơi là chán!

Đa số người Việt Nam chúng ta tuy sinh sống ở Mỹ nhưng vẫn dùng tiếng mẹ đẻ để giao thiệp với nhau dù tiếng Mỹ có nhiều người còn thông thạo hơn tiếng Việt. Đây là trường hợp các thanh thiếu niên sinh trưởng tại Mỹ hoặc qua Mỹ lúc còn bé, khi vốn liếng tiếng Việt chỉ vừa đủ dùng. Loại tiếng Việt này khá lý thú! Chúng ta nghe thế hệ này nói tiếng Việt tất phải phì cười. Nhưng đây là một căn bệnh rất dễ chữa. Chỉ cần một thời gian chịu khó trau dồi thì sẽ nói tiếng Việt lưu loát và dùng tiếng Việt chính xác và trong sáng ngay.

Tôi có quen một ông bác sĩ thú y trước đây đã từng giữ chức vụ quan trọng trong Bộ Canh Nông VNCH nên qua Mỹ ngay từ những ngày sôi động năm 1975. Ông có một vài đứa con sinh trưởng tại Mỹ nên có thể xem chúng như những Mỹ con và tôi đã từng được nghe những đứa bé này nói những câu tiếng Việt thật ngộ nghĩnh như:

- Bố bảo con canh chừng không cho ông nội ngồi ngoài vườn lâu nhưng con nói mà nó không nghe, nó cứ ngồi ngoài đó mãi.

Hoặc là khi có người gọi phone vào thì thằng bé bảo với mẹ nó rằng:

- Mẹ ơi có ông nào muốn mẹ nè! Con nói mẹ chưa sẵn sàng nhưng nó nói là nó muốn mẹ liền right now.

Con nhỏ em của thằng bé lại nói tiếng Việt thông thạo hơn thằng anh và lại còn dùng văn phạm một cây xanh dờn như:

- Em muốn anh cầm (hái) trái kia kìa cho em. Nó đang ngồi trên cái cành over- there.

Chúng ta phải chấp nhận cách nói tiếng Việt này của con cháu chúng ta và cố gắng dạy cho chúng nói năng lưu loát hơn.

Nhưng thật khó thể chấp nhận thứ tiếng Việt lai căng của một số người Việt chỉ mới sống ở Mỹ một vài năm mà lại ở tại đất Cali trong cộng đồng Việt Nam đông nhất thế giới này. Hàng ngày họ nói tiếng Việt trong gia đình, ra ngoài đời, sống trong xã hội Mỹ, họ cũng tiếp xúc với đồng hương nhiều hơn với người Mỹ. Lưỡi của họ cũng nếm toàn nước mắm trong bữa ăn thường nhật nên chúng ta khó có thể nghĩ là lưỡi của họ đã bị líu lại nên không thể nói tiếng Việt lưu loát được nữa. Tôi đã từng nghe họ nói một thứ tiếng Việt 7 phần Việt 3 phần Mỹ hay là tứ lục tức là 6 Việt, 4 Mỹ. Trong các câu nói bao giờ họ cũng cố gắng chêm vào một số từ ngữ Mỹ cứ y như là họ đã quên tiếng mẹ đẻ và trong lúc nói chuyện thì tiếng Mỹ đã đến trước trong trí óc đã dày đặc tiếng Mỹ. Họ muốn cho ta nghĩ là họ am hiểu tiếng Mỹ, là họ rất giỏi tiếng Mỹ. Nhưng chẳng lẽ nói chuyện với người

Việt mà lại xài toàn tiếng Mỹ (mà thực ra họ cũng chưa đạt đến trình độ lưu loát tiếng Mỹ như họ mơ tưởng hay lầm tưởng) nên họ bèn chọn phương thức khoe tài tiếng Mỹ bằng cách nói nửa nạc, nửa mỡ tức là nửa Mỹ nửa Việt trộn lại với nhau thành một thứ tiếng lai căng, đầu Ngô mình Sở chả ra cái quái gì. Thứ tiếng Việt này có thể gọi là tiếng Việt-Mỹ hổ lốn hay là Việt-Mỹ tả pín lù. Chúng ta hãy nghe những ngôn từ sau đây để thấy sự kệch cỡm, kênh kiệu và đôi khi lại còn để lòi cái dốt ra nữa.

Đây là một cán sự sở xã hội quận Cam nói chuyện với khách hàng Việt Nam, một người không rành tiếng Mỹ:

- Anh chỉ báo cáo chậm một ngày là tôi “do something” rồi. Nhưng mà OK, “anyway” tôi cho anh một cái “chance”. OK, tôi để cho anh “try”, OK cho “next time, OK”?

Trong một câu ngắn mà cô OK tía lia như lính nhảy dù của chúng ta bắn súng đại liên M60 thì thật hết chỗ chê.

Thử tưởng tượng sáng sớm tinh mơ vào sở làm, nghe một cô bạn đồng nghiệp “chảnh” qua điện thoại:

- Em “say” thực tình mà anh nghĩ như thế thì thôi em không có “ke” nữa.

Chắc các bạn phải tự hỏi sao cô này mới sáng bảnh mắt mà lại đã “say” rồi và mắt cô chắc vừa mới khỏi bệnh cườm nên nay cô tin cho bạn cô biết là mắt cô không còn có “ghèn” nữa.

Lại một hôm, tôi vào một cửa hiệu bán sách, may mắn được nghe ông chủ tiệm nói tiếng Mỹ vi vút như thế này:

- Hiện nay tôi không thể trả lời anh right now được. But anyway tôi sẽ write down cho anh một cái check. Anh yên chí, tôi sẽ mail cho anh ngay today.

Nghe những câu nói chắp vá như những cuộc tình của trai tứ chiếng gái giang hồ, tôi bỗng muốn bắt chước hai nhân vật Hứa Do, Sào Phủ bên Tàu chạy vội về nhà để rửa lỗ tai. Tiếng Việt Nam ta mà nói đến trình độ này thì thật “Ấy là bệnh nặng” không còn thuốc chữa được nữa! Tôi nghĩ rằng nếu ngày nào bạn cũng nghe những câu nói tả pín lù, lai căng, hằm bà lằng, thịt ba rọi, nửa nạc, nửa mỡ, loạn xà ngầu như thế thì chắc là bạn phải đi khám lỗ tai vì bị viêm màng nhĩ. “Speak tiếng Việt” như vậy thì chẳng khác nào ta ăn bánh mì với mắm ruốc trộn với “butter”.

Tôi đồng ý là có những từ ngữ Việt Nam dùng không đạt, không “tới” bằng tiếng Mỹ thì ta có thể dùng tiếng Mỹ để thay thế, chẳng hạn như: đi shopping, đi dự party, gọi phone vv... Trái lại, tôi thấy dị ứng với thứ tiếng Việt lai căng, kênh kiệu như cô Ký Điệu, động một tí là Wow! My God! Really hay I see vv... phát âm với giọng đặc sệt Huế hay Quảng Nam, Quảng Ngãi, Sài Gòn, Hà Nôi vv...

Thậm chí có người lại dùng tiếng Mỹ một cách kỳ lạ, chẳng hạn họ đã dùng tiếng Việt rồi lại kèm theo tiếng Mỹ để diễn tả cùng một ý. Ví dụ: “Nhưng dù gì thì anyway...” hoặc là “tôi đã cố gắng try...” hay “Xin quý vị đi follow theo sau tôi”.

Thời gian tôi chưa về hưu, ở nhà đuổi gà cho vợ hay nói đúng hơn là xào thịt gà cho vợ vì món này rất dễ “easy to cook” (tiếng Việt ba rọi đấy!), tôi đã gặp nhiều khách hàng đến cơ quan tôi làm việc, năn nỉ được tiếp xúc với chuyên viên Việt Nam. Nhưng khi họ gặp tôi thì lại xài tiếng Việt-Mỹ tả pín lù khiến tôi phải nhẹ nhàng bảo họ rằng muốn nói tiếng Mỹ thì tôi giới thiệu chuyên viên người Mỹ để dễ trình bày vấn đề còn đã muốn gặp chuyên viên Việt Nam như tôi thì xin dùng tiếng Việt để tôi dễ hiểu hơn. Lúc bấy giờ họ mới chịu nói tiếng Việt với tôi nhưng xem chừng không thoải mái bằng thứ tiếng Viêt-Mỹ ba rọi. Thật có trời mới biết họ là người nước nào và trình độ Anh ngữ của họ cao đến mức nào!

Các bạn có thể nghe một câu như thế này mà không khó chịu thì tôi xin đầu hàng cả hai tay lẫn hai chân:

- “Mẹ không có free time để talk cho you nghe. Hẹn you some day Mom sẽ talk more hơn, OK?”

Những gì tôi viết trên đây là muốn trình bày với các bạn một khía cạnh trong đời sống trên đất Mỹ. Xin bạn đọc xem như là một câu chuyện khôi hài. Tôi không có tham vọng dạy đời mà chỉ mong mang đến cho các bạn một niềm vui nho nhỏ trong những lúc trà dư tửu hậu. Nếu quý vị “Say Yes” thì tôi “Thank Kiu” quý vị, còn nếu quý vị “Say No” không đồng ý với tôi thì tôi xin “Sorry” quý vị. “See you later” sau, quý vị nhé!

Hẹn quý vị một ngày “biu ti phun xơn sai” tức là một ngày đẹp nắng! Phiên âm theo kiểu VC như thế này cũng chán thật là chán! Khổ lắm biết rồi, nói mãi!

Câu chuyện bên lề: Tôi không thể hiểu được tại sao một người Việt Nam đã nói tiếng Việt trong một thời gian dài hơn 20 năm mà có thể quên tiếng mẹ đẻ như ông bạn của tôi. Ông ta sang Pháp du hoc năm 21 tuổi. Học thành tài, ông ta ở lại Pháp dạy đại học Pháp rồi lấy vợ đầm (tức là người Pháp). Rồi, không hiểu ông ăn nói loạng quạng như thế nào mà ông quên mất tiếng Việt Nam. Sau này vì Viêt Nam mời ông ta về nước nghiên cứu ngành địa chất giúp nhà nước nên ông ta phải học lại tiếng mẹ đẻ. Thế nhưng lúc tôi sang Pháp, trong một ngày hội những bạn bè đồng môn, gặp lại ông, tôi nghe ông ta nói tiếng Việt giống hệt một người Pháp mới học nói tiếng Việt Nam. Tôi chỉ muốn mắng cho ông ta là “thằng mất gốc”. Cũng may là ông ta đã hồi tâm mà trở về nguồn, học nói tiếng Việt trở lại sau bao năm quên nguồn cội. Ông ta kể cho tôi nghe một hôm ông ra ngoài Bắc đến một vùng thôn quê nghèo, ông cùng bà vợ đầm bước xuống ghe để sang sông, bỗng ông thấy một con đỉa đeo vào chân bà vợ, ông khiếp quá nên gọi tíu tít nhờ ngưòi giúp gạt con đỉa ra khỏi chân vợ khiến người dân quê cười bò lăn bò càng mà ông không hiểu tại sao. Sau đó, một người trong phái đoàn nghiên cứu địa chất của ông đã giải thích cho ông hiểu: Thay vì phát âm chữ đỉa thì ông quên tiếng Việt nên phát âm như người ngoại quốc, chữ “đĩa” ông nói thành chữ “đĩ”. Người dân quê Việt Nam thấy ông chỉ tay vào bà vợ đầm mà gọi: “Con đĩ! Con đĩ!” thì họ không cười ông ta mới là chuyện lạ!

Hoàng Đức

Chuyện phim DATE MOVIE

Julia Jones:
Alyson Hannigan
Grant Funkyyerdoder:
Adam Campbell
Roz Funkyerdoder:
Jennifer Coolidge
Hitch: Tony Cox
Bernie: Fred Griffin
Frank Jones: Eddie Griffin
Andy: Sophie Monk
Đạo diễn Aaron Seltzer.

Nguyễngọchấn

Date Movie là một cuốn phim bị các nhà phê hình chê thậm tệ, nội dung lãng xẹc, diễu dở và ngôn ngữ nham nhở.

Julia Jones (Alyson Hannigan) là cô bé phì lũ không có lấy một chàng trai nào thèm để ý tới. Đã mập lại vụng về chỉ làm trò cười cho thiên hạ. Julia tìm đến thày lùn phù thủy để nhờ thày tìm cho một tấm kép. Hitch (Tony Cox) dạy cho Julie vài chiêu nhưng khi gặp con trai là cô ngớ ra và làm nhiều chuyện lố bịch khiến cho các chàng chưa xáp vô đã chạy té re. Cuối cùng không hiểu sao thày Hitch lại ếm bùa yêu chi đó mà có một chàng trai thích Julia. Đó là Grant Funkyerdoder (Adam Campbell).

Grant sinh trưởng trong một gia đình quái lạ bố mẹ rất bụi đời từ ngôn ngữ đến đời sống. Grant trở thành hippy choi choi lúc vi thành niên, để đầu tóc chờm bờm, giả gái chính hiệu gay.

Gia đình Julie cũng không hơn gì, ông bố kể gia phả ba đời thi tới đời thứ tư Julie mang 6 dòng máu, từ ÂÁn, Phi châu, Ý đến Hy lạp do gió nếp sống gia đình này mang đủ 6 cá tính của từng dòng máu.

Grant gặp Julie khi cô nàng mới đựợc thày phù thủy Hitch làm phép thu gọn người lại, trông nhẹ nhàng hơn và xinh gái hơn. Chàng cảm thấy hạp nhãn bèn đưa Julie về trình diện với bố mẹ, cuộc ra mắt tạo ra những trò nham nhở của gia đình Funkyerdoder. Bà Roz Funkyerdoder (Jennifer Coolidge) nói năng cực kỳ xà bát. Ông bố Bernie hoàn toàn thụ động, ai muốn làm gì thì làm. Gia đình nhà trai rất lè phè giúp cho Julie nhẹ nhàng hơn.

Nhưng, rắc rối cuộc đời đến khi Andy xuất hiện. (Andy (Sophia Monk) là cô gái rất sexy tuyên bố là bồ cũ của Grant, cô nói đã hứa hôn với Grant nhưng rồi bỗng dưng chàng bỏ đi Hippy và trở thành Gay. Nay được tin Grant trở về cô đến nhận lại. Grant nói chuyện ngày xưa đã hạ màn nhưng cô nàng vẫn cứ đếnkhêu gợi và thả dê. Andy không buông tha dù biết chàng đã hứa hôn với Julie.

Thế rồi ba người chạm trán nhau. So bề nhan sắc Julie hãy còn kém xa nhưng duyên tiền định, chàng nhất quyết cự tuyệt với Andy. Khi người đàn bà không được yêu sẽ trở thành kẻ thù, Andy tìm cách phá đám cuộc tình của Grant và Julie. Nhưng Julie luôn luôn phải cầu cứu tới thày phù thủy Hitch, thày hóa giả được nhiều chuyện bế tắc. Julie phải chiến đấu với Andy cả lý trí lẫn sức vóc, kiếm cung. Cuối cùng Grant và Julie cũng thành chồng vợ. Giòng họ Julie thêm một nguồn gốc mới nữa "Armenian".

Chuyện phim không có gì để kể ngoại trừ những đối thoại tục và những cảnh diễu rất nhố nhăng, xem xong tức cành hông, thế mà người Mỹ vẫn ùn ùn kéo nhau đi coi và cười sằng sặc.cnn/

Captions

Date Movie 1: Julie Jones là một cô gái trời bắt xấu, vừa mập vừa thô kệch làm đủ điều vẫn không sao có một chàng kéùp.

Date Movie 2: Thày phù thủy Hitch phải ra tay giúp là bùa yêu để Julie có được một anh bồ.

Date Movie 3: Gia đình Julie mang nhiều dòng máu khác nhau, bố mẹ cô sống rất quái lạ.

Date Movie 4: Thày phù thủy đưa đẩy tới với Julie, Grant, một chàng nửa trai nửa ngợm.

Date Movie 5: Bố mẹ chàng cũng xà bát không giáng ai, nên rất môn đăng hậu đối.

Date Movie 6: Julie lại chạm trán tình địch, người yêu cũ của Grant, Andy rất sexy và luôn luôn tỏ ra khêu gợi.

Date Movie 7: Julie phải chiến đấu với tình địch bằng cả lý trí lẫn kiếm cung.

Date Movie 8: Cuối cùng nồi nào đắp vung nấy, Hai người thành vợ chồng, thêm một dòng máu mới.