Thứ Ba, 26 tháng 6, 2007

Cảm Xúc Tình Yêu


Anh !

Thế là mình không được gặp nhau như đã hẹn. Bây giờ thì em đã hiểu bí ẩn của tình yêu, có thể giải thích nó bằng những lời giải thích, và chuyện gì đã xảy ra cho em ! Thật khó mạnh miệng khi nói về chuyện này. Chuyện tình yêu xưa như trái đất, nó cứ được lập đi lập lại như vấn đề thời sự. Nhưng chắc chắn chuyện đã xảy ra, với những người cao ngạo lạnh lùng, mà lúc nào họ cũng cho rằng, khó có thể xảy ra, việc quan hệ tình cảm với giới tính, là một quan hệ không tốt đẹp.

Khát vọng của con người khó lường, nó thích nghi với biến đổi của cơ thể, đem lại sự yên bình, và cũng sẽ đem lại những căng thẳng hiểm nguy…Anh, trong thời gian này em đang nhớ về anh, về tích tụ những khích thích tố có liên quan đến chiến đấu hay khuất phục, làm tăng nhịp đập của tim anh. Em hoang mang…tất cả năng lượng được dự trữ trong con người anh, đang được luân chuyển, hay đang tiêu hao dần trong một mục đích duy nhất, mà trong người ai cũng có.

Quan hệ tình yêu là tuyệt đối, cần thiết cho chúng mình phải không anh ! Em biết hiện giờ ở một góc xó nào đó, anh cũng đang nghĩ đến em. Hai bên nỗi nhớ đang tỏa hương tình yêu, bao quanh lớp da chúng ta, tạo thành làn sương phủ cánh đồng hoa. Có phải là em đang âu yếm dí mũi vào nách anh không ? Có phải là anh đang thủ thỉ, vuốt ve hôn hít em…Giúp cho nhau cảm giác ngất ngây, thay đổi một lớp biểu bì mới, đủ sự nối kết đồng điệu nơi xa! Tình yêu của mình là đầu, là cuối, là duy nhất, của mùi hương "cảm" nhận, qua những lá thư, nhất là cử chỉ đầu tiên và cái nhìn thiện cảm, dịu ngọt, mượt mà, dữ dội, quỷ quái, mâu thuẫn, bí ẩn…Chính là chiếc chìa khóa, còn khóa giữ lại trong khứu giác mùi hương đặc biệt, để biểu hiệu tình yêu.

Bây giờ thì anh hiểu rồi, tình yêu không phải là chuyện nhảm, mà nó là điều quan trọng hàng đầu, đối với sinh hoạt xã hội, khi đặt nó nằm ở bất cứ phạm trù nào của cuộc sống, nhất là đạo đức…Mỗi khi nói đến tình yêu, là em cứ mơ mộng viển vông, dịu dàng của tuổi trẻ cuồng nhiệt, rừng rực trong mắt, làm tâm hồn cảm thấy nhẹ nhàng an ủi…Vì tình yêu là đề tài muôn thủa, trước hết dành cho người biết yêu: để dò hỏi, nghi ngờ, khám phá, hứa hẹn, đam mê, ghen tuông, mơ ước, tưởng tượng, giận hờn rồi qua…

Giờ này anh đã xa em, mà có khi nào chúng mình gần nhau đâu…Nên anh ở bất cứ đâu, đối với em như anh đang gần em. Em nhớ sau buổi gặp gỡ tại Paris, rồi chia taỵ Rồi gặp lại nhau. Lần này mình gặp lại nhau, trên mạng vi tính. Chỉ đọc được tâm hồn, yêu nhau qua dòng chữ trên màn hình, bắt được cảm xúc qua giọng nói, và sau đó anh dự trù lên phi cơ trở lại Paris. Còn em thu xếp để gặp gỡ nhau. Đi mua tấm trải giừờng còn thơm mùi vải mới, hai chiếc gối êm và tấm chăn trắng tinh…

Nhưng vào lúc 5 giờ sáng ngày…tháng…năm em còn nhận được một thông điệp mới của anh, qua mạng vi tính chuẩn bị hành động…và kèm theo với những lời âu yếm, hứa hẹn nồng nàn, từ bên kia Thái Bình Dương gởi sang. Cho em nỗi nhớ nhung vụng dại, trong cõi mênh mông bất động…Để rồi hôm sau tan như mây khói…Tất cả đã xảy ra như trong tiểu thuyết lãng mạn. Giây phút trôi qua, hàng giờ, hàng ngày cứ trôi quạ Nhưng vẫn có chút an ủi, nhẹ nhàng vào lòng. Phần anh cứ để lặng lẽ trầm tư mặc tưởng, thanh thản đáy lòng. Vượt qua những cơn mưa cô đơn, men theo hình bóng đã vắng, là hương vị thần tiên của tình yêu, mà ta cảm thấy xa nhau, càng buộc tình cảm thêm bền chặt, tình yêu càng thêm nung nấu…

+++

Để trái tim được dịu dàng trở lại, sau những ngày mưa dầm gió bấc. Em nằm nghe nhạc, và thè lưỡi liếm những lớp đường, trên miếng bánh chocolat, nghe hương vị ngọt ngào tan dần trên đầu lưỡi. Mơ hồ đọc lại những lời thơ anh, khi trái tim còn những tầng cảm nhận, với những đam mê tình yêu nhất thời cháy bỏng…Ở thời gian nào, lứa tuổi nào con người cũng chịu đựng, những thử thách ghê gớm của tình yêu. Phải không anh ?…

Tối nay em nhận thêm được một mẩu tin về anh, do cô bạn gái từ Mỹ gởi sang. Anh có biết lòng em lúc ấy ra sao không ? Em đang lúng túng, sợ hãi, hốt hoảng. Động mạnh trong trái tim một hình ảnh, tiều tụy xanh xao, với tay chân xiềng xích. Nhưng khối óc lại khát khao vươn lên, cùng ánh mắt toát lên ánh lửa dữ dội, của kẻ đang quyết đấu, không bao giờ chịu bó tay trong lãnh vực nào. Nhất là lãnh vực máu thịt của con người. Tất cả cho em lạc vào thế giới, ngày nhớ đêm mơ, sẽ mang đem tới cho anh ký lô gam sinh lực mỗi ngày, cùng chia cho nhau cảm giác thân thiết, đam mê, và sự quả quyết dấn thân …

Có phải hạnh phúc yêu đương, ta cùng hiểu ý nghĩ nhau, khi hai người đang ở một nơi xa, với ngàn nỗi nhớ để dành hơi. Này ! con ong chúa…em đã bắt được tín hiệu từ nơi anh, vì cùng một lãnh thổ của em. Trước khi bước thêm một bước lý tưởng vĩ đại cuộc đời, với tất cả sự nhiệt tình chắn, thuần thục nơi anh. Nhưng mỗi việc đều có thời của nó. Và anh đã hứa gì với em ! Nói gì với em? Em không muốn thấy có dấu hiệu suy sập chất năng tim. Em biết anh tự vệ bằng những cái bướng bỉnh, lạnh lùng, kênh kiệu, khó ưa…Nhưng anh còn có trái tim đa cảm đa mang, đang dồn nén tình yêu còn lại đã quạ Anh ạ ! duyên cảnh đổi thay, tùy thời linh động, và trong rủi có cái may, trong đau thương có điều an ủi.

Tình yêu lóe lên được chút màu hồng, làm rạo rực trái tim, gắn bó với hạnh phúc cuộc đời. Nhưng mỗi người có những diễn tiến khác nhau. Màu hồng của tình yêu, biến thành màu xám xịt, vì nhiều lý dọ Tình yêu màu hồng của em vô hình phức tạp, chằng chịt như trong địa đồ trái tim em. Ôâi ! em đang mang trái tim tím ngắt, khi anh chốn đêm đen không cạn đáy. Đang giãn ra trong giấc ngủ sau bao đêm trắng. Tình yêu bao giờ cũng có những thử thách, khi đã vượt qua khỏi, ta sẽ sống với tình yêu lâu dài, dù cho thử thách đang chờ…

Hình ảnh đẹp về một tình yêu chân thật, cho em cảm nhận được mọi biểu hiện khác. Nhất là những ước muốn chát bỏng, mà em có thể thủ thỉ với anh rằng cảm xúc tình yêu da diết, chắt chiu, từng phút còn lại dành cho nhau. Tình yêu và niềm hy vọng, dù là những câu đôi khi vô hồn, nhừng lời tắc tị. Nhưng đây là bức điện tín dài không dứt, kết tinh của tình yêu gởi đến anh. Thể xác sẽ thăng hoa, không còn bị chia rẽ. Vấn đề còn lại giữa anh và em, là việc hiến tặng sở hữu cho nhau của tha nhân…

Cả ngày em trông trời mau chiều, mau tối mau khuya. Khi biết sẽ liên lạc với anh đêm naỵ Kẻ bên này, người bên kia…Bên này là bên tự đọ Bên kia là bên tường đá vắng hiu, xác xơ vạn dặm…..Mười hai giờ 28 phút, em bắt đầu nhấn những con số chờ đợi. Đúng mười hai giờ 30 giữa đêm. Hai bên đầu giây điện thoại, lần lượt ngân lên tiếng nói. Hai mươi lăm phút chấm dứt. Em rung lên hạnh phút xoáy vang….

Anh nói : Không có tin tức gì về em, từ khi anh vào đây. Con nhỏ kỳ cục ! Ngày Saint Valentine không một tấm thiệp, không một bông hoa ? Anh nguyền rủa…Thắc mắc chờ đợi, rồi anh lẩm bẩm cười mỉa. Ừ ! cười đi, cười một nửa cho đỡ mệt nhoài. Hy vọng mỗi ngày, hy vọng dù cụ thể mơ hồ…Em tính nhẩm hơn trăm ngày anh bị tống giam. Khi nào anh về ? Tháng tư lõm trắng, hay tháng sáu ngây ngây ! Em cũng như anh, cũng trông tin, cũng lăn lộn, nằm ngửa bất động mâu thuẩn. Trạng thái ngu ngơ, trăm ngày hoang dại….

Mưa rơi anh ạ, chắc anh không nhìn được mưa, và mây baỵ Anh đang trong một góc tối tăm, phía sau bức tường nhỏ hẹp là tình yêu. Em như mơ hồ nhìn thấy anh, đi qua đi lại. Trái tim sắt lại theo từng bước, rạng rỡ tin vào ngày mai. Dĩ nhiên rồi. Và em, cũng rạng rỡ tin vào ngày mai, cũng dĩ nhiên nữa. Ôi! anh cao ngạo và đầy ước vọng. Em yêu anh chờ đợi nhưng thỏa mãn.

Mưa đã tạnh rồi anh ạ. Chiều đông êm như nhung. Những con đường chưa đầy bóng tối, mà em đã bắt đầu, cựa quậy nỗi nhớ bên trong, cuồng nhiệt nhưng khép kín. Tâm hồn em nẩy nở như cây đợi nước mưa. Ký ức vụt nhanh, miền ngực nóng hổi, nâng đỡ vỗ về những phút yếu mềm, để vơi bớt những gì thể hiện qua lời phóng túng. Cảm xúc của tình yêu, của cái đẹp, của đau khổ, của hạnh phúc, của lãng mạn…nó sẽ để lại dấu ấn trong cuộc tình. « Tôi » ngôi thứ nhất số ít, nhấn mạnh về em. Từ « nhớ » ám chỉ tình yêu, niềm hạnh phúc riêng tư nằm sẵn trong vô thức nay nó vùng dậy. Từ « Anh » là nỗi đam mê, là ngọn nến lung linh hư ảo, đầy màu sắc háo hức của yêu đương, cho sự thăng hoa trở lại bản thân, như muốn đốt cháy nữ tính mình. Dì em từ phòng bước ra, hỏi thăm anh bao giờ về ? Em lắc đầu. Dì lườm yêu một cái rồi bỏ đi. Dì là mẹ, là chị là bạn. Dì vào bàn thờ thắp hương, em cũng đi theo Dì vào bàn thờ thắp hương. Nhắm mắt khấn vái ba mẹ phù hộ cho... Trăm năm chỉ có một người. Và rằng người đang đọc thư em hôm qua trời ạ !

Em qua nước Mỹ rộng lớn, chỉ thèm mỗi một thứ về « người », mà không làm sao biết. Em ôm tràn ngập, cảm giác yêu thương về phòng, để mùi hương bay khắp gần xa… Đêm qua ba giờ sáng mới chợp mắt. Sáu giờ lò mò ngồi dậy. Cả ngày thẩn thờ vì mất ngủ, vì nhớ con số 12 giờ 30 trong đêm. Em ghét thứ nhớ nhung, ray rứt kiểu này. Khó chịu lắm !…Em gái bảo ra ăn cơm, em lười biếng không muốn ăn. Tự dưng đầu em cứ phừng phựt thế này ! Lại câu chuyện hai đứa, khiến em mất ngủ nữa rồi. Chán !….

Em còn nhớ chuyện hẹn hò với anh. Nhớ như nhớ mùa xuân không quên cánh én. Sông nước thân yêu, như anh thân yêu, giữa dòng sông đồng lúa, khắc khoải vang lên nghe thương yêu trở về. Tự nhiên em… giận. Buồn, em đi chơi lung tung… Chán quá ! em đáp máy bay đi San Diegọ, rồi từ san Diego về lại Dallas nằm chèo queo….

Dallas tháng ba rồi, mà cả tuần nay vẫn mưa và lạnh. Mưa như nức nở, như rạn nứt trái tim. Tình cảm phức tạp vỡ oà theo một viễn chinh đẹp trong chiều hư ảo, mang theo niềm hạnh phúc lẫn nỗi buồn. Em ngồi bất động…Ngồi chán đi ra bếp tìm nước uống. Cô em gái đang lục đục trong bếp quay nhìn lại lo âu nói : Em sợ chị khổ. Em cười : Chị bình yên và dễ chịu…. Trong tâm linh trú ngụ, là sự bình yên trong sáng, thì cái cảm giác vo tròn định mệnh, nghèn nghẹn, xót xa, cũng sẽ từ từ tuột dốc…

Dì em đọc những bài văn, Dì nói đoạn kết buồn, là cuộc đời sẽ theo vận buồn. Buồn ! cũng là thứ hạnh phúc hiến dâng trọn vẹn, cho một cái gì đó không huỷ diệt…Phải không anh ? Em không muốn anh nằm nhìn trần nhà ? Chim phải bay về tổ ấm mình, và không bao giờ muộn. Khi nghĩ về những ngày cuối trọn vẹn. Cuối cùng bao giờ cũng nhất, cũng tuyệt mỹ…Em sắp về lại Paris có những con đường bâng quơ mà vẫn đẹp. Nơi đó em sống vui, buổi tối như xưa, ban ngày bóng gió đầy tim, tận đầy ngõ chờ đón em về. Em phải về cũng như anh cũng sẽ phải về…

Em được nhìn rõ hình ảnh anh. Giữa khoảng trong xanh mây trời ve vuốt, anh trong bộ áo quần màu vàng nghệ, bước ra khỏi trại giam. Anh gầy đi nhiều, nhưng rắn rõi cương quyết, ánh mắt bình thản, tự tin. Cảm giác cỏn con của em ở chỗ… biệt ly, là chỗ gặp lại nhau. Em tưởng là em đã gặp anh lúc đó, với đôi mắt đỏ hoe, trong sự cảm động êm ái rất thường, mà bao hàm một ý nghĩa, vừa đẹp vừa sâu sắc kín đáo. Em lại trở về cảm giác ái tình, của một tiểu thuyết cảm động, đối với một hoàn cảnh thích hợp với em nữa rồi. Một khi ái tình đã thấm vào lòng, lời nói có kín đáo, cũng đủ phơi bày ra hết qua sự nồng nàn. Cảm xúc từng ngày nẩy nở bắt nguồn từ những dư vị tình yêu, nó là sự kết tinh của thương nhớ mong chờ, đã đem đến cảm tình riêng, mà mình đã dành cho nhau. Để ca ngợi, để trực tiếp quan hệ sống với tinh thần, nhiều khía cạnh, nhiều màu sắc, nhiều vẻ đẹp trong đó có quê hương êm mát của chúng ta…

Từ Canada em bay sang Hoa Kỳ, với niềm tin sẽ gặp lại anh. Niềm tin đã cho em lẻ sống trong tâm hồn. Những ngày ở đây em sẽ làm gì ? Trước hết nó gợi cho em nỗi niềm man mác, đồng thời nó cũng trỗi dậy, một cái gì đó trong tương lai. Trong cái bốn bề, có những luồng ánh sáng lành mạnh, của mặt trời rực lên nơi đây ( San Diego ). Cỏ cây hoa lá thơm lành, mát dịu dưới bóng mát. Em đang tỉnh táo mà sao nghe xúc động thế này !. Anh, em đang cần bóng mát, để cuộc sống cân bằng và nhịp nhàng hơn.Và, cái hình ảnh tù đày, nó đối lập với hình ảnh tự do, cho em mãn nguyện này. Là hình ảnh của một cái gì đẹp đẽ trong sự thực, không phải lúc nào cũng mơ màng yên lặng, một đời ăn no, mặc ấm an nhàn. Nó cho em biết, cái hình ảnh nào thật là của em.

Em đến ở với bà Dì ruột của em tại đây, trong ngôi nhà yên tĩnh, dẫn vào thế giới hoài niệm khuất lấp trong hồn người. Đôi khi nó đưa đến niền nhớ thương vô hạn... Anh ơi, Em nhớ anh quá ! Nhớ anh trong mênh mông cõi dân gian, chênh vênh giữa sáng và tối, trong bình yên mà xôn xao, gợi mãi buổi đầu gặp gỡ, hẹn hò thoáng mơ qua rồi mất hút…Chỉ còn lại niềm an ủi trong ảo tưởng mà thôi. Anh, em không nghĩ dòng đời lạnh lùng đến thế ! em sẽ san sẻ hơi ấm tình người trong gió lạnh đầu mùa, lưu tồn thấm qua ngõ cuộc đời, trong đêm có ánh mắt trông chờ.

Tình anh và em, không đến đâu. Nhưng cũng đã một tình yêu mong nhớ và sâu xa, dù chỉ vài nét chân dung chấm phá. Đó ! em lại dao động tưởng tượng lù mù, qua cái mộng ảo méo mó ở thực tại. Ui, em nói nhảm…bâng quơ quá phải không anh ? mình chưa có ngày rực rỡ đầy đủ, mà em đã nói những lời như người điên.
Anh ạ, em đang ngồi trước máy vi tính, viết thư cho anh. Một trăm phần trăm nhớ anh, thu nhập vào đấy. Thật là kỳ dị với cảm giác rờn rợn, khe khẽ rung động bên trong…Có lẽ là sự cám dỗ những khích thích tố nhớ nhung, dồn hết vào chỗ đỏ thẩm nổi lên giữa…bầu vú. Rồi con tim nhảy thì thụp dưới ngực áo, và em quên hết mọi chuyện trên đời, chỉ còn duy nhất một hình ảnh ngự trị đó là…Ui, viết thư cho anh như thế này là không hợp lý tí nào…Coi như giấc mộng ngọt ngào đã qua, giấc mộng của con cò nhỡn nhơ tìm lúa lúa rụng về đêm. Cảm tưởng trong chốc lát, ít ra cũng như đã trao đổi tâm tình, hai tâm hồn đang đoa. lạc hai nơi, mà tư tưởng bản thân chỉ một người.

Anh à, em nhớ anh, nhớ anh…đủ thứ, nên em viết chẳng có đầu, có đuôi chi hết trơn, lộn xộn quá chừng ! Anh đừng cười em nghe…mà anh có cười em cũng được đi, vì đối với anh có gì mà em phải dấu ! phải giam hãm những chí khí bồng bột, mãnh liệt dưới lớp da lành mạnh tráng cường ? Nói nghe như tình vật dục dữ dằn vậy đó, chứ thật ra em rất là Việt không có buông thả đâu anh ! bằng cớ là khi gặp anh em vẫn còn dè dặt, "chưa" dám "thử" cái hương vị tình yêu, để anh nhiều lần phải thét lên "Mau với chứ vội vàng lên với chứ. Em ơi em tình non sắp già rồi" Lúc đó em tinh nghịch : "Em khờ khạo lắm ngu ngơ lắm . Chỉ biết yêu thôi chẳng biết gì" ? Anh, mình nhớ nhau, là mình như tiên anh nhỉ ? Tình yêu màu nhiệm quá phải không anh ? Nhất là ai đó đã chi phối nhưng suy nghĩ bồi hồi, tâm trạng kẻ đang yêu một cách đậm đà như em. Anh, đêm nay em đang nghĩ đến anh bên bàn rượu, kề bên góc ngọn đèn hoa kín mít mà nghe rất ồn ào trong em "cơn say suốt sáng, trận cuồng thâu đêm".

Bích Xuân, Paris
(Viết theo tâm sự của Limcheng)
bichxuanparis@yahoo.com

Ba Người Đàn Ông KV


KV Thứ Nhất

Một người đàn ông diu dàng, hết sức dịu dàng. Ông ta làm tôi nhớ một đứa con gái làm biếng trổ mả. Một đứa con gái 28.50kg. Một đứa con gái tràn đầy mơ màng tuổi mười sáu, nhú nhít chút chít tuổi mười bảy, thòm thèm tuổi mười tám, xa ngái tuổi mười chín, và aurevoir vĩnh viễn Nói Với Tuổi Hai Mươi Nhất Hạnh. Khi tưởng tượng về thân xác và tâm hồn ông, tôi thường nghĩ về sự mảnh mai của đứa con gái Huế thập niên 1960.

Ông ta thả lềnh bềnh những bè thanh âm vào đời. Nhân gian bấu víu, giành nhau, kiếm chút hơi hướm trinh nguyên của con gái và tiếng hát hao gầy của Nghệ Thuật. Nghệ Thuật của ông ta là cõng con gái đồng trinh lên vai và băng qua cuộc đời như một kẻ sơ tán trong một xứ sở chiến tranh điên loạn.

Nghệ thuật của ông ta là biến những người đàn ông chó sói thành những đứa con gái dẹ dàng phút giây.

Tình yêu của ông là nụ hôn dịu dàng lên trán ấm. Nụ hôn tràn trề sung mãn năng lực tinh thần. Nụ hôn mặc khải những tình yêu mơ hồ. Hôn vào trong tim. Hôn không nước miếng. Hôn một lần sống một đời.

Ông ta có khả năng nẩy bật những xuồng bè mong manh lau lách tâm hồn. Ngôn ngữ của ông ta rất sương khói giấu trong chăn len. Thứ ngôn ngữ phù phiếm vô nghĩa được che bọc bởi một loại nhạc điệu bạc nhược đại bại xứ Huế. Ông ta là nhà ngôn ngữ đại tài ru hồn người Nam Âm suốt một triều đại. Kẻ nào bị ngôn ngữ của ông ta huyễn hoặc sẽ kểnh chân, sẽ được nhấc bổng, và đi bềnh bồng.

Bửu bối của ông là cái chân của một đứa con gái đồng trinh lớn lên và tìm đường thủ dâm bằng bàn tay và trí nhớ của một đứa con trai nằm cạnh, và bà mẹ của hắn thì đang ở phòng ngoài. Phải, ông này bị chứng đùn đụt tâm hồn vì tình yêu với một bà mẹ. Người đàn bà mạnh mẽ xứ Huế ấy là cái bóng phủ trùm hết những sáng tác của ông. Những bài ru mẹ của ông là những bài hát hay nhất.

Còn lại thẩy là những câu hát thủ dâm thời đại. Len lén thủ dâm. Đóng cửa phòng chiều chủ nhật mà thủ dâm. Đấy là một người đàn ông ích kỷ. Chỉ nghĩ đến mình. Chỉ yêu mình. Say mê tự sướng đã khiến ông ta không vợ không con. Những bài hát của ông trống vắng hạnh phúc thân xác. Chả bao giờ ngủ với người đàn bà nào để bước xuống cuộc đời, để biết yêu một thân xác thì đớn đau và hạnh phúc, khác xa thế nào với cu cu ka ka "con tinh yêu thương vô tình chợt gọi".

Và cứ thế ông ta lãng đãng sương khói thủ dâm cá nhân chủ nghĩa suốt một thế hệ.

Thử tưởng tượng ở một xứ sở rất cách ly với khái niệm "sở hữu chủ", ổng vẽ vời ra một "Chiều chủ nhật buồn, nằm trong căn gác đìu hiu", khiến cho bọn tôi lúc đó ai cũng mơ tưởng đến việc được sở hữu một căn phòng riêng để nằm một mình hay hai mình đìu hiu chiều chủ nhật. Đấy là một mơ ước qúa sang trọng trong một xứ sở đang nghèo kiết xác gia đình mười con ở một căn nhà tôn và đang chiến tranh. Mặc cho thế giới ngoài kia đã trù phú nhà lầu xe hơi đến đâu. Xứ sở tôi đang sống lúc ấy thì "sở hữu chủ" tình yêu, sở hữu chủ một khoảng không gian riêng, sở hữu chủ cái tôi riêng biệt là một điều gì nằm trong giấc mộng. Cuộc chiến thắng của cái "tôi" là lá cờ vinh quang trong những bản nhạc của ổng. Để làm gì, để mơ tưởng một tình yêu thánh thiện không cần chỗ cho hai thân xác quằn quại tìm nhau và mò nhau. Để làm gì, để tương tư "mây góp nhặt về trời", để reo vui "ươm nắng cho mây hồng", để hạnh phúc "âm thầm qua phố nhớ nhớ tên em" ... Thứ hạnh phúc gặt hái được thoả mãn bởi bộ tưởng của trí não chứ không phải môi thèm hôn và thân đòi tình. Ông ta bóp chết dái thân của chúng tôi. Ông ta để thân xác đồng trinh của chúng tôi đùn đụt còi cụt. Và như thế, chúng tôi nằm ngoan trong vòng tay âu yếm của ông.

Và cứ thế phần đời ấy của tôi được hương hoả hạnh phúc bởi thú vui tinh thần. Thật may mắn với thứ ân sủng của ông ban tặng. Tôi đã từng đê mê nghiện ngập thứ tình yêu tinh thần ấy. Trong một xứ sở chiến tranh triền miên, thân xác đớn đau và mất mát vì đạn bom, ông ta như một vị cứu tinh mở ngỏ cho mọi người tìm được món hạnh phúc tinh thần, tình yêu ảo, mối tơ tưởng với đời sống, hạnh phúc thăng hoa bằng trời, nắng, mùa thu, hè phố, tàn cây cùng một mụ mẹ vĩ đại: Mẹ ngồi ru con. Đong đưa võng buồn. Đong đưa võng buồn. Mẹ ngồi ru con . Mây qua đầu ghềnh. Lạy trời mưa tuôn ...

KV Thứ Hai

(kịch ca múa một màn)

(Phông tường là một chiếc giường tre treo chúc đầu xuống đất. Có thế là hình vẽ chiếc giường. Có thể là giường thật gắn hàng thật. Hàng tre có những thanh mảnh mai. Đầu giường bờ cao trổ long phượng uốn éo. Giường trải chiếc chiếu cói màu mè. Hai chiếc gối đầu cói tranh mục đồng chăn trâu)

(Nhân vật là một người đàn bà trẻ, nhí nhảnh, để tóc thẳng cắt ngắn, mặc một bộ đồ bà ba nâu hơi cụt ống tay và ống chân để khoe tay và đùi. Chân trần không giày dép. Khuôn mặt lại trang điểm thời trang nhất. Người đàn bà trẻ mang tất cả dáng dấp của một người đàn bà trẻ thông minh. Giọng cao, trong và vang xa)

(Người đàn bà trẻ di chuyển trên sân khấu tùy tiện. Khi thì chỉ trỏ vào chiếc giường treo trên tường, khi chỉ trỏ vào khán giả, khi thì chỉ trỏ vào không gian. Người đàn bà trẻ nên biết múa)

(Nhạc tùy nghi. Có những lúc nhạc theo điệu múa, và người đàn bà trẻ múa theo một điệu như đang khiêu vũ trên giường. Với tất cả sự chật hẹp của nó)

(Khi màn kéo, người đàn bà trẻ từ phía hậu trường bước ra)

(Người đàn bà trẻ nói:) Thưa qúi vị, qúi vị biết bên dưới chiếc giường là cái gì không. Đố quí vị biết có gì không? (ngoảnh tai chờ đợi khán giả trả lời). Cám ơn qúi vị. Qúi vị trả lời sai hết rồi. Tí nữa tôi sẽ bật mí cho qúi vị biết điều hấp dẫn nhất là bên dưới chiếc giường là cái gì. Đừng tưởng tượng dưới này dấu lò than đâu đó. Qúi vị nhìn tui đây. Tôi nhảy nhót như chim sáo. Chưa có con bao giờ qúi vị ơi. Sắp có, sẽ có, nhưng chưa bao giờ có.

(Nhạc trổi lên, người đàn bà trẻ bắt đầu một điệu nhảy)

(Nhạc tắt)

(Người đàn bà trẻ nói:) Qúi vị ơi chiếc giường xinh đẹp này đó. Mỗi đêm tôi ngủ với ông. Thú vui nhất của tôi là tắm rưả sạch sẽ, xức nước bông xong, leo lên giường. Tôi nằm nghiêng nghiêng. Tôi nằm ngửa ngưả. Tôi nằm thò hai chân ra. Tôi kéo chăn đắp lên ngực. Hai tay tôi đang rờ rẫm. Hai tay tôi bận vắt lên trán. Hai tay tôi bóp bóp. Hai tay tôi ôm nách và nằm cong như con tôm hùm. Có khi mắt tôi mơ màng. Có khi mắt tôi nhắm tịt. Có khi mắt tôi len lén mở. Có khi mắt tôi lim dim chờ đợi

Tôi thích nhất là giây phút chờ đợi. Chờ đợi ông từ từ đi vào buồng ngủ Tôi thích nhìn cái tướng lùn lùn mập mập của ông . Ngực ông đeo một cây thánh giá giây chuyền vàng y. Hình như nó nặng nửa lạng. Vàng thì thật mà tượng thánh giá thì bằng vải. Nghe nói vải áo của ông thánh Benêdito ở bên La Ma lận. Ông thường choàng một cái khăn xanh phía dưới. Nước da ông đen. Mà tóc ông còn đen hơn. Tôi thương nhất là chỉ những lúc ông tắm xong và đi ra thì mới có vài sợi tóc rơi loà xoà trên trán ông. Còn bình thường thì mái tóc ổng hả. Nó cứng ngắc bởi keo xịt tóc đầy đặc. Ông là hình bóng của một papa ghét vợ bỏ con, chỉ trung thành với ba chữ "Quân Sư Phụ" của ông Khổng Tử. Một người cha đạo lẫn cha đời điển hình nơi các xứ ăn phải bánh bao của Tàu Khựa.

Để xem. Ổng đi lại. Ổng ngồi từ từ xuống giường. Ông vừa ngồi lên giường là cả cái giường như có một giòng điện mát. Ông làm cho cả vùng không gian quanh ông hưởng thái bình. Ông hay ngồi khoảng này nè ( người đàn bà chỉ vào khoảng khúc bên mép giường). Ngồi từ từ, nghiêng người, nhìn chung quanh một phát. Từ từ tháo cái khăn ra. Từ từ rút đôi chân ra khỏi đôi guốc mộc. Đưa chân lên giường. Ngồi hoàn toàn lên giường. Thẳng lưng. Cúi người vuốt hai chân một cáị Làm dấu thánh giá. Lâm râm đọc "Lạy cha chúng tôi ở trên trời. Chúng tôi nguyện danh cha cả sáng. Nước cha trị đến. Vâng ý cha dưới đất cũng như ở trên trời. Xin cha cho chúng tôi hằng ngày dùng đủ. Và tha nợ cho chúng tôi. A men.

(Trong khi người đàn bà trẻ ngồi xếp bằng, lâm râm đọc kinh. Đèn có thể tắt. Hoặc trên tường thay chiếc giường bằng những phim hình của người đàn ông đang biểu diển tư thế của người đàn bà trẻ diễn. Nhạc gõ mõ tụng kinh kiểu nhà chuà)

(Người đàn bà trẻ đứng dậy, đến sờ vào chỗ ngồi của người đàn ông và nói:) Tôi yêu cái khoảng không gian ông tạo dựng. Nó rất êm đềm. Có ông lên giường một cái là tôi thấy tim mình bớt đánh thình thịch. Tôi thích lắm. Vì cả con người ông toát ra một sự lờ đờ, lành, và cô độc. Sự cô độc không làm phiền người khác. Không năn nỉ lòng ghen tị hay thương xót của người khác. Mà là sự cô đơn của một người hiền hậu đạo đức. Tôi thích ở cạnh một người đàn ông như thế này. Một người đàn ông đạo đức luôn luôn là nỗi niềm mơ ước của tôi.

Ông ta thường nằm thẳng người trên giường. Và ông ta bắt đầu thở ra thở vào, thở ra thở vào, thở ra thở vào, khoảng 30 phút. Khi ông ta bắt đầu ngáy. Là tôi biết ông ta bắt đầu đi vào giấc điệp. Tôi phan phái, hì hì.

(Người đàn bà trẻ cười, rồi bắt đầu múa. Nhạc trỗi lên là loại nhạc đơn chỉ một giây kiểu đàn nhị. Nhạc vui và trầm. Nhảy múa biến thiên theo điệu thời đại)

(Nhảy múa xong. Người đàn bà trẻ tiếp:) Hì hì tôi thích nhất lúc ông khò xong. Là lúc tôi tha hồ. Bắt đầu là tôi ngo ngoe cái chân. Rồi tôi len lén nhìn sang ông. Mắt ông đóng khép như pho tượng ông thánh Phê rô treo tường. Ông ta ngáy phù phù bằng hai lỗ tai chứ không phải bằng miệng. Trông ông ta như một bức tượng đẹp.

Tôi chỉ muốn hôn chụt lên miệng của ông một cái như thế này nè. Mà chưa bao giờ. Chưa bao giờ nhe qúi vị. Chưa bao giờ tôi được làm điều ấy. Tôi yêu ông ta thật lòng. Tôi yêu ông ta vì tôi là vợ ông nhưng chưa bao giờ ông chạm đến thân xác của tôi. Tin tôi đi. Nếu người đàn bà được quyền tự do chọn lựa giữa hai người đàn ông, một cuồng dâm một không dâm, tôi sẽ chọn người đàn ông không dâm. Tôi yêu ông vì ông không dâm.

Rồi tôi bắt đầu làm gì qúi vị biết không. Tôi bắt đầu thò tay xuống giường. Móc chúng ra. Kẹo. Qúi vị biết không. Dưới giường ngủ toàn là kẹo sô cô la của Mỹ. Hì hì. Một kho kẹo. Tôi biết sẽ có một ngày tôi móc đúng nó. Nhưng tôi thèm kẹo qúa. Làm sao một người như tôi có thể cầm được cơn cám dỗ của những viên kẹo ngọt ngào dưới chiếc giường. Phải. Tôi biết có ngày, tay tôi sẽ chạm vào nó. Tôi biết điều này, vì ông ta đã nói với tôi điều ấy. Ông ta nói, em đừng thò tay xuống bốc những viên kẹo dưới giường vì trong ấy có giấu một quả mìn. Mìn Made In America. Người Mỹ họ đóng cho tôi cái hòm này ngày họ đưa tôi lên vai tổng thống xứ Nam Yêu. Em phải biết như thế. Hễ tay người chạm đến nó lập tức chiếc giường này sẽ nổ tung. Chỉ có tôi là biết mật nã phía dưới chiếc giường. Khi cần, tôi phải sờ vào quả nổ ấy. Em lên giường này chỉ nằm ngủ thôi. Đừng đụng đậy gì phía dưới giường cả.

(Bùm. Bùm. Một tiếng nổ lớn)

(Đèn tắt. Sân khấu chiếu màn ảnh người đàn bà trẻ bay lên chiếc giường. Chiếc giường được phủ bởi lá quốc kỳ. Người đàn bà trẻ múa lượn trên lá quốc kỳ. Nhạc tùy nghi)

(Đoạn cuối chấm dứt bằng bài nhạc: "Ai bao năm vì sông núi quên thân mình. Cứu đất nước thề tranh đấu cho Tự Do. Toàn dân Việt Nam nhớ ơn Ngô Tổng Thống. Ngô Tổng Thống. Ngô Tổng Thống Muôn Năm. Toàn dân Việt Nam, nhớ ơn Ngô Tổng Thống ...")

(Và một đoàn lính hùng binh cắp súng bước theo điệu quân hành, hô to theo nhịp: 1,2,3. Mỹ Diếc. 1,2,3 Mỹ Diếc. 1,2,3, Mỹ Diếc, Mỹ Diếc, Mỹ Diếc ....)

KV Thứ Ba

Người ta nói già đầu rồi mà còn ngu là vậy. Không biết ở Ổng có cái gì kia chứ. Một cái khuôn mặt teo. Một đôi mắt ác và một cái miệng hô.

Sau năm Thân với cuộc đổi đời kinh khủng ấy, tôi phải bám vào những mảnh bè nào có thể bám được. Tôi có đến bảy đứa con để nuôi. Nuôi con là cái cớ. Nói thiệt trong máu tôi đã có din làm đĩ bảy mươi hai đời cố tổ cao tằng nào rồi. Đĩ từ đời trước đến đời sau. Đĩ từ thời bà cố võ vẽ "nị hao ma" cho đến đời con Tây ngố "pạc le phăng xe" đời cháu bị Mỹ đè "ô kê xe đạp".

Ổng là một cán bộ tập kết. Nghe nói gốc Ổng từ Thuận Hóa ra Bắc rồi đi sang Tây làm ăn với một ông Tây tên là Kặc Mát. Ổng đi buôn lậu súng ống ba năm thì giàu sụ. Trở về đất Ăn Mắm lập hãng bán súng được mười mấy năm nay. Sau đấy ông ta lập ra một cái Đảng kêu là Đảng Hồ Chí Minh Muốn Nam.

Ở nhà thương trị bệnh lậu xong. Tôi may mắn gặp Ổng ở một cái động Đai Nát Ty. Cái con phố đằng sau lưng Nhà Chung. Nam Mô A Di Đà. Tôi thường đến đấy để hút bồ đà. Tôi còn lai vãng nơi này để kiếm tiền. Đôi khi tôi cũng chợt nhớ Ông Thầy Tu. Lần này mà gặp lại một người như ông Thầy Tu thì tôi nhất định sẽ hoàn lương.

Ai xô tôi trở lại nếu không vì tiền. Ai đó nói rằng nằm ngửa đếm tiền là đúng. Tôi chỉ muốn nằm ngửa và có tiền.

Ổng là một tay chơi bủn xỉn. Ổng có cái kiểu hành rất lâu. Mỗi lần như vậy là đến năm bảy giờ. Vậy mà xong rồi là cứ nói anh tè anh tè rồi.

Ổng hành hạ tôi nhiều nhất. Tiền cho cũng ít nhất. Nhưng trong thời buổi khó khăn giặc Còng mới chiếm làng chiếm xóm đó, hắn là đảng trưởng trong làng. Hỏi ai còn hơn Ổng.

Con của tôi được vô học trong hợp tác xã giáo dục khỏi tốn tiền. Mọi chuyện có bàn tay Ổng rờ đến đâu là gút thắt rối tò vò cỡ nào cũng được tháo gỡ. Tôi phục Ổng ở điểm này nhất. Ổng là thần là thánh quyền thiên biến hóa như thế và tôi chỉ là một con đĩ may.

Có những lần Ổng bắt tôi vào phục dịch ở nhà riêng. Ổng vừa bắt tôi hầu miệng tay vừa cầm điện thoại. Đến những đoạn căng thẳng, Ổng ra ngồi ghế bắt tôi hầu tợn hơn, nhất là những lúc Ổng lặp đi lặp lại câu mệnh lệnh: "Cho nó đi gặp anh Chín" Thái độ của Ổng trong những lúc ấy thật kỳ lạ. Vừa khóai lạc vừa hung ác kinh. Tôi chỉ còn biết ru rú làm theo tia nét mặt của Ổng mà tôi chỉ đóan mò là phận mình phải lo mà phục dịch. Tôi nghe và biết được ngay là Ổng ra lệnh cho đàn em thủ tiêu Anh Chín. Chín là chín suối chớ còn gì nữa.

Thế là y chang. Ngày hôm sau cả làng cả nước thất kinh sợ hãi loan truyền Đảng của Ổng vừa thanh toán một mạng người ở cửa Việt.

Thời kỳ cực mạnh của đảng Hồ Chí Minh Muốn Nam là thời kỳ mà người người phải treo hình mấy ông thần hộ mệnh của Ổng là hình Kặc Mát và Mao lên trên mọi cái vách. Từ ngày có Đảng Ổng đến thì trong làng hết còn Đảng nào khác. Uy danh Ổng lẫy lừng là diệt trừ được tất cả mọi Đảng khác. Tôi là con đĩ ké. Nhờ làm bé hầu hạ Ổng mà mấy con mụ bán hàng quán ngoài chợ thay đổi thái độ với tôi. Tôi biết họ chẳng kính trọng gì tôi. Nhưng thân đến nước này tôi cần gì ai kính trọng. Tôi chỉ muốn không bị dân chúng chửi là "đĩ". Tôi chỉ không muốn nghe họ chửi ngay trước mặt tôi thôi. Chứ sau lưng tôi biết thế nào họ cũng gọi tôi thứ đĩ già. Sự ra vào của tôi với Ổng ít ra làm cái bọn người không làm đĩ phải câm họng lại trước mặt tôi. Với tôi vậy là được rồi. Cả làng biết tôi là con đĩ nhưng làm đĩ cho băng đảng của Ổng thì không ai dám đụng. Tôi đi ra ăn hàng bún bò của chị Tư Huế ở cái ngõ Hàng Trắng, chị Tư Huế còn hỏi tôi cô ăn cái chi tui bỏ vô chéng cô. Cái bà này thật kinh. Ngày trước tôi chưa chơi với Ổng tôi đi làm đĩ dấu dấu giếm giếm, bà ta không thèm nói một câu chào hỏi. Hồi đó tôi đã phải chửi vào mặt bả: "Tôi có tiền tôi ăn chớ tôi có ăn vạ bà không mà mặt bà sưng sưng". Thế mà bây giờ bà ta lại gọi tôi là "cô". Thiệt đời hết biết cái nào hay cái nào dở cái nào may cái nào rủi. Làm đĩ mà cặp với đảng trưởng một đảng ăn cướp thì cũng được người đời tôn thờ. Xem ra lòng kính trọng của con người ta thường là do sợ hãi và hèn yếu.

Trên đây là ba người đàn ông KV* đã đi qua đời tôi.

Lê Thị Huệ
2001

* KV là "Không Vợ"

Lò Luyện Gái Nhảy


Đám khách lúc đầu ngồi "há hốc mồm", nhưng đến khi từng mảnh vải rơi xuống dần dần thì sự phấn khích lên đỉnh điểm. Tiếng hú hét cùng với những nắm tiền mệnh giá 100.000-200.000 đồng rơi vung vãi trên thảm...

Nhắc đến Tina Lan, Lệ thì Lý gật đầu nhớ lại: "Hai con nhỏ đó cũng một tay em luyện rồi giới thiệu cho khách. Bọn nó học 2 tháng với giá 20 triệu đấy. Nhưng chỉ cần làm vài ngày thì "lại vốn" ngay, bây giờ thì tự kiếm ăn được rồi".

Sau sự kiện một số vũ trường từng tổ chức các sô nhảy thoát y trên địa bàn Hà Nội ngừng hoạt động, để đáp ứng được nhu cầu của các đại gia, khách làng chơi, nhiều quán karaoke đã chấp nhận phục vụ thêm dịch vụ này để thu lợi.

Bằng nhiều thủ đoạn ranh ma, nhiều sàn "cỏ", sàn "dã chiến" đã ra đời và hoạt động một cách tinh vi, đánh nhanh rút gọn. Mỗi khi có khách, các chủ quán lại gọi các gái nhảy tới và không chỉ bị má mì, chủ sàn bóc lột, ăn chặn, họ còn phải trả giá rất đắt khi bước vào nghề.

Màn Eva Trên Sàn Dã Chiến

Sau một chầu quậy tưng bừng, Phong “Tay To" khoát tay bảo cả bọn: "Hôm nay sẽ đãi các chú em món nhảy sex hiếm có ở Hà Nội". Chiếc "Mẹc" cáu cạnh xé màn đêm lao sang Gia Lâm. Phong bấm máy ra lệnh cho đầu máy phía bên kia: "Chú mày chuẩn bị cho anh một chầu rửa mắt thật đặc biệt nhé! Hôm nay, anh đãi mấy đại gia".

Phong đắc chí nói: "Dạo này việc nhảy thoát y ở các vũ trường bị soi kỹ, đành chuyển sang kiểu đánh nhỏ lẻ. Mình sẽ đến một quán karaoke, các em sẽ đến sau".

Vài phút sau tại quán karaoke S. nằm khuất dọc đê sông Hồng, khách được rước lên tầng 3. Một phòng hát chừng 16m2 với nội thất rất xịn, dàn âm thanh tuyệt hảo đang chờ. Chủ quán trạc 30 tuổi tự tay bê một mâm chất ngất rượu tây lên khẽ khàng bảo: "Các sếp dùng tạm vài ly hâm nóng người, các em đang đến".

Cả bọn ngồi uống rượu, hát hò. Chừng 15 phút sau cửa bật mở, hai cô gái xinh như mộng, chân dài, dáng đi nhẹ nhàng, uyển chuyển như mèo đẩy cửa bước vào. Sau vài tuần rượu, Phong hất hàm. Chủ quán bật tay vẫy vẫy ra cửa. Bốn chiếc bàn gỗ được đưa ra ghép lại thành bục, một chiếc cột thép sáng choang dựng lên giữa sàn “dã chiến”.

Từ bốn góc phòng, những tia đèn xanh, đỏ, tím được bật lên trong tiếng nhạc sôi động điên cuồng. Hai cô gái tên Tina Lan và Lệ cầm túi đồ nghề xin phép vào thay đồ. Tất cả háo hức chờ đợi…

Hai nàng bước ra với dáng vẻ hoàn toàn khác, mắt hơi dài dại. Lan mặc bộ đồ đen bó sát với tấm khăn trắng hờ hững trên vai. Lệ thì bốc lửa với bộ váy đỏ xẻ ngực.

Cả hai bắt đầu nhập cuộc trong tiếng hò hét của khách, tiếng nhạc kích động chói tai, ánh đèn lazer màu xanh ma quái từ 4 góc phòng bỗng chiếu thẳng vào các cô. Hai cô gái bắt đầu uốn éo, lắc hông. Hai bàn tay tự mơn trớn trên thân thể.

Đám khách lúc đầu ngồi há hốc mồm, nhưng đến khi từng mảnh vải rơi xuống dần dần thì sự phấn khích trào tới. Tiếng hú hét cùng với những nắm tiền mệnh giá 100.000-200.000 đồng rơi vung vãi trên thảm. Khi các cô gái hoàn toàn Eva là lúc những màn ôm cột cọ xát khêu gợi đạt đến mức đỉnh điểm…

Gần 1 tiếng đồng hồ thỏa thê no mắt, Phong rút ví mang 3 tờ 100 đô "bo" cho các cô và tất cả rời quán.

Gian Nan Học Nghề

Nhờ sự bảo lãnh của một đại gia, tôi vào vai một chủ quán muốn tuyển 2 em về phục vụ. Tôi được giới thiệu với "má Lý". Trước kia, Lý cũng là một gái nhảy hết thời, nay về mở lò huấn luyện vũ nữ.

Nhắc đến Tina Lan, Lệ thì Lý gật đầu nhớ lại: "Hai con nhỏ đó cũng một tay em luyện rồi giới thiệu cho khách. Bọn nó học 2 tháng với giá 20 triệu đấy. Nhưng chỉ cần làm vài ngày thì "lại vốn" ngay, bây giờ thì tự kiếm ăn được rồi".

Lý cho biết không phải cô nào xinh cũng làm được nghề này. Phải có sức khỏe tốt mới trụ ròng rã cả tiếng đồng hồ và thường thường các cô phải dùng thuốc lắc mới đủ sức xong sô được.

Những cô gái được Lý tuyển đều chỉ khoảng 18-20 tuổi, thân hình đẹp và nhất thiết chân phải dài. Đặc biệt, các em còn "yêu nghề" thì càng dễ đào tạo.

Trên mặt sàn trải thảm xanh, 3 cô gái đang mồ hôi nhễ nhại tập luyện. Một cô đang nằm ngửa, hai tay hai chân chống xuống đất, bụng ngửa lên trời. Ngay hõm thắt lưng là một quả trứng gà. Cô đang luyện động tác sàng lắc, uốn éo nhưng không được làm vỡ quả trứng.

Theo Lý, bài tập này giúp cho việc luyện eo, hông dẻo dai hơn. Lý tự hào giới thiệu: "Đây là mấy em mới đến học nghề đấy! Cũng khá lắm, chỉ khoảng 2-3 tháng là "xuất quân" được thôi. "Bài tốt nghiệp" cho một khóa đào tạo của Lý là móc một chân vào cột treo ngược mình trong khi vẫn thực hiện các động tác khác.

Nếu những cô nào mà chưa có tiền thì có thể ký hợp đồng với Lý bằng cách như sau: Lý đào tạo xong sẽ quản luôn các cô. Mỗi lần biểu diễn, các cô phải trả 50% tiền thu được. Sau 1 năm, Lý sẽ cho các cô tự do.

Lý nheo mắt cười khẩy: "Sau một năm thì chúng cũng đã hết date rồi. Nếu không thì các tay chơi cũng nhẵn mặt nên sẽ mất khách. Lúc đó thì lại làm "hàng chợ" mà thôi”.

Lý là người đầu tiên mở lò làm ăn phát đạt. "Giờ thì cũng có 2-3 người học theo kiểu làm của em nhưng không đủ "nhiệt". Đơn giản là bọn nó không có nghiệp vụ như em, em đã từng làm nghề này 2 năm, từng nhiều lần sang Thái Lan nhìn tận mắt nên tích lũy được nhiều kinh nghiệm", phả một hơi thuốc lá, Lý tự hào nói.

Ngoài đào tạo các "vũ nữ đặc biệt", Lý còn nhận dạy cấp tốc cho các cô nhảy mồi theo đơn đặt hàng của các chủ sàn nhảy.

Giữa giờ nghỉ ngơi, tôi tranh thủ trò chuyện với Thương, một trong 3 học trò của Lý. Thương quê ở Cần Thơ, năm nay mới 19 tuổi, xinh đẹp, cao ráo. Tốt nghiệp lớp 12, cô thi trượt đại học. Thương có yêu một người hơn mình 10 tuổi, anh ta là người Hà Nội, đại diện cho một công ty nước ngoài ở Cần Thơ.

Được mấy tháng, khi đã trao cho người yêu tất cả thì anh chàng chuyển công tác ra Hà Nội. Thương theo ra thì mới phát hiện anh ta đã có vợ con. Bế tắc, chán đời, cạn tiền, cô đầu quân cho Lý với ý định kiếm thật nhiều tiền.

Tôi kể cho Thương nghe chuyện Hằng, trước kia cũng như Thương bây giờ, nhưng chỉ 2 năm sau, cô đã tàn tạ một cách khủng khiếp. Thuốc lắc, những cuộc chơi thâu đêm rồi trượt dài trong vũng bùn đã làm cô ta trở thành một gái làm tiền hạng 3. Bây giờ, Hằng nghiện ngập, không tiền, không chốn nương thân…

Mộng ước kiếm tiền thật nhiều, thật nhanh đã làm mờ mắt không ít cô gái trẻ. Thương nói khi cô kiếm đủ tiền thì cô sẽ rút chân khỏi nghề này.

Nhưng cô biết rất khó. Mãnh lực của đồng tiền, của nhiều cám dỗ đã giết chết đời của nhiều cô gái.

Làm một phép tính nhẩm thì mỗi sô nhảy, các cô được khoảng 2-3 triệu đồng, cộng cả tiền "bo" vài trăm ngàn nữa. Thế nhưng, chi phí bỏ ra khá cao: mất từ 500.000 - 700.000 đồng tiền bàn cho chủ quán, 500.000 đồng dành cho "thuốc" để có sức cho sô diễn, tiền nước hoa, quần áo, giày dép… còn lại cũng chỉ vài trăm ngàn một tối.

Bên cạnh đó, hậu quả trực tiếp thấy rõ nhất của những cô gái làm nghề này chính là nghiện thuốc lắc, heroin. 100% các cô thừa nhận, nếu không có "thuốc", không thể diễn được. Và hầu như trong mỗi lần đi diễn, họ phải chịu sự táy máy, quấy rối của khách.

Sau mỗi sô diễn, không ít khách đã ép họ phải chiều "tới Z" khi họ đã kiệt sức. Cuối cùng, tuổi thọ của nghề cũng rất phù vân. Người trụ lâu nhất cũng chỉ được vài năm. Sức khỏe tuột dốc nhanh chóng, không còn hấp dẫn khách chơi đã buộc họ phải thôi nghề.