(truyện tình thảm thiết toàn T)
Trần Thị Thu Thu tên thật Trần Thị Thỏ, trú tại thôn Tám, Trảng Tranh, Tỉnh Thừa Thiên. Thuở thiếu thời, Thi tuệ thì thường thôi, tuy thế, tính Thu thật thà, thủ thỉ thù thì, thỏn thà thỏn thẻn, thật thương! Tới tuổi trăng tròn, Thu tròn trặn, tươi tắn, trắng trẻo, tay tròn trĩnh, tóc thơm thơm, thật tuyệt!
Thu tuyệt trần, tôi tả thì thô thiển. Thôi thì tàm tạm thế.
Trai tráng trong thôn Tám, từ trai tơ tới tuổi tứ tuần, từ tuổi tứ tuần tới tuổi thất thập, thoạt trông thấy Thu, tất thảy tấm tắc trầm trồ:
“Trời! Trắng tựa tuyết!”
“Thon thả thế!”
“Tóc thật thướt tha!”
“Ti to thế! Tròn thế!”
“Trác tuyệt! Trác tuyệt!”
Trai tơ thổn thức, tứ tuần tơ tưởng, thất thập thẫn thờ. Thấy Thu thấp thoáng, tất thảy táo tác, thập thà thập thò, thật tội. Tứ tuần thách trai tơ: tán thắng Thu thì thua tam trâu. Thất thập thách tứ tuần: tán thắng Thu thì thua tám thúng tiền. Thách thì thách thế thôi, thua Thu tất tần tật. Thu tựa thần tiên, trai tráng trong thôn thì thô thiển, tiền tài trắng trơn, thân thế thấp tè, thế thì tán tới trăm tuổi!
Tiếng tăm Thu truyền trong toàn tỉnh.Thư từ tới tấp tới tay Thu. Thư thì thủ thỉ tâm tình. Thư thì tranh thủ trình thêm thân thế, tiền tài. Thư thì than thở tức tưởi. Thư thì thêm thơ, thêm tranh, trang trí thật trang trọng... Trong tám tháng trên tám trăm thư, thật thế!
Trai tráng trong tỉnh tìm tới tán tỉnh Thu tới trăm thằng. Tám thằng thân tôi: Thằng Thịnh, thằng Tâm, thằng Thông, thằng Thìn, thằng Thỉ, thằng Trung, thằngTuy, thằng Tuấn tán tỉnh tài thế, tí ta tí tởn tới tán Thu, tốn tiền trăm
tiền triệu, tiêu tiền tới trắng tay, thua tiếp tục thua. Tám thằng thất thểu tìm tới tôi than thở:
“Thôi! Tiền thế, tài thế, tập tễnh tới tán Thu thêm thiệt thòi.”
Tôi thích Thu, tuy thế tôi tỉnh táo tự thấy: Thi tuệ tôi tầm thường, tiền tài thiếu thốn, thân thế tiếng thì to, thực tình thanh thế tổ tiên thôi, thân thế tôi thấp tẹt. Tôi trù tính: thư từ tán tỉnh, trật! Tiền tài: trật! Thân thế: trật. Tổ tiên ta từng truyền tụng: tham thì thâm. Thư từ, thân thế, tiền tài... trật trật trật! Thua thua thua! Thu thích tinh tế, trung thực, thật thà, thế thôi. Tôi tính toán thật tình tiết: từ thị trấn Tân Tiến tận tụy tới thôn Tám tìm Thu tâm tình, từ từ, từ từ, tránh trắng trợn, tránh thô thiển, thỉnh thoảng thêm tí tranh, thêm tí thơ tặng Thu, trời thương trời trợ thủ thì tất thành.
Trời thương tôi thật. Tới thôn Tám, thấy Thu trơ trọi, thui thủi trên thềm, tôi thích thú thấy tôi tính toán trúng.
Tôi trấn tĩnh, từ từ tiến tới tận thềm, thì thầm:
“Thu! Tôi tên Thi, Trần Tâm Thi, thầy thuốc Tây...”
“Trần Tâm Thi!”, Thu trầm trồ, “Thầy thuốc trị tim, trị thận, trị toàn thân thể, tiếng tăm truyền tám tỉnh! Trời, trẻ thế! Trẻ thế!” Thu tấm ta tấm tắc.
Tôi trùng tên thầy Thi, thầy thuốc thiên tài trên tỉnh. Thu tưởng thế, thật trúng tủ, trời toàn thương tôi!
Thấy tình thế thật thuận tiện, tôi tiếp tục thủ thỉ:
“Thu, tôi trốn thầy, trốn thủ trưởng, trốn tránh tất thảy, từ thị trấn Tân Tiến tới tìm Thu!”
Thu trao tôi tách trà, thẹn thùng:
“Thu thật tầm thường, tìm Thu thật trớ trêu...”
Tôi tíu tít:
“Thu! Thu! Thu tránh tự ti. Thu thật tuyệt trần, tiếng thơm truyền từ tỉnh Thanh tới tỉnh Thừa Thiên, thật thế!”
“Thầy Thi tưởng thế thôi...”, tiếng Thu trong trẻo, thánh thót.
Tôi thủng thẳng tán tỉnh, thầm thầm thì thì, tu từ thật tốt, thỉnh thoảng thêm tí thán từ. Thấy Thu thinh thích, tôi tấn tới, thả từng tiếng thật tha thiết:
“Tháng tư, tôi trông thấy Thu tha thướt trong thị trấn. Tôi thảng thốt: Trời, tiên từ trên trời tới thị trấn!
Từ tháng tư tới tháng tám, tối tối tôi thao thức, trằn trọc. Tâm thần tôi trục trặc, thân thể tiều tụy. Tưởng tượng thấy Thu trẻ trung, tươi tắn, tôi thổn thức: Thiếu thủ trưởng thì thảnh thơi, thiếu trời thì tổn thọ, thiếu Thu thì tắc thở! Thu! Trái tim tôi tràn trề tình thương Thu.
Tôi tìm tới Thu trao trọn trái tim thật thà, trái tim trong trắng, trái tim thân thương, trái tim trẻ trung, trái tim trung thực... Tôi thề, tôi trao trọn!”
Thấy tôi thề thốt thật tha thiết, thật tận tình, Thu thấy thương thương, thẹn thò túm tóc thỏn thẻn:
“Thôi thôi, Thi thôi thề thốt...”
Thu tin tôi, thật tuyệt! Thế thì tôi toàn trúng tủ, thật tuyệt! Tôi từ thủ thỉ tâm tình tiến tới thề thốt trầm trọng, toàn từ to tát:
“Thu tin tôi, thương tôi thì tôi thôi thề thốt. Thu thiếu tin tưởng thì tôi tiếp tục thề. Tôi thương Thu, tha thiết trao trọn tình tôi tới Thu. Thu tuyệt tình tôi thì tôi tự tử.
Tôi theo Thu tới trăm tuổi, tôi tuyệt tình Thu thì tôi tắc tử!”
“Thi!”, Thu thổn thức, “Thu tin Thi, thương Thi...”
Tôi trúng to, trúng to!
Trăng tròn tháng tám thấp thoáng trong tre, trời thu tươi tốt, tiếng thu thánh thót. Tôi tấn tới tìm tay Thu. Tay Thu trong tay tôi.
“Thu... Thi thương Thu, thương tới tận tim..”, tôi thì thầm, từ từ thơm tay Thu.
Thu thẽ thọt từng tiếng, từng tiếng thật thương:
“Tính Thu thật thà, thương thì thương thật. Thi tâm tình thế, Thu tin. Tất thảy tình thương, Thu trao trọn. Thu tin: tình ta thắm thiết!”
Trời tối, Thu tin tưởng trao thân. Tôi thơm tay Thu, thơm tóc Thu, thơm tới tận tai, thơm thơm thơm thơm. Trò trác táng tôi thành thục từ tuổi thiếu thời, tôi từ từ tấn tới, thao tác trơn tru, tay thọc tứ tung. Tay thì thoa “ti”, tay thì
thò tới tận trung thâm...
Thu thất thần túm tay tôi, thét:
“Thôi, Thi! Thi thương Thu thì thương từ từ. Tình ta tránh trần tục. Thi... thụt tay!”
Thi tôi, tên trác táng, tha Thu thì thua thiệt, tốn tiền tàu từ thị trấn Tân Tiến tới thôn Tám. Thành thử tôi tiếp tục trổ tài tán tỉnh. Tôi thủ thỉ tâm tình
“Thu thương Thi thì thương thật tình. Thu trao trọn tình thì Thi trân trọng. Thu thủ thế, trốn tránh, thiết tưởng thiếu tin tưởng Thi.”
Thu thật thà tin tôi, thả tấm thân trinh trắng tùy tôi thao túng. Thân thể Thu trắng trẻo, thơm tho. Thu thi thóp thở, túm tóc tôi, tôi thúc tới tấp, Thu thét thất thanh...
Tôi tả thế thôi, tả thêm thì thô tục, tùy toàn thể tưởng tượng. Tiếp tục trò trác táng trên thân thể Thu thêm tám tháng, tôi trâng tráo tuyệt tình Thu. Tôi trốn tránh Thu. Thu tất tả tìm tôi từ tháng tám tới tháng tư, từ tỉnh Thừa Thiên tới tỉnh Thanh thì thấy tôi. Thu túm tay tôi tấm tức:
“Thi! Thu tìm Thi...”
“Tìm tôi? Tôi tiền thì thiếu, tài thì thấp. Tìm tôi thật trớ trêu.”
“Thi!”, Thu tức tưởi thét to.
Tôi thong thả từng tiếng:
“Tình ta thế thôi. Thương tôi, Thu tất thiệt thòi.”
“Thi!’’, Thu thút thít, “Thu thụ thai...’’
“Thụ thai?’’, Tôi trơ tráo tủm tỉm. “Thông tin thật trơ trẽn!’’
“Trời, thằng tráo trở! Thật tởm!” Thu tức tối thét.
Thu tát tôi tới tấp, thụi tôi tứ tung, toàn thân tôi thâm tím. Tóc tai Thu tơi tả, tay túm tóc tôi, tay thụi trúng thận tôi.
“Thôi!”, Tôi trợn tròng, thét. “Tôi thế thôi, Thu trách tôi thì trách! Tránh!” Tôi tức tốc thúc Thu tránh tôi.
Tránh thoát Thu, tôi túc tắc tới tám tư - Tô Tịch tìm Thanh Trà.
Thanh Trà thanh tú, thon thả, thơm tho... trên tài Thu. Trà tiền tấn, tôi thì thiếu tiền, tán thắng Trà thì tiền từ túi
Trà tới túi tôi tức thì. Tôi tin tôi tán Trà tất thành.
Tính Trà thận trọng, tôi tỉa tót từng từ, thêm thắt tính từ, trợ từ, thỉnh thoảng thêm trạng từ thật tốt. Trà thích thơ. Thơ Ta, thơ Tây, thơ Tàu Trà thích tất. Trà thích tính tân tiến trong thơ Tây, tính thâm trầm trong thơ Tàu, tính trong trẻo trong thơ Ta, tuy thơ Ta thừa tính thép thiếu tính thành tâm. Thấy thế, tôi truy tầm thơ tặng Trà, toàn thơ tình, từ thơ Thâm Tâm tới thơ Thanh Thảo: trăm tập.
Trà thích thú trầm trồ:
“Trời, toàn thơ tình! Thi tặng Trà thế thì tốn tiền Thi thật...”
Tôi tìm từ thật thành thật:
“Trà, tí ti tiền, thiết tưởng thấm tháp tình Trà thân thiện tiếp tôi...”
Trà thầm thì:
“Thi thật tận tâm...”
Trà tỏ thân thiện trước tôi. Tai Trà tim tím, tức Trà thẹn thùng trước tôi, tức trà thích tôi. Trà thích tôi thế thì tôi tiếp tục trúng to, trúng to!
Tôi trộm thơ thằng Thiều, thơ thằng Thái tặng Trà. Thơ thằng Thiều trúc trắc tựa thơ Tây, tuy thế thơ thật thanh tao. Thơ thằng Thái thì thâm thúy tựa thơ Tàu. Trà tưởng thơ tôi, tấm tắc:
“Thanh tao, thâm thúy thật! Thơ Thi trên tài thơ Trọng Tạo!”
Tôi thành thật tâm tình:
“Thơ tôi thường thôi. Trọng Tạo tài thơ từ thuở thiếu thời tới tuổi tứ tuần. Tài thế thật trân trọng. Trọng Tạo tháp tùng thủ trưởng Thỉnh, trực tờ Thơ, thân thể
tiều tụy, tóc trán thưa thớt, tiền thì teo tóp, thê thiếp tứ tung, thêm trà tửu trầm trọng... Thế thì tắc thơ thôi.”
“Thật tội Trọng Tạo!”, Trà thở thườn thượt.
“Trà thích thơ Trọng Tạo từ thuở thiếu thời. Trọng Tạo tìm tứ thơ thật tài!”
“Thế thơ Thanh Thảo, thơ Trúc Thông?” Tôi thử Thi tuệ Trà.
“Thanh Thảo thông tuệ, Trúc Thông tìm từ thật tinh tế!”
“Trà thật thạo thơ!” Tôi tán.
Trà tươi tắn thỏ thẻ:
“Trước tám tư, thơ Thanh Thảo thật tuyệt. Từ trẻ thơ tới thất thập, tất thảy thích thơ Thanh Thảo. Tuy thế, Thanh Thảo thích thể thao, toàn tường thuật thể thao, thành thử từ tám tư thơ Thanh Thảo tịt từ từ, thật tiếc!”
“Trời, Trà thạo thơ thế thì thôi!” Tôi tiếp tục tán.
“Thế thơ Trúc Thông?”
“Trúc Thông tìm từ thật tài. Từ trong thơ Trúc Thông thanh tao, tinh tế. Tuy thế, Trúc Thông tham từ, thiếu tình, thiếu tứ, thành thử thơ thiếu thanh thoát. Thơ toàn từ, thiếu tính thơ, thơ thế tựa thơ tắc tị!”
“Tuyệt! Trà thật thẳng thắn!” Tôi trầm trồ. “Thế thơ thủ trưởng Thỉnh?”
“Thơ thủ trưởng Thỉnh trác tuyệt, tài thủ trưởng Thỉnh trên tài tất thảy. Tuy thế, thủ trưởng Thỉnh thôi thơ từ thời thủ trưởng thành thủ trưởng. Tiếc thế! Thủ trưởng Thỉnh thích trọng trách, tìm tòi trọng trách thì thôi tìm tòi thơ. Thủ trưởng Thỉnh tiếp tục theo trên thì thơ tiếp tục thả thủ trưởng Thỉnh.”
“Trúng! Trúng!” Tôi tán thành tư tưởng Trà. “Thơ trọng tình, tránh tham tiếc. Thủ trưởng Thỉnh thấy trên thương, tưởng trúng thế, thiếu tỉnh táo, thành thử tính toán trật.”
Trà than thở:
“Thủ trưởng Thỉnh tính trật từ tháng tư - tám tám. Tự trong thâm tâm, Trà thương thủ trưởng Thỉnh. Tiếc thay tài thơ!”
“Tiếc thay tài thơ!” Tôi than tiếp theo Trà.
Tôi thấy trái tim Trà từ từ tròng trành.
Tôi tìm tay Trà thẻ thọt thơ:
“Tương tư từ thuở thấy Trà.
Thấy Trà trong trẻo thướt tha tôi tìm
Thương Trà thương tận trái tim
Trái tim trong trắng, trái tim thật thà
Trái tim thao thức tình ta...”
“Trời! Thơ toàn ‘T’, Thi tài thế!” Trà thành thật tán thưởng.
Tôi thơm tay Trà, thủ thỉ:
“Trà..., thơ Thi tức tình Thi...”
Trà thôi trùng trình, thành thật tỏ tình thân:
“Trà thấy Thi tính tình thì thật thà, trung thực, tận tâm; tri thức thì thông tuệ, từng trải, thành thục trăm thứ.
Toàn thể trai tráng trong tỉnh ta thua Thi tất.”
Tôi tì trán tận “ti” Trà:
“Trà! Trời thương tôi. Tôi tìm thấy Trà tựa tìm thấy thần tiên!”
Trà thong thả tuột “ti”, tay Trà tha thướt trên thân thể tôi.
Thích thế!
Trà từ thận trọng tới thân tình, từ thích thú tới thẫn thờ, từ trao tâm tình từng tí tới tin tưởng trao toàn thân, tròn tháng.
Tôi thấy tôi thật tài, tán tỉnh thế trời thua!
Thấm thoắt tới tuần trăng tròn thứ tám. Trời thu thăm thẳm, trăng thanh thanh, tràn trề tinh tú. Trà theo tôi tình tự trên tấm thảm tím. Trà thơm tóc, thơm tay tôi. Tôi thẫn thờ, tự thấy tâm thần trì trệ, thiếu tỉnh táo, thấp tha thấp thỏm.
Trà trườn trên tôi:
“Thi... Trà thèm Thi...”
Trà thò tay thức tỉnh “thằng thao tác tình”. “Thằng thao tác tình” thõng thượt, teo tóp, trông thật thảm thương.
Tôi thơm Trà, thì thầm:
“Thi thấy thiếu thích thú...”
Trà thở thườn thượt, tìm tờ “Tuần tin tức” trong túi, tìm tin trong tỉnh. Tôi tựa tay Trà thiêm thiếp...
Trà thúc thúc tôi, thảng thốt:
“Thi, thím Trà tự tử!”
“Thím Trà?”
“Thím Trà tên Thu...”
“Thu?”
“Thu Thu thôn Tám - Trảng Tranh...”
“Trời!”
Tôi túm tờ “Tuần tin tức” tìm tin tự tử: “Trần Thị Thu Thu thôn Tám, Trảng Tranh, theo thằng trác táng, trúng thai.
Thằng tráng táng tráo trở, Thu thất tình tự tử!”.
“Tuần tin tức” truyền tin thống thiết!
Thôi thế thì thôi! Thu trong trắng thế, trẻ trung thế, tại tôi Thu tự tận! Thảm thương thay! Thê thảm thay!
“Thi! Trà thấy Thi thất thần...”, Trà túm tay tôi thì thầm.
Tôi thấy tôi thậm tồi tệ, thậm thiếu tử tế, thậm thiếu
thật thà, thậm thiếu trung thực. Trời, tôi thiếu toàn tính tốt! Tội tôi thật trầm trọng. Tôi túm tay Trà thổn thức
thú thật tội tôi tráo trở Thu Thu, thú tội tất thảy...
Trà trợn trừng, toàn thân tím tái.
“Thi... Thi thật tồi tệ...”
Trà trụy tim, thoi thóp thở. Tôi thét thất thanh:
“Trà!”
Trà từ từ tắt thở.
“Trà!”
Thi thể Trà trên tay tôi tê tái! Tình tôi thành tang tóc, thảm thương thay!
Từ tối Trà tạ thế, tối tối tôi trằn trọc, thao thức,
thui thủi trong tối tăm. Thu thì trong trắng, thật thà. Trà thì thơm tho, Thi tuệ. Tại tôi! Tại tôi Trà, Thu từ trần, thăng thiên, thành tiên trên trời.
Tối thứ tư, tôi thao thức tám tiếng, tới tiếng thứ tám thì tức tốc tới tờ: “Tuần tin tức” thú tội. Thủ trưởng “Tuần tin tức” thâm thấp, tròn tròn. Tính thủ trưởng trầm tĩnh, trên thích thủ trưởng tính thật thà, tuy thủ trưởng thiếu trí tuệ. Trên toàn thích thế thôi.
Thủ trưởng tập trung thao tác tờ Tết thì tôi tới. Thấy tôi, thủ trưởng từ tốn trao tôi tách trà:
“Tôi tiếp Thi thân tình, Thi từ từ tường trình thật trung thực...”
Tôi thút thít thú tội. Tội tôi tráo trở Thu, tội tôi thiếu trung thực Trà...
Thủ trưởng trách tôi thậm tệ. Thủ trưởng tru trời:
“Thú tội thật trễ tràng!”
Tôi túm tóc tôi thét to:
“Thưa thủ trưởng, tại tôi, tại tôi tất thảy!”
Thấy tôi thật thà thú tội, thủ trưởng trù trừ, tính tha tội tôi. Thấy thế, tôi túm tay thủ trưởng thống thiết:
“Tội tôi thật trầm trọng, thủ trưởng tha thì trời trị tội tôi. Thủ trưởng thanh toán tên trác táng, tống tù tôi, thế thì tôi thanh thản.”
Trái tim tôi: trái tim tráo trở, trái tim trâng tráo, trái tim thú tính. Trái tim thối tha, tanh tưởi thế thì tất thảy tránh tôi thôi, tất thế. Tiền tài, thân thế tôi thiêu thành tro than. Tôi trơ trọi từ thuở tứ tuần tới tuổi thất thập. Tết Tân Tỵ, tôi tự tay thảo truyện “Tuyệt tình” thành thực trình tới toàn thể.
Thứ Bảy, 23 tháng 6, 2007
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét