Thứ Bảy, 23 tháng 6, 2007

Bóng Ðêm Và Hạnh Phúc

Gió bên ngoài đập vào vách lá nghe xào xạc. Trong căn nhà nhỏ dưới ánh đèn neon màu trắng xanh, người vợ trẻ khom người trên chiếc giường trải chiếu hoa xanh đỏ. Cô đang mặc thêm cho đứa con nhỏ một chiếc áo dài tay. Cô bé với mái tóc đen mướt hơi quăn quăn xoà xuống trán đưa một cánh tay cho mẹ mặc áo, cánh tay kia bám vào vai mẹ nói bi bô những tiếng trong trẻo nhưng chưa rõ âm. Tiếng nói baby nghe chừng như ba ba hay má má. Nghe thật dễ thương.

Người mẹ mặc áo cho con xong rồi ôm con vào lòng nhìn ra cánh cửa trước nhà đang đóng hờ. Cánh cửa cũng làm bằng lá, không biết lá gì nhưng trông màu vàng vàng như những cọng rơm kết lại. Bên ngoài gió vẫn thổi mạnh. Gió chen vào cửa nghe như có tiếng con gì rên rỉ. Trên khuôn mặt cô vợ ánh lên vẻ lo âu.

Một lát lâu đứa bé ngủ ngoan trong tay mẹ cũng vừa lúc cánh cửa lá được ai đó đẩy sang một bên. Cô vợ lên tiếng liền:

- Anh . . . anh có bị ướt không? Em độ bên ngoài trời mưa lớn lắm!

Một thanh niên trẻ chừng như là người chồng lắc lắc cái đầu bung nước xuống ngay cửa rồi vừa hít hà vừa trả lời vợ:

- Mưa lớn thiệt. Không biết có bão gì không nữa đây?

Cô vợ trẻ nhẹ nhàng đặt con xuống giường, kéo tấm mền đắp đứa bé rồi lấy một chiếc gối tấn bên ngoài chắc là sợ con mình ngủ say lăn lọt xuống đất. Cô vừa quay lưng lại thì anh chồng cũng vừa trờ tới. Từ chiếc cửa bước đến cái giường chỉ có mấy bước. Cô vợ chạm tay chồng thấy tay anh lạnh và ướt. Cô nói:

- Ðể em lau cho. Ðầu cổ tóc tai ướt hết trơn rồi. Coi chừng cảm anh à!

Vừa nói cô vừa nghiêng người qua một bên đưa tay rút nhanh chiếc khăn lông trên thành giường, rồi cô lau cho chồng một cách sành điệu. Người chồng cúi xuống nói:

- Khoan, khoan . . . để anh cởi bộ đồ ra cái đã. Mưa ướt hết rồi em à!

- À há, cởi ra đi anh. Trời lạnh quá có muốn ra ngoài xối một miếng nữa không? Giờ này chắc chẳng có ai ngoài đó, không sợ hàng xóm ngó.

Nói tới đó, cô cười khúc khích. Anh chồng muốn cười nhưng bị ướt mưa hơi lâu nên không cười nỗi. Anh nói:

- Thôi không ra ngoài tắm như mọi bữa đâu. Anh tắm cả tiếng đồng hồ rồi!

Cô vợ cười:

- Có kỳ cọ sạch sẽ hôn đó?

Anh chồng trả lời:

- Mưa đổ xuống cả tiếng đồng hồ, rửa ráy sạch trơn rồi cưng à!

Cô vợ lại cười:

- Thiệt hả?

Người chồng trần truồng tồng ngồng trước mặt cô vợ mà không thấy mắc cỡ. Cô vợ thì vẻ như sợ chồng lạnh nên không để ý gì đến chuyện anh chồng đang phơi bày một tấm thân cường tráng trước mặt mình mà chỉ lo nhanh tay lau mình mẩy cho chồng trước. Cô lau cái ngực nở nang với những bắp thịt gồng cứng, rồi đến tấm lưng rộng. Bằng hai tay cô đẩy chiếc khăn lăn dài xuống hai bên bắp đùi của chồng. Bàn tay cô vô tình hay cố ý đụng vào hạ bộ của chồng khiến anh chàng hơi rùng mình khom lưng rồi kéo vợ sát vào người mình định hôn lên môi nàng. Nhưng cô vợ nói:

- Khoan khoan . . . tóc anh ướt mèm hà, coi chừng nhức đầu, để em lau cho khô.

Anh chồng ngồi xuống mép giường, kéo cô vợ ngồi lên đùi, đưa đôi bàn tay còn hơi lạnh luồn vào lớp áo. Anh xoa nhè nhẹ tấm lưng nóng ấm của cô vợ rồi bựt một cái hàng nút áo của cô vợ bung ra, anh chàng gục mặt mình vào bộ ngực no tròn của vợ hít hít không nói gì. Cô vợ ngồi trên đùi chồng hơi rùng mình, ngực và bụng rồi cả người cô nổi da ga, nhưng cô không nói gì. Cô im lặng thích thú. Hai chân dang hai bên, mặc cho chồng làm gì thì làm, cô không phản đối. Tuy vậy, một tay cô vẫn cầm tấm khăn lông ẩm ướt, chà mạnh để cho khăn hút hết nước trên tóc chồng, một tay kia cô đỡ sau gáy chồng hơi mạnh, khiến cho khuôn mặt anh chồng càng áp chặt vào ngực cô hơn. Cô vừa lau tóc cho chồng vừa cười khúc khích nói:

- Bữa nay massage đấm bóp mấy người rồi? Có cô nào trẻ bằng em không? Bà chủ có lộn xộn với anh không?

Anh chồng hơi giật mình nhưng vẫn cười cười trêu vợ:

- Năm cô, bảy bà lận. Sao? Cô vợ cưng của anh có ghen không?

Cô vợ gỡ tay chồng rồi đứng lên cái rẹt đi về phiá nhà bếp. Nhà bếp cũng cách cái giường chừng năm sáu bước. Cô đi qua một cái bàn nhỏ, tiện tay cầm một cái tách. Cô rót cho chồng một ly trà nóng, đi vòng lại đưa cho chồng rồi nói:

- Ghen chứ sao không? Ðể lát nữa tính. Bây giờ anh uống miếng trà cho ấm. Em dọn cơm, hai đứa mình ăn, đừng lớn tiếng con thức dậy đó.

Bưng ly trà nóng đưa lên môi, anh chồng vừa thổi vừa uống, vừa hít hà ra vẻ thích thú. Ðặt ly nước xuống bàn, anh trờ người vào phía trong hôn lên má con gái một cái thật nhẹ, anh nói:

- Trời lạnh con gái cưng của ba ngủ ngon quá hé!

Con bé nhắm nghiền đôi mắt, hai hàng lông mi cong vút, làn da trắng mịn màng thơm mùi sửa. Chắc là mẹ nó cho nó bú một bình sửa pha bột gạo lức với cà rốt xay hồi chiều. No nê nên nó mới ngủ ngon như vậy!

Mâm cơm nóng đã được dọn lên. Hai vợ chồng ngồi vào bàn. Người chồng nói:

- Bữa nay em nấu canh mướp với tôm khô phải không?

Cô vợ lại cười khúc khích:

- Giỏi quá ha? Húp thử một muỗng coi vừa miệng hôn?

Anh chồng múc một muỗng canh đưa lên miệng chấp chấp rồi khen:

- Ngon à nha, ấm cái miệng mà mát cái phổi. Canh vừa miệng lắm!

Cô vợ gắp một miếng cá rô kho bỏ vào chén cơm của chồng rồi tiếp tục mời mọc:

- Cá rô này có trứng, em mới kho hồi chiều đó!

- Bộ hồi chiều thầy Quang mang tới hả?

- Sao anh biết hay vậy? Thầy Quang nói có bà nào dưới chợ mang một rổ cá với rau cải lên tặng trường. Thầy xin nhà bếp mấy con mang lên đây biếu ba hộ lấy thảo. Em hỏi chị Thư với chị Ngọc làm món gì với mấy con cá rô. Mấy chỉ nói kho tiêu ăn hấp dẫn. Cô nói tới đây lại cười khúc khích:

- Tối nay mấy ông chồng trong xóm nhà lá này không hẹn mà được vợ cho ăn cùng một món hì. . . hì . . . cá kho tiêu!

Anh chồng phụ hoạ với vợ:

- Em đừng nói là mấy bà xúm nhau kho một nồi cá rồi chia ra ba nhà nha!

Cô vợ lại cười khúc khích:

- Anh nói đúng y chang. Không phải em kho cá riêng ở nhà mà tụi em xúm lại kho cá nấu canh mời thầy Quang ở lại dùng cơm. Tụi em làm cơm, còn thầy thì ngồi ngoài sân chơi với mấy đứa nhỏ. Cơm nấu chưa xong thì có người gọi thầy về. Ðằng trường hình như có chuyện gì gấp lắm, nên thầy không ở lại dùng cơm được. Thiệt tiếc ơi là tiếc. Lâu lâu thầy mới ghé thăm mà không ở chơi lâu được!

- Nhà còn tương chao gì không? Bộ em mời thầy ăn mặn sao?

- Ðâu có, tụi em có dĩa rau xào chay cho thầy mà!

Người chồng với giọng quan tâm hỏi vợ:

- Em nghe giọng nói của thầy có khoẻ không? Thầy có vui không ?

- Thầy khoẻ anh à! Mà thầy có bệnh thầy cũng chẳng bao giờ cho tụi mình biết. Tánh thầy là vậy, đâu có muốn tụi mình lo cho thầy. Anh biết tánh thầy mà!

- Ừ, từ hồi nào đến giờ thầy như thế, nhưng mình cũng phải để ý mà lo cho thầy em à!

- Tụi mình phải có trách nhiệm chứ, nhưng thầy nói tụi mình bây giờ phải lo cho đời sống mới, lo cho con cái của mình. Trước khi về thầy còn dặn, ở đây có mấy hộ hà, anh chị em phải thương yêu đùm bọc lẫn nhau. Lúc này thầy rất bận, có nhiều em nhỏ bị bệnh thầy phải lo cho tụi nó. Có gì cần thì nhắn thầy xuống. Ðó, thầy nói như vậy đó! Anh đừng tưởng tụi em không lo cho thầy mà mang tội nghe!

Cô vợ nghe tiếng đũa khua là biết người chồng vừa ăn hết chén cơm. Cô đưa tay cầm lấy cái chén và xới vào đó một chén cơm vừa đầy. Cô đưa cho chồng rồi nói:

- Trời mưa, ăn cơm canh mướp cá kho, ngon anh há!

Anh chồng trả lời:

- Vợ anh hết xảy!

Hai vợ chồng ăn cơm xong. Cô vợ với tay tắt công tắc đèn. Trong phòng tối thui, nhưng hai vợ chồng vẫn vui vẻ nói chuyện với nhau. Anh chồng nói:

- Em ngồi nghỉ đi, để anh rửa chén cho.

Cô vợ nói:

- Có mấy cái, em rửa một phút là xong. Anh lên nằm với con đi. Nó nhớ anh lắm đó.

- Ừ, anh cũng nhớ mẹ con nó lắm. Anh đứng đây với em nghe.

Nói như vậy rồi anh chồng tiến đến sau lưng vợ. Hai tay vòng nơi bụng cô ôm nhè nhẹ, cạ nhè nhẹ. Cô vợ lại khoái chí cười:

- Cơm no, ôm như vầy, tức bụng lắm! Anh lại đằng ghế ngồi kể cho em nghe chuyện đấm bóp mấy bà đi.

Anh chồng nhớ chuyện massage bà chủ hồi chiều, nhưng không dám kể cho vợ nghe. Bà chủ thân thể mát rượi, mùi đàn bà và mùi dầu thơm đắt tiền còn phảng phất đâu đây. Nhớ khi bàn tay của anh rà trên hai bả vai thì bà cất tiếng rên khe khẽ rồi bà xoay người lại một cách bất thường, anh cũng hơi lung túng vì đúng ra bà chủ phải nằm yên ở tư thế úp chứ đâu có ai lại nằm ngửa ra bất ngờ như vậy, chiếc khăn phủ trên lưng bà rơi xuống đất đụng chân, anh cúi xuống lượm, nhưng bà chủ nói:

- Khăn rớt xuống đất, không nên dùng lại cho khách hàng.

Anh dạ nhỏ giọng trong khi bà chủ kéo bàn tay anh đặt lên đôi chân dài của bà rồi bảo:

- Từ bàn chân tôi trở lên, ở dưới thì hơi mạnh tay lên đùi thì sương sương một chút nhưng cũng đừng nhẹ quá không phê!

Khi bàn tay của anh vừa lên tới bắp đùi thì nó tự động dừng lại. Bà chủ lại hỏi:

- Giang à, bộ em xúc động hả?

Từ Giang bối rối không biết trả lời sao cho phải, thì bà chủ lại ngồi thẳng lên. Khuôn mặt bà chạm vào gò má của anh, hoảng hốt anh đưa hai tay về phiá trước, vô tình như ôm lấy bà chủ. May mà đôi môi của anh đang mím lại bằng không anh bị hiểu lầm là cố tình hôn bà chủ thì có nước chết!

Nhưng rồi một chuyện kỳ lạ khác lại xảy ra. Bà chủ nói:

- Giang, em nằm xuống, để tôi chỉ cách bấm các huyệt nơi cổ và vai, mai có người khách sộp đến, người này rất khó chịu, tôi giao cho em. Tiền típ bà ta cho hậu lắm!

Từ Giang lúng túng định từ chối, nhưng bà Yến đã đẩy anh ngồi xuống ghế. Trong lúc Từ Giang chưa kịp phản ứng thì bà Yến lại ấn Giang nằm xuống. Ðã nằm xuống rồi chẳng lẽ Giang ngồi dậy.

Bàn tay bà Yến như con rắn trườn qua trườn lại, xoa tới xoa lui, đầu mấy ngón tay của bà bấm nhè nhẹ dọc xương cổ. Hơi thở thơm tho của bà lại phà vào mặt vào tai Từ Giang. Bà nói nhỏ giọng như đùa giỡn như khiêu khích:

- Giang à, cưng thấy sao? Thích không em?

Giang ừ hử không trả lời, chàng biết nếu kéo dài thời gian này thêm chút nữa thì chính chàng sẽ vật bà ta xuống và nghiền nát bà ta ra trong căn phòng nhỏ với tấm thân đang hừng hực nóng của chàng. Từ Giang ngồi dậy nói:

- Tôi biết mấy cái huyệt ở cổ rồi, tôi có học qua!

- Nhưng cưng chưa có kinh nghiệm, mới vô nghề em chưa có những mánh khoé làm cho khách mê, dần dần chị truyền hết tay nghề cho em chịu không?

Từ Giang không nhìn thấy rõ mặt bà chủ như thế nào, nhưng chàng biết thâm tâm bà chủ đang muốn gì. Từ Giang thật cảm thấy tiến thoái lưỡng nan, không dám làm mích lòng bà chủ cũng không muốn bà ta đùa giỡn khiêu khích chàng như vậy. Với thân thể cường tráng đầy nhựa sống, Từ Giang sợ khó mà ngăn chận được cơn sóng lòng. Bà Yến đang chủ động tấn công chàng thấy rõ. Không khéo, chiếc ghế da này sẽ là nhân chứng của một cuộc ngoại tình bất đắc dĩ giữa Từ Giang và bà chủ khát dục.

Cũng may mà bà Yến dừng tại đó, nếu không thì chuyện gì xảy ra. Từ hồi chiều đến giờ hình ảnh bà chủ và những sự đụng chạm cố ý của bà ta làm cho Từ Giang vừa lo sợ vừa nghĩ tới hoài. Là người có gia đình, chuyện đụng chạm giữa đàn ông với đàn bà không phải là chuyện xa lạ không biết, nhưng phải thú nhận là cái cảm giác đê mê do bà chủ tạo ra không phải là không có trong Giang. Nó có đó, chỉ cần chàng vừa nghĩ tới là nó đã bắt đầu muốn bùng vậy rồi. Tội nghiệp Thiên Hương không hiểu những khúc mắc trong lòng của chồng, nàng cứ tự nhiên săn sóc chồng, tự nhiên hưởng thụ những mơn trớn của chồng trong khi tự đáy lòng Từ Giang cảm thấy mình đang giấu giếm vợ một sự nghĩ ngợi bất chánh, nó cứ chờ dịp mà trồi lên, hễ nó trồi lên thì sự tưởng tượng cứ duyên theo đó mà tiến xa hơn nữa. Nếu ngày mai, ngày mốt chuyện này tiếp diễn thì sao? Bà ấy xử dụng mình như một người tình hờ, còn mình thì sẽ phục vụ cho bà ta để giữ công ăn việc làm, hay là mình cũng sẽ thích thú cùng bà ta hưởng thụ những giây phút dục lạc tội lỗi rồi sau đó đổ thừa cho số phận. Khi chuyện xấu xa này bị phơi bày ra ánh sánh bà Yến sẽ xử sự ra sao? Còn chàng sẽ ăn nói như thế nào với Thiên Hương đây? Ðó là về phần chàng, còn về phần vợ chàng sẽ xử sự như thế nào? Có khinh bỉ chàng không? Nhưng mà chuyện khinh bỉ hay ghen tuông để hạ hồi phân giải. Bây giờ thì. . . cái bà Yến này ra sao nhỉ? Có đẹp lắm không? Từ Giang không biết nhưng không hiểu sao chàng lại nghĩ bà ấy đẹp! Bà ấy đẹp thì sao? Mắc mớ gì đến chàng. Hồi chiều chàng đã mạnh dạn đối chọi, mạnh dạn đè bẹp cái cảm giác rần rần trong người thì tại sao bây giờ lại nhớ. Mấy bữa trước đi làm về Từ Giang đâu có nghĩ ngợi gì đến ai. Cái nghề của chàng là nghề đụng chạm thân xác của khách hàng mà. Tại sao lúc trước không có gì phải quan tâm mà hôm nay Từ Giang lại bị ám ảnh và cứ nhớ bà chủ hoài. Như vầy là có chuyện rồi, xác thịt của chàng đã bị bà Yến trêu chọc và chừng như là nó đang kêu gào đòi hỏi đây. Bây giờ không có bà Yến bên cạnh nhưng có Thiên Hương vợ chàng. Chẳng lẽ Từ Giang lại muốn gần gủi ân ái với Thiên Hương bởi cơ thể chàng đang đòi hỏi vì bà Yến hay sao? Từ Giang thật hoang mang và cảm thấy bứt rứt vì câu hỏi này. Cảm xúc con người quả thật hay thay đổi, nó không bao giờ dừng lại một chỗ, tuỳ cảm xúc mà sinh ra ưa hay ghét. Bây giờ Từ Giang nhớ lại, chàng thấy mình không ưa cũng không ghét bà Yến chút nào. Lúc đó, Từ Giang chỉ lo sợ sẽ xảy ra chuyện không hay nguy hiểm cho chàng, cho bà Yến và cho tương lai của gia đình chàng. Nếu nghĩ như vậy, thì đây thật là một thử thách tình cảm, lòng chung thuỷ của Từ Giang đối với Thiên Hương, Từ Giang mà để cho tư tưởng của mình cứ duyên theo bà Yến không sớm thì muộn chàng sẽ rơi vào địa ngục trần gian lúc nào chàng không hay. Ái chà, Từ Giang ơi là Từ Giang, mi thật sự muốn gì hả Từ Giang?

Thiên Hương vừa bế con đặt sát vào bên trong thì đã bị Từ Giang kéo xuống. Nàng nằm xấp lên mình chồng. Hai đôi môi của họ đã quấn chặt vào nhau. Từ Giang không còn chịu đựng được nữa. Một phần vì những đè nén ban chiều, một phần vì trời mưa rỉ rả bên ngoài khiến cho người ta cảm thấy cần nhau hơn và vì giọng cười khúc khích của vợ càng làm cho Từ Giang muốn ngấu nghiến lấy nàng.

Tối nay Thiên Hương được chồng yêu thương dồn dập có phần hơi mạnh bạo, nàng thấy sự khác biệt trong chuyện chăn gối, nhưng điều khác biệt này lại thoả mãn được cơn thèm khát của nàng từ hồi lúc chồng mới về cho đến bây giờ. Sau một ngày mệt mỏi và sau cơn ân ái Thiên Hương chìm vào giấc ngủ ngon.

Từ Giang thì không, anh ngồi dậy kéo tấm mền mỏng đắp cho vợ, trong bóng đêm chàng vói tay qua thăm chừng coi con gái có bung mền ra không. Từ Giang bước xuống giường ra sân đi tiểu. Trời bây giờ đã tạnh mưa, hơi nước và gió làm chàng rùng mình. Ðóng nhẹ cửa rồi chàng lên giường nằm cạnh vợ. Từ Giang đưa đôi bàn tay sờ nhẹ lên đôi mắt của mình. Bất hạnh từ chỗ này. Bất hạnh từ chỗ không mẹ không cha, không bà con thân thuộc. Một chút nhói trong lồng ngực. Một cơn buồn nhè nhẹ kéo đến. Nhưng thôi. So sánh mong muốn làm gì khi mình không thể thay đổi được cục diện. Ánh sáng hay bóng tối đối với người mù thì cũng như nhau thôi. Mong mỏi và thèm thuồng cũng chẳng ích lợi gì. Cuộc đời của anh đã là như vậy. Không có đôi mắt nhưng anh có đôi tai rất thính, có hai bàn tay mạnh mẽ mà mềm mại, đôi bàn tay của người nghệ sĩ. Nghệ sĩ mù nhưng thừa sức làm cho người khác thích thú. Anh có thể đàn. Có thể hát. Có thể đọc chữ được bằng những ngón tay. Cuộc đời thiếu cái này thì có cái khác bù đắp. Trước kia có thầy Quang bây giờ có Thiên Hương là vợ và anh được may mắn làm cha. Anh đi làm, lấy sức lao động kết hợp với nghệ thuật massage để kiếm tiền phụ với thầy Quang nuôi các con của người, cũng như ngày xưa thầy Quang đã nuôi anh và Thiên Hương vậy!

Tâm hồn Từ Giang đơn giản và đôn hậu không nghĩ ngợi và ham muốn xa xôi, vậy mà ban chiều đã xảy ra chuyện đó. Chưa có gì. Nhưng những ngày sắp tới liệu bà chủ có để cho anh yên hay không?

Người ta thường nói "cây muốn lặng mà gió chẳng chịu ngừng". Cuộc đời của anh vốn đã khổ cực bơ vơ từ thuở nhỏ. Nếu không được thầy Quang nuôi dưỡng cho học một cái nghề và gả Thiên Hương cho anh thì cuộc đời anh sẽ mãi mãi chỉ là một kẻ sống ngoài lề xã hội, cũng chỉ là một kẻ sống đói khổ lê lất như người ăn xin mà thôi! Anh mang ơn thầy Quang nên nguyện suốt đời sống sao cho phải đạo để đền đáp công ơn dưỡng dục của thầy. Anh yêu thương Thiên Hương không phải vì nàng có nhan sắc chim sa cá lặn mà chỉ vì nàng hiền lương thuần hậu và cùng một hoàn cảnh như anh, mồ côi cha mẹ. Và, đối với nàng, anh là một người chồng lý tưởng. Nàng nói như vậy trong đêm tân hôn. Ở bên cạnh chỉ cần nghe giọng cười khúc khích trong trẻo của nàng là anh cảm thấy hạnh phúc rồi. Cái hạnh phúc hết sức bình dị không mong cầu cao sang quyền quý. Mà thực sự anh cũng không dám mong cầu điều gì hơn nữa.

Mấy tháng qua, có người giới thiệu nên Giang được bà Yến nhận vào làm. Mỗi ngày thầy Quang cắt người đến rước và chiều thì đón Giang về. Tiền lương của Giang cũng được chia cho người bạn đó. Giang muốn góp hết phần tiền lương còn lại của chàng vào quỹ để thầy Quang có thêm chút ít xoay xở nuôi các em nhỏ như lúc trước, nhưng thầy nói:

- Gia đình của hai đứa bây giờ có thêm cháu Thiên Hà, kiếm được chút ít tiền nên để giành để lo cho tương lai. Không chắc gì có việc làm tốt hoài. Chừng nào cần thầy cho biết!

Nhớ hôm đám cưới hai người, thầy cũng có nói:

- Các con đừng lo ngại, cứ vui vẻ sống, ở đây còn có thầy và các anh chị em, mình giúp đỡ lẫn nhau. Ai có mắt thì giúp người không có mắt. Mình phải đùm bọc lẫn nhau mà sống các con biết không?

Rồi đến khi Thiên Hương có bầu. Không chỉ hai vợ chồng Từ Giang lo sợ mà thầy Quang và những người trong trường mù cũng lo âu lắm. Ðến ngày Thiên Hương nở nhụy khai hoa. Niềm vui lớn nhất của gia đình mù này là con bé không bị mù như ba má nó. Lúc đó, thầy Quang đã nhờ bà Năm một trong những người đảm trách công việc trong nhà bếp của trường mù đến ở hẳn trong ngôi nhà nhỏ này giúp đỡ và chăm sóc hai mẹ con cho đến ngày Thiên Hương hoàn toàn khoẻ mạnh. Bây giờ thì con bé Thiên Hà đã được bảy tháng tuổi, không ngờ nó bụ bẩm xinh đẹp như đứa bé sanh trong một gia đình giàu có. Thiên Hà rất dễ nuôi, nó sống trong tình thương của gia đình Khuyết Thị. Sau này lớn lên nó sẽ ngạc nhiên lắm vì nó được cha mẹ mù, cô bác mù chăm sóc nuôi dưỡng nó như người sáng mắt.

Thật vậy, một người lạ chân ướt chân ráo tới thăm Gia Ðình Khuyết Thị này nếu không nhìn thẳng vào đôi mắt của các em sẽ không biết là các em bị mù bởi vì các em đi đứng, dọn cơm, rửa chén, lau nhà, giặt giủ quần áo giống như người sáng mắt. Nhờ thầy Quang tổ chức huấn luyện dạy dỗ có phương pháp lại được sự thương yêu giúp đỡ của nhiều vị hảo tâm ở ngoại quốc cũng như trong nước mà cuộc sống của các em có phần nhẹ nhàng dễ chịu hơn. Các em lớn thì được thầy rước người đến dạy nghề, đan rổ, kết hoa, mài mực. Các em gái đan nón, đan vớ đẹp không thua gì người sáng mắt.

Cuộc sống tuổi thơ rồi cũng phải trôi qua. Ðể giải quyết những đòi hỏi sinh lý và tình cảm rất thực của những thanh niên thiếu nữ mù, thầy Quang đã tác hợp cho ba cặp và cất cho ba cặp này ba căn nhà lá sát bên nhau ở trong khu vực của trường mù. Cặp Từ Giang và Thiên Hương là cặp có con đầu tiên. Hai cặp kia thì chưa. Mọi người sống chung trong khuôn viên trường mù, làm việc chung, có người lo cơm nước, những em nhỏ được đi học, những đứa lớn ai có khả năng thì leo lên đại học, ai không thì tham gia công tác sản xuất, học nghề. Tất cả đều làm việc theo ý thích và khả năng của mỗi người, tiền bạc kiếm được thường là tiền của chung. Ăn uống thuốc men quần áo do Ban Từ Thiện của trường mù lo. Riêng những cặp đã lập gia đình thì thầy Quang thường cho riêng tiền để họ có thể tiêu xài vào những nhu cầu cần thiết riêng của người có gia đình. Thầy Quang định nếu các gia đình mù này muốn ra ngoài xã hội sống thì thầy sẽ cố gắng giúp phương tiện nhưng coi bộ không ai muốn rời cái tổ ấm mù này để ra đi. Mấy tháng qua Từ Giang được mời ra ngoài làm việc, lương của chàng so với những người khác được trả cao hơn. Thầy Quang đề nghị cho luôn để gia đình của Từ Giang-Thiên Hương thích mua sắm gì thêm cho gia đình riêng tư của họ thì được tự do, chứ thầy thì không đủ khả năng mua thêm bất cứ những đồ đạc xa xí phẩm nào khác cho họ bởi vì thầy còn hằng trăm đứa con mồ côi khác, đứa thì mù đứa thì liệt chân liệt tay cần sự chăm sóc.

Chuyện xảy ra ngày hôm nay giữa Từ Giang và bà Yến khiến cho chàng lo sợ. Nếu chẳng may mất việc làm tốt này không hiểu thầy Quang có buồn không? Nếu Từ Giang giữ im lặng, chuyện này kéo dài thế nào chàng cũng rơi vào vòng tay của bà Yến. Dù không nhìn thấy khuôn mặt bà Yến như thế nào nhưng Từ Giang cũng không ngu dại gì mà không biết bà Yến muốn gì? Từ Giang thật sự yêu thương và không muốn phản bội Thiên Hương.

Phải tìm một giải pháp. Từ Giang suy nghĩ hoài mà không tìm ra một giải pháp nào tốt ngay lúc này. Ngày mai là một ngày mới nhưng trong cái phòng nhỏ đó chàng và bà Yến sẽ diễn lại cái trò cũ, và rồi Từ Giang sẽ trở thành một người bất nghĩa phản bội vợ con. Nếu ngày mai Từ Giang không đi làm thì gia đình chàng sẽ là một gánh nặng cho thầy Quang, mặc dù Thiên Hương cũng đang là một cánh tay sản xuất hàng hoá rất giỏi cho trường. Nhưng bao nhiêu đó chưa đủ, vì nhu cầu của các em nuôi trong trường mù ngày một gia tăng. Từ Giang có trách nhiệm giúp thầy nhiều hơn chứ không phải chỉ bao nhiêu đó.

Thiên Hương trở mình, nàng nhẹ đưa tay qua ôm lấy chàng. Từ Giang cũng quay lại ôm lấy vợ. Ðôi bàn tay chàng sờ lên khuôn mặt của Thiên Hương. Vợ chàng có cái trán cao, đôi mắt mù đang nhắm ngủ nhưng đôi mi cong dài, sóng mũi thon cao, đôi môi mọng đều. Bàn tay Từ Giang sờ tiếp xuống cằm, có một nốt ruồi. A,Ừ Từ Giang nhớ hôm đám cưới thầy Quang có nói:

- Từ Giang biết không? Thiên Hương vợ của con có làn da trắng, có nốt ruồi ở phía bên phải cằm. Theo thầy thì vợ con là hoa khôi của trường mình đó. Bữa nay cô dâu đẹp tuyệt vời. Từ Giang, con có phước lắm đó, phải hết lòng yêu thương và chung thuỷ. Hạnh phúc ở trong lòng mình chứ không phải ở ngoài, vì vậy sáng mắt hay không sáng mắt không còn là điều tối quan trọng của các con nữa!

Từ Giang xiết vợ vào lòng và hôn lên tóc vợ, chàng đã tìm ra một giải pháp rồi. Sáng mai nhờ bạn chở lên văn phòng gặp thầy, kể rõ cho thầy nghe chuyện hôm nay và xin thầy ý kiến. Chắc chắn là thầy sẽ bảo Từ Giang ở nhà làm việc khác, còn trăm ngàn chuyện thầy Quang cần có bàn tay của Từ Giang đỡ đần. Thầy sẽ là người liên lạc với bà Yến. Ðã từ lâu Từ Giang coi thầy Quang như là cha ruột của mình, không có chuyện gì phải giấu cha hết. Như vậy mình khỏi cần phải kể lễ dong dài phiền phức với Thiên Hương làm gì. Cô vợ xinh đẹp của chàng biết đâu là một Sư Tử Hà Ðông, khi nó yêu thì yêu dữ lắm, nhưng khi nó ghen thì phải biết. Quyết định như vậy được quá rồi. Bây giờ an tâm đi vào giấc ngủ. Từ Giang lại ôm chặt lấy vợ và hôn tới tắp vào mặt nàng. Thiên Hương tỉnh giấc, nàng vùi người vào ngực chồng hỏi:

- Nữa hả anh?

Từ Giang không nói gì, chàng quấn lấy vợ nói:

- Trong phòng tối quá nhưng anh thấy em rất rõ .

Thiên Hương định trả lời: "Từ Giang ơi, bữa nay sao anh xạo quá vậy? Lúc nào anh với em cũng ngập chìm trong bóng tối chứ đâu phải chỉ có bây giờ." Nhưng Thiên Hương giữ lại câu nói đau buồn đó. Nàng đưa tay lên mặt chồng, làm y như Từ Giang đã làm với nàng hồi nãy. Cũng từ trán, xuống mắt, tới sóng mũi và đôi môi rồi xuống lồng ngực nàng rù rì nói nhỏ:

- Chồng của em đẹp trai lắm. Nước da ngăm ngăm nhưng có duyên hết sức.

- Sao em biết?

- Thầy Quang và các bạn nói, phải giữ chồng không thôi coi chừng người ta bắt cóc chồng đi mất.

- Giữ bằng cách nào.

- Bằng cách này!

Thiên Hương chồm lên cắn nhẹ vào vành tai của Từ Giang không nói. Từ Giang cười thầm trong bụng:

- Ghê nghe. Học ở đâu cái trò này!

- Mấy chị bạn sáng mắt trong phòng đan áo chỉ.

- Có mấy anh làm việc chung không?

- Có.

- Rồi có học cái gì từ mấy anh đó không?

- Bây giờ thì chưa?

- Vậy mai mốt có hả?

- Biết đâu chừng. Anh cũng vậy thôi. Ðã có gì với bà chủ chưa?

- Sao em hỏi vậy?

- Nghi lắm. Kể cho em nghe đi!

- Nhưng có ghen không?

- Tuỳ nơi anh.

Bây giờ Từ Giang thấy mình cũng chẳng có gì phải giấu giếm vợ, nên chàng kể lại hết những chuyện xảy ra hồi sáng. Kể luôn ý định sáng mai xin nghỉ việc để tránh trường hợp bị người ta tấn công tình dục và để giữ gìn chàng cho riêng Thiên Hương.

Con bé Thiên Hà vừa cựa mình, nó không khóc, nhưng mẹ nó hiểu ý thay cho nó tấm tả mới. Nó cong người một chút rồi ngủ tiếp. Con bé dễ nuôi và dễ ngủ làm sao.

Thiên Hương nằm xuống bên cạnh Từ Giang. Hai vợ chồng mù ôm lấy nhau, bây giờ thì cơn buồn ngủ đã kéo tới với họ nhất là với Từ Giang. Chỉ vài giây sau Thiên Hương đã nghe tiếng ngái đều đều của chồng vang lên. Sự lo lắng từ hồi đầu hôm đến giờ của Thiên Hương đã biến mất. Từ Giang thật dễ thương, nếu chàng không nói thật thì làm sao Thiên Hương biết là bà chủ đã tìm cách quyến rủ chồng nàng. Bất quá nàng chỉ nghi ngờ vu vơ là Từ Giang đã nói chuyện ởm ờ đẩy đưa làm vừa lòng mấy bà khách cho qua chuyện. Chỉ cần nghĩ đến hai bàn tay của Từ Giang vuốt ve thân hình mấy bà khách thôi, Thiên Hương cũng đã cảm thấy buồn trong lòng rồi nói chi đến chuyện Từ Giang suýt chút nữa bị lọt vào bẫy tình của bà chủ. Lợi dụng Từ Giang mù nên bà ta tấn công mà không cảm thấy xấu hổ. Vả lại Từ Giang đẹp trai lắm mà. Giọng nói của chàng cũng hấp dẫn người ta lắm, bảo sao bà chủ giàu có không muốn cùng chàng mây mưa . . .

Thiên Hương nghĩ chồng mình quyết định như vậy phải lắm. Lần đầu tiên trong cảnh mù loà đen tối nàng thật sự không còn sợ hãi nữa. Từ Giang đã đem lại niềm tin cậy cho nàng. Cuộc sống hiện tại và bây giờ trong bóng đêm cũng có cái hạnh phúc vô bờ của nó. Nàng thầm cám ơn thầy Quang, một vị tu sĩ vì người quên mình, một người cha già giàu lòng từ bi đã cứu vớt hằng trăm mảnh đời bất hạnh trong đó có nàng và Từ Giang. Cái gì cũng có nguyên do của nó chứ không phải tự nhiên mà Thiên Hương cảm thấy yêu chồng vô hạn đêm nay.

TRẦN KIM VY

Trích Tập truyện

"Ðàn Chim Bóng Nắng"

sắp phát hành

Không có nhận xét nào: