Thứ Bảy, 23 tháng 6, 2007

Khi Phái Nữ Sưu Tầm Sex



Chuyện chuyền tay, nhắn gửi nhau những tấm hình “nuy”, đoạn phim nóng của người mẫu, ca sĩ hay người dưng nào đó hiện không còn là chuyện độc quyền của cánh đàn ông. Nhiều “nữ nhân” cũng đang đổ bộ vào cuộc chơi này...

Trò chơi không còn độc quyền
T-1 sinh viên ĐH Mỹ thuật Saigon tỏ ra cảnh giác khi được hỏi mượn một tấm hình nuy nam: “Chị mượn để làm gì hay lại scan ra rồi lưu vô điện thoại, phát tán lung tung? Nếu chị chơi ảnh sex, em giới thiệu đến đúng chỗ, hình của em nghệ thuật, chỉ phục vụ cho việc học thôi”. Nói là làm, T dẫn tôi đến quán cà phê C.Đ (quận 5), nơi có vài cô bạn đã ngồi sẵn.

Điện thoại di động, công cụ đắc lực cho cuộc chơi ảnh khiêu dâm hiện nay của nhiều người.

Trang phục hợp mốt, trang điểm nhẹ nhàng, trông họ giống nhân viên văn phòng hay sinh viên nhà giàu hơn là những cô gái đàn đúm thâu đêm suốt sáng trong vũ trường, quán bar. Không thèm để ý có người lạ, H mở album ảnh trong máy di động của mình ra khoe “hàng độc đây”. Trên màn ảnh khá lớn của điện thoại Samsung là một hình khỏa thân nam, với gương mặt của chàng diễn viên Hàn Quốc điển trai. Thế nhưng, cũng với góc chụp ấy, hình diễn viên này đã đăng tải trên khá nhiều tạp chí điện ảnh, trong tư thế... có quần áo hẳn hoi. T nhận xét như trên và phán “hình ghép, hàng chợ thôi”.

Như để “vớt vát danh dự”, H đưa luôn điện thoại di động cho tôi xem. Ngoài vài đoạn phim xxx ngắn, danh mục “ảnh của bạn” đầy kín hình khỏa thân nam, từ châu Á đến châu Mỹ. “Đàn ông họ có thể ngắm nghía, bình phẩm, truyền bá cái đẹp của phái nữ thì mình cũng có thể làm ngược lại. Nam nữ bình đẳng mà!”. Không hề giấu giếm, những cô gái trên thẳng thắn đưa ra cái lý của mình.

Hình ảnh các đôi tình nhân được đặc tả từ A tới Z, trong số này có cả học sinh cấp 3 còn xách cặp, mang phù hiệu. Quán cà phê và những kẻ quay lén vẫn chưa được xác định.

Chỉ có điều, không hề có chút nghệ thuật của “cái đẹp”, những tấm hình được lưu đầy ắp điện thoại di động của họ cũng đầy tính khiêu dâm như hình khỏa thân nữ được nhiều người đàn ông “chia sẻ” cho nhau như một cách thể hiện mình “biết chơi”.

Web-sex cũng không còn là cõi riêng phái nam. Hiện nay, lượng khách nữ truy cập vào những trang ...boy hay... man.com tại nhiều điểm internet công cộng cũng nhiều vô kể. Những “nữ tay chơi” này cũng có những forum riêng để bình phẩm, trao đổi, chia sẻ thông tin, hình ảnh cho nhau. Và lời lẽ, hình ảnh được đẩy lên những diễn đàn này cũng chợ búa, thô tục không kém gì sản phẩm trên những trang web độc quyền của đàn ông.

Một cách thể hiện sự "bình đẳng nam nữ"?
Cái lý để những cô gái trên cũng như nhiều người khác, thuộc phái nữ lao vào cuộc chơi này là “sự bình đẳng nam nữ”. Qua chat, họ cũng dụ dỗ, mồi chài người khác phái “khoe hàng” qua web-cam rồi chụp lại và tung lên mạng với lời rao chào hả hê như vừa lập thành tích lớn.

Theo những cô bạn của T thì sẽ chẳng có gì đáng nói nếu thời gian gần đây không có quá nhiều cô gái bị tung hình khỏa thân, phim nóng lên mạng. “Buổi tối, rảnh rỗi đi chat mà mặc áo hai dây cho mát mẻ thể nào cũng có “thằng” gợi ý “cho xem hàng”. Có lúc nó còn chủ động “khoe” trước với mình. Đủ tỉnh táo để nhận ra những trò bệnh hoạn như thế, H không dại dột làm theo những lời gợi ý khiếm nhã. Thế nhưng, cô và bạn bè lại lún vào thú vui sưu tầm hình ảnh, phim “nóng” vốn cũng chẳng lành mạnh chút nào.

Và không dừng lại ở lý do “trả thù cho phái nữ”, nhiều người lao vào trò chơi với sự “đam mê” không kém cánh mày râu. Ngồi hàng giờ trên internet để tìm kiếm, tải hình, rồi chuyền cho nhau qua điện thoại và gặp nhau tại hàng quán để bàn tán. “Đi chơi với bạn bè, tụi nó (phái nam) có cái chuyền tay nhau cười rúc rích thì mình cũng có thứ để “chơi lại” chứ. Nam hay nữ đâu có gì quan trọng. Ảnh nghệ thuật hay khiêu dâm cũng là khỏa thân mà thôi...”. Công khai cho mọi người thấy mình “biết chơi”, nhiều người lý giải cho “thú vui” của mình như thế...

Nhưng xem ra, mục tiêu khẳng định sự bình đẳng nam nữ thông qua cách thức này của một số cô gái có lẽ khó mà thực hiện được. Bởi từ trước đến nay, những người tham gia “sân chơi” này vẫn chưa dám công khai khẳng định mình hiện đại, dù họ thuộc phái nam.

"Trai nhảy" phục
vụ bà sồn sồn

Minh quê “Trai nhảy” phục vụ bà sồn sồn ở Bắc Giang học không hết lớp 10, lên Hà Nội làm bồi bàn cho một cửa hàng ăn. Vốn trắng trẻo, đẹp trai, Minh đã lọt vào "mắt xanh" của một quý bà, được bà ta bao cho học nhảy và xin vào làm ở vũ trường V., nơi mà bà là khách ruột. Từ chỗ không có xe đạp để đi, Minh đã mua được một "con" Wave. Minh cho biết sẽ cố gắng kiếm thêm một ít tiền để mở lớp dạy nhảy và làm vũ sư.

Tân quê ở Hà Tây, sinh viên năm thứ ba khoa du lịch một trường đại học dân lập thì đúng là "trai nhảy" thứ thiệt: Đầu tóc lúc nào cũng bóng mượt, quần áo là lượt, mồm dẻo quẹo, người kể cả lúc đứng bình thường cũng cứ đổ về phía sau. Đã thế, Tân còn có cái vẻ hết sức dạn dĩ, luôn sán gần phụ nữ rồi kín đáo tạo ra những "đụng chạm", bất kể đó là các nàng tiểu thư học đòi hay các bà sồn sồn.

Ấy thế mà Tân cũng chiếm được cảm tình của khối bà, khối chị trên sàn nhảy. Theo lời Tân thì trước đây cậu đã từng làm ở sàn C., nhưng rồi "bận học quá nên em bỏ" nhưng tôi biết sở dĩ Tân được vào làm ở C. là do những ngày đầu thiếu "chân", sau này khi sàn phát triển, để câu khách, chủ sàn ra điều kiện tuyển chọn khắt khe hơn nên Tân bị thôi việc vì chiều cao quá khiêm tốn.

Thế nhưng, quen hơi bén mùi, hầu như tối nào Tân cũng lên sàn làm "sinh viên tình nguyện" phục vụ các bà, các cô. Chỗ ngồi quen thuộc của Tân là ở quầy bar, hễ thấy bóng khách quen là huýt sáo ám hiệu. Tân chối không nhận về khoản tiền bo, nhưng tôi biết, sau những tối đi nhảy về, Tân và "khách quen" vẫn tiếp tục kéo nhau đi "hiệp hai" ở một quán cafe hoặc một nơi nào đó...

Cũng là sinh viên, nhưng Đại lại khác. Tôi gặp Đại ở sàn T. Lúc đầu, Đại tiếp chuyện khá dè dặt, nhưng sau thấy tôi nhận là đồng hương thì cậu ta cởi mở hắn. Đại quê Diễn Châu, Nghệ An, là sinh viên năm thứ 2 trường Đại học Kinh tế (thật ra thì tôi cũng chỉ nghe Đại tự "đeo mác” thế chứ không biết có chắc là sinh viên thật không), mới nhảy khoảng 8 tháng, nhưng Đại đã từng "kinh qua" hai sàn.

Nơi thí điểm đầu tiên của cậu là sàn H. (Vân Hồ), sau chuyển lên sàn T. vì "ở đây đông khách nên em kiếm được khá hơn”. Mỗi tháng 350.000 đồng tiền lương, không có tiền thưởng. Nhưng đó không phải là thu nhập chính, nguồn chủ yếu mà các cậu “trai nhảy" này chờ đợi là tiền bo của khách. "Chị có tin không, có lần em được một bà "bo" cho 1 triệu đồng đấy, bà ấy bảo bà rất thương hoàn cảnh của em” - Đại khoe với tôi.

Thế nhưng sau những phút hồ hởi, cậu bỗng ỉu xìu: “Em biết nhiều người nghĩ về bọn em không tốt. Điều đó không phải là không có cơ sở vì ngay trong đội ngũ đang đứng đây với em cũng có người chấp nhận làm “trai bao” và đi xa hơn rất nhiều những bước nhảy trên sàn. Nhiều khi em thấy rất tủi thân, nhất là sợ gặp bạn bè, cũng đã tính chuyện bỏ, nhưng quả thật là em cần tiền học. Chị biết không, em còn có tiền gửi về quê cho mẹ, nhưng em nói dối là mình đi làm gia sư...”. Khi tôi hỏi về việc học hành, Đại thành thật là công việc đi nhảy cũng ảnh hưởng rất nhiều đến việc học.

"Những ngày đầu mới đi nhảy, mệt đến đứt hơi, nhất là phải xoay những điệu valse chóng mặt vô cùng, nhiều khi ra khỏi phòng nhảy mà cứ như người mộng du, về cũng chẳng còn thiết ngó ngàng gì đến sách vở nữa. Bây giờ quen rồi, ít mệt hơn, nhưng thấy chán chường và bẽ bàng lắm. Những người khách đi nhảy, với họ là giải trí còn chúng em nhảy là nghĩa vụ nên áp lực nặng nề lắm, không thích vẫn phải nhảy”.

Đại nhất quyết từ chối cốc nước tôi gọi cho cậu vì: “Em phải ra mời khách nhảy, với lại bọn em không được ăn uống trong giờ làm việc”. Và Đại cũng từ chối một cách thẳng thắn khi tôi đưa cho cậu ta 50.000 đồng gọi là "chị mời em ăn tối”: “Thấy chị hiểu được những nỗi niềm của em thì em tâm sự thôi chứ chị không cần phải cho tiền em, không phải ai em cũng lấy tiền đâu”.

Trung bình, đội ngũ “trai nhảy" mỗi sàn có khoảng chục người cho mỗi ca. Hầu hết, những cậu trai nhảy đều lảng tránh những cuộc “hỏi cung" dò tìm thông tin của tôi. Một "trai nhảy” có thâm niên 7 năm trong nghề than thở: "Hãi nhất là nhảy với mấy bà 50- 60 tuổi, bước chân họ thành thạo thật đấy nhưng họ vận động chậm chạp lắm. Đã thế, các bà ấy còn hay bôi dầu vào tay, cầm cứ trơn tuột mà lại ám mùi kinh khủng.

Không có nhận xét nào: