Thứ Tư, 20 tháng 6, 2007

Cái Miệng Con Người


Trời sinh ra con ngươì với tai, mắt, mũi, miệng. Tất cả có nhiệm vụ riêng rẽ dù đều nằm trên...đầu!

Hai con mắt để nhìn, để học hỏi, điều hay, điều dở và để “diễn tả tâm tình” nên mắt được gọi là cửa sổ của linh hồn Mắt có quyền “nhìn như nuốt vào tâm khảm” hay “nhìn vào chốn hư không” mà vẫn thấy hình ảnh người yêu lồng lộng trước mắt!

Mắt nhìn như muốn “ăn tươi nuốt sống” kẻ thù!

Mắt nhìn dịu dàng như vuốt ve những tấm thân mỹ nữ!

Mắt nhìn đắm đuối khi gặp nàng tiên của lòng!

Mắt nhìn đờ đẫn khi gặp tiếng sét ái tình...vv.. Mắt hay bị dụ dỗ bằng đủ thứ xinh đẹp, hấp dẫn trên đời.

Điều quan trọng của mắt, vì là cửa sổ nên có cửa để mở ra, đóng vào.

Mắt có quyền từ chối những hình ảnh mình không thích bằng cách nhắm tịt mắt lại và không ai có thể xâm phạm “Mắt quyền” của mắt cả.

Mũi được gọi chung là “lỗ mũi” nhưng thật ra có sống mũi và tới... hai lỗ mũi để thở, để ngửi mùi nhưng thường người ta không để ý tới vai trò của mũi mà chỉ chăm chăm ngắm nhìn, sửa sang cái sống mũi rồi eo sèo phê phán:

- Cô này mũi dọc dừa, cô kia mũi tẹt dí vv và vv...

Mũi để ngửi mùi: Mùi thơm, mùi thối, mùi hắc, mùi tanh, mùi gì gì thì mũi cũng phải “khắc phục” ngửi tuốt. Mũi bắt bụôc phải ngửi nhưng mũi có quyền tự do “phát biểu ý kiến”. Ngửi hợp thì hít lấy, hít để vào. Không hợp thì phản đối bằng cách nheo mũi, hít ra, hít vào, hắt xì gần chết.

Hai tai để nghe. Âm thanh cao thấp, gần xa, êm đềm, ồn ào, nào nhịêt, tai đều nghe cả. Tai chịu thua thiệt nhiều nhất: không thể cụp xuống để từ chối nghe, cũng không thể tự “phát biểu ý kiến”, tuy nhiên, chủ nhân của tai có quyền “mũ ni che tai” để bảo vệ tai.

Tai thụ động chịu đựng những gì “miệng” phát biểu họăc “miệng” của người khác phát biểu để đưa tới những hành động mà cả con người phải chịu trách nhiệm.

Thí dụ các ông cứ nghe lời đường mật của người đẹp rồi có bao nhiêu tiền đem “ủng hộ” cho người đẹp hết. Lúc chim sổ lồng thì chỉ biết ngồi than thân, trách phận và còn bị chê trách rằng:

“Bắc thang lên hỏi ông trời,
Đem tiền cho gái có đòi được không?”
Đem tiền cho gái có đòi được không?”

Kể ra trách tai như thế cũng hơi tội.

“Nói ngọt lọt đến xương”, huống chi tai lại rất cởi mở, chẳng có gì che chắn, bảo vệ thì làm sao mà không bị “khuynh đảo lập trường?”

Tất cả đều có đôi, có căp ngoại trừ cái miệng là chịu cảnh cô đơn...

Không ai có tới hai cái miệng!

Thuộc loại hiếm hoi, có mình ên nhưng miệng lại một mình tả xung, hữu đột, đóng tới vai trò quan trọng nhất: ăn và nói.

Không ăn, người ta chết chắc!

Không nói, người ta không diễn đạt được tư tưởng, thiếu sự thông cảm, dễ hiểu lầm, con người sẽ đánh nhau đến chắc ... chết!

Ăn, thật ra, không bao nhiêu vì chẳng ai ăn được cả ngày, kể cả các bà thích ăn vặt, nhưng miệng lại bị gán cho cái tội tày trời mà “hắn” không bao giờ có chủ ý làm thủ phạm: Tội giết người: “Chết vì ăn!” hay “Chết vì cái miệng!”

Ăn ít nhưng nói thì miêng nói dữ lắm.

Có cái miệng nói không ngưng nghỉ làm ông chồng của chủ nhân cái miệng hồn phi, phách tán, xin ra ở riêng vì không chịu nổi những cơn nhức đầu liên miên, dai dẵng khi “mụ” phát thanh... suốt ngày, đêm.

Có cái miệng hễ nói ra là “hao tài, tốn của” vì phải bồi thường kiện tụng lung tung chỉ vì tội thích phát ngôn bừa bãi, chửi bới hung hăng làm bà xã cũng như “đồng chí, chiến hữu, đồng hương” rầu thúi rụôt.

Tuy nhiên, có nhiều cái miệng tuy cùng làm một hành động nhưng ít chịu hậu quả vì chủ nhân của “hắn”... nghèo!

Kiện “hắn” như kiện củ khoai mà đấu võ ... miệng với “hắn” thì chẳng ai dại!

Nhờ được hưởng ưu thế của kẻ “trọc đầu” nên những cái miệng này vẫn tha hồ phát ngôn thoải mái, đánh đấm tứ tung cứ làm mình là tướng tiên phong, đứng trước trận tiền thời... Tam quốc.

Có những “hắn” đòi lập đảng, ra tuyên ngôn, đòi lật đổ chế độ CS, đòi giết người này, diệt người nọ, dậy dỗ, sỉ nhục người kia bằng vũ khí ... chửi rất hung hăng, rất ồn ào ngoài đời và rất êm ru trên lưới trời!

Điều phiền rất lớn là những cái miệng này, những chủ nhân của “hắn” vẫn thuộc trong “cộng đồng”, vẫn thuộc “đồng hương”, vẫn là “đồng bào”.

Lâu lâu, có người ngứa tai lắm, chịu không thấu đành cho những “hắn” “phải đấm” vài cú còn đa số thì đành “mũ ni che tai!”. Họ tự an ủi:

“Chó sủa mặc chó, đoàn người cứ đi”

Tuy vậy, chính những cái miệng này làm nhụt nhuệ khí những người có thiện chí; làm tan vỡ những cố gắng đoàn kết; làm thui chột những ý muốn dấn thân của thế hệ trẻ! Làm cản trở bước tiến của cộng đồng trong những chương trình có ích lợi chung và làm xấu mặt cộng đồng người Việt.

Có cần một màn điểm danh hay chỉ cần mỗi người tự mình rờ lên gáy để “tự kiểm”?, nhất là với những vị tự phong chức cho mình hay ôm chặt lấy cái micro mỗi khi may mắn vớ được trong một dịp nào đó!

Có cái miệng ăn nói ngọt ngào, nhu thuận: “Nói ngọt lọt đến xương” đến nỗi các cụ ta ví von như tiếng chim hót:

“Chim khôn nói tiếng rảnh rang
Ngươì khôn nói tiếng dịu dàng dễ nghe!”
Ngươì khôn nói tiếng dịu dàng dễ nghe!”

Các mợ giai nhân thường là người “làm chủ” những cái miệng xinh xinh như hoa nở.

Cười nhẹ một nụ nghiêng thùng.

Cười thêm một nụ thứ hai là nước đổ lênh láng:

“Nhất tiếu nhân khuynh thành,

Tái tiếu nhân khuynh quốc!”

Đấy là kinh nghiệm của các cụ Tầu, y hệt các cụ ta ngày xưa. Nghiêng thùng, đổ nước hay nghiêng thành, mất nước cũng đều ghê gớm cả. Nhờ xinh xinh, ăn nói ngọt ngào, cái miệng ngày nay kiếm tiền như rác.

Trong các ông chính trị gia, ông Clinton vừa về hưu, lắm tai (?), nhiều tiếng thế mà mỗi lần diễn thuyết ăn vài chục tới vài trăm ngàn như chơi. Mà nhiều khi nghe ông nói chuyện cũng tào lao như ai.

Các ông bà tài tử, ca sĩ thì khỏi nói. Michael Jackson, mới đây được một ông hoàng tử Trung Đông... ái mộ kịch lịêt, nhân ngày sinh nhật, ông hoàng nhất định mời bằng được

Michael tới chơi! Xin nhớ là tới chơi thôi, chẳng phải hát hỏng, nhẩy nhót gì cả mà vẫn được trả 5 triệu đô-la! Nếu hát thì không nói vì 5 triệu đô của ông hoàng chỉ bằng giá trị của mười tô phở phe ta thôi nhưng chỉ để ngắm chơi thì... kỳ quá! Michael đâu có xinh đẹp gì cho cam, trông cứ như người... điên, chả ra thể thống gì!

Nói tới đẹp xấu thì phải nói chuỵên cô con nhà tỷ phú: Em là con gái trời cho... vừa đẹp vừa giầu, Paris Hilton! Xấu đẹp tùy người đối diện nhưng cô nổi tiếng về sexy, quậy và chịu chơi. Mới đây vì tội uống rượu hay hút xì ke chi đó, lái xe lạng quạng nên cô bị bắt bỏ bóp. Đúng ra thì cô phải chịu tù tới mấy chục ngày nhưng... trả giá qua lại, “hồi lâu ngã giá ra ngoài... 23 ngày!” Thời gian cũng phải nể mặt mà thành giờ... giây thun với người giầu có.

Gọi là 23 ngày nhưng đúng 5 ngày thì cô được thả! Thiên hạ kêu ầm lên là nhà tù thiên vị người vừa giầu, vừa đẹp. Cảnh sát lại phải thanh minh, thanh nga rằng:

- Đâu có, luật pháp bao giờ cũng khoan hồng với những người có hạnh kiểm tốt trong tù. Ai cũng vậy, hễ ngoan ngoãn, “học tập tốt” thì về sớm liền, không phải đợi tới ngày hết án. Với lại, xin thông cảm, nhà tù chật quá, hết chỗ rồi, cho người đẹp về nhưng vẫn phải ở tù... tại nhà. Chân đeo còng báo cáo và không được ra khỏi nhà là đủ. Tiểu muội là người ba phải! Nhốt cô cũng đúng, để cô biết tôn trọng lụât đi đường. Mạng cô, cô không kể thì cũng chả sao, nhưng còn sinh mạng kẻ khác cần được tôn trọng. Thả cô ra cũng phải vì nhà tù thiếu chỗ mà nuôi cô thì phiền phức, tốn tiền chính phủ phải đặc bịêt canh gác, bảo vệ cô. Rủi cô có sút cái móng tay, ông bố tỷ phú kiện thì nhà tù với chính phủ tiểu bang sạt nghiệp, chỉ lại khổ cho dân đóng thuế gần chết cho những chi tiêu cho cô trong tù và vì kiện tụng nếu xẩy ra. Ông bố, bà mẹ cô cũng lạ. Con gái làm gì cũng không hề lên tiếng lần nào! Chưa hết, cô còn hăm he rằng sẽ viết sách về những ngày tù đầy!

Các ông tù cải tạo Hát Ô nghe được ôm bụng cười gần chết! Tù của Mỹ được các ông ví von là khách sạn Hilton cơ đấy. Ấy thế mà sách của cô sẽ thành “best seller” cho coi.

Cô cứ thỏ thẻ vài ba chuyện lặt vặt, thêm hoa lá cành vào. Các ông bà tác gỉa ma (Ghost writer) sẽ tóm lấy, lôi cổ mấy người tù thứ thịêt ra, hỏi han, tra gạn: Tù ra làm sao? Ăn uống thế nào? Ngày 3 bữa có sữa, có bơ, có beefsteak (bò), có Lobter (tôm hùm), có crap (cua) không? Nấu ăn có ngon không? Có đúng giờ hay để các ông bà đói vì ăn trễ? Làm những gì trong nhà tù? Bị đối xử ra sao? Có được gọi là “Sir” (thưa ông) hay “Mam” (thưa bà) không? Suy nghĩ thế nào? Mất gì? Được gì? Muốn kiện không? Kiện gì?

Các ông tác giả ma này sẽ được trả tiền hậu hĩ, họ sẽ mua cua đồng, giã ra, nấu lấy nước, bỏ cà chua xào hành đỏ chói, thêm ít me chua, hành lá, mầu mở riêu cua bóng bẩy. Họ luộc bún, làm rau thơm, chẻ rau muống, thêm mắm muối, mắm tôm, chanh ớt... Tóm lại, họ sẽ nấu hẳn một nồi bún riêu thơm phưng phức. Họ thêm vào hình ảnh cô gái trẻ đẹp, mong manh, giầu có đang kinh hoàng, cô đơn, đau đớn, sợ hãi vì thiếu thốn ấm áp gia đình, thiếu tình yêu và tình... dục trong chốn lao tù tăm tối (chỉ bật đèn điện) rồi bưng tới tận nhà cô. Cô nhẹ nhàng đặt thêm vài lá kinh giới và tí rau muống chẻ vào rồi yểu điệu ký tên mình là tác giả trên sách. Họ lựa hết những tấm hình xinh đẹp và viết tiểu sử cho cô. Nếu thích thì cô đọc lại, không thì cô chỉ cần lựa tấm hình mặc quần áo tù nào đẹp nhất để làm bìa rồi có người đưa ra nhà in. Sách đưa về, giấy thượng hạng, bìa cứng, gáy đóng cẩn thận, đẹp tuyệt vời không kém gì cô... tác giả. Cô chỉ cần lựa ngày đẹp trời làm một màn ký tên trên sách “Book signing” là ăn... tiền! Thiên hạ sẽ xếp hàng rồng rắn hay cắm trại ngủ từ đêm ngay trước của nhà sách đợi hôm sau mua sách và được cô tới ký tên trên sách. Ôm sách về, vừa đọc vừa xuýt xoa thương cảm, thán phục cái đảm lược dám dấn thân... vào tù sau khi bị bắt vì tội say rượu lái xe cũng như tài múa bút thần sầu của cô! Sướng thật!

Trở lại chuyện những cái miệng hát hỏng.

Các cô ca sĩ VN bây giờ mỗi xuất hát hay mỗi bài thu băng cũng được trả vài ba ngàn như chơi. Ý Lan, Khánh Hà, Bằng Kiều, Vũ Khanh, Don Hồ, Quang Dũng, Hồng Nhung...vv.. Hát ra tiền, nói cũng ra tiền đã là sung sướng nhưng vẫn còn là ... lao động.

Ngồi không cũng đẻ ra tiền mới lạ! Đó là chuỵên các ông bà đầy tớ nhân dân.

Họ nghèo! Ít ra là “nhân dân” thấy thế khi họ vừa từ miền Bắc vào “giải phóng” miền Nam! Vì nghèo nên rất đáng tội nghiệp. Họ thiếu thốn, thèm thuồng tất cả mọi thứ nên mang tiếng nhiều lắm, nào là “người nam nhận họ, người bắc nhận hàng!” Nào là Bộ (đi bộ) Đội (đồ về bắc). Nào là lý tưởng “Đổng (đồng hồ có “cửa sổ”), đạp (xe đạp), đài (Radio)!” Không ai khinh họ nghèo nên người miền nam sẵn sàng chia xẻ dù vừa bị thua trận te tua. Người chiến bại miền nam chơi đẹp: tặng quà, cho tiền, giúp đỡ cho bà con ngoài bắc quá trời dù mình ở thế ngã ngựa. Nhưng cái tội khóac loác của cái miệng họ, nói nôm na là nói dóc theo tiếng nam, nói phét theo tiếng bắc, thì ai cũng ghét nên cứ vừa cho vừa nói móc, vừa mắng mỏ cho bõ tức! Sau cùng họ học được bài học “Ngậm miệng ăn tiền!” Ngậm miệng mà ăn được mới là tài! Ăn tiền là chuyện nhỏ, ăn sắt thép, đồ điện, ăn phân, ăn đất, ăn nhà... Tóm lại cái gì có là họ ăn được cái đó! Thế mới là ghê!

Hèn nào các cụ bảo “Miệng người sang có gang, có thép!”. Chả phải các cụ nói xa xôi bóng gió. Các cụ nói thực đấy. Miệng “đầy tớ nhân dân” không đúc bằng gang thép thì ăn sao nổi những cái xe hơi, máy bay, nhà lầu, khách sạn?

Người ta cứ bảo “ăn tiền!” Tiền thấm thía gì với những gì “đầy tớ nhân dân” của ta ăn?

Chưa hết, các ông đầy tớ nhân dân vừa ăn, vừa đánh, vừa nhốt vừa chửi chủ tàn tệ.

Ông “nhân dân làm chủ” uất ức:

- Các ông đầy tớ mời người vào buôn bán, có tiền hoa hồng cho các ông là yên, còn chuyện những người “nhân dân làm chủ” bị đánh đập, bị đối xử tàn tệ, bị sỉ nhục thì sao?

Ông “đầy tớ” cười tủm tỉm:

- Sao lại cứ lẫn lộn thế! Nhân dân bị đánh đập, bị sỉ nhục thì đó là chuyện của nhân dân, nào phải chuyện của đầy tớ!

Ông nhân dân nhỏ giọng hơn:

- Các ông cho con cái “nhân dân” ra nước ngoài đi ở đợ, đi lao động, đi làm điếm để gửi tiền về. Bị đánh đập, bạc đãi, giết chóc các ông sao nỡ ngậm miệng làm thinh?

Ông “đầy tớ” lắc đầu:

- Có thế mà cũng phải hỏi! Nhà nước gửi cho đi làm là để có tiền gửi về. Làm sao đến nỗi bị đánh đập, giết chóc là chuyện riêng của nhân dân, nào phải chuyện của đầy tớ!

Nhân dân trợn mắt:

- Vì cái ghế ngồi, các ông đầy tớ cắt đất, cắt biển dâng cho Tầu không kể gì xương máu tổ tiên?

Đầy tớ cười:

- Đất biển đó, chúng tôi có ở đâu, chúng tôi thiếu gì nhà mới xây, khách sạn, khu sinh thái, với lại những nhà ... hóa giá ngay tại thủ đô, Sài Gòn, Nha Trang, Vũng Tầu. Đất mãi tận miền biên giới, biển mãi tận ngoài khơi, các ông thèm vào. Vậy đó là chuyện của đất nước, của nhân dân chứ!

Ông nhân dân ngẩn người ra ngạc nhiên rồi hỏi tiếp:

- Đàn áp tự do tôn giáo, tự do báo chí, tự do ngôn luận, lập hội; bắt nhà báo và những nhà tranh đấu, nhốt nhà sư, bỏ tù, bịt miệng cha cố đòi tự do ngay trứơc tòa là chuỵên ai làm?

- Cũng toàn là chuyện của nhân dân cả, chẳng dính dáng gì tới đầy tớ. Đầy tớ chỉ lo phục vụ nhân dân... giầu có trong đảng và những nhân dân...đại gia, nhân dân...tài phiệt, nhân dân...việt kiều khúc rụôt xa ngàn dặm nhưng cứ gửi và đem tiền về đều đều thôi chứ. Làm đầy tớ phục vụ những thằng khố rách áo ôm thì ăn cái giải rút gì mà phục vụ? Điên à?

Ông nhân dân lấy hết can đảm hỏi thêm:

- Các ông “đầy tớ” vác mặt ra ngoài luôn bị các “khúc ruột xa ngàn dặm” dàn chào bằng cờ quạt, biểu ngữ phản đối rần rần không thấy mắc cở sao?

Ông đầy tớ quắc mắt:

- Á, à, bây giờ lại nghe ngóng, muốn bắt chước những thằng phản động đấy à? Liệu cái hồn mày! Mày nên nhớ, mày chỉ được phong cho cái chức hão là ... nhân dân làm chủ.

Ông vỗ ngực:

- Tao mới là “đầy tớ”, là người “quản lý” đất nước này. Mày nói năng với đầy tớ phải cho lễ độ, theo đúng lối sống văn hóa mới, đừng tưởng bở học thói dân chủ mà rũ tù. Trông cái gương tầy liếp của ông Quảng Độ, ông cha Lý, mấy thằng nhà báo, luật sư đấy. Đàn bà, con gái như mụ Trần Khải Thanh Thủy với con Lê thị Công Nhân chúng tao cũng chẳng tha nữa là mày.

Ông quát vang:

- Đầy tớ... công an đâu? Còng nó lại, cho nó “cải tạo” “tẩy não” cho thật sạch đi. Để nó cứ phát biểu linh tinh, phản động, làm hại chính sách đoàn kết quốc gia, tiết lộ bí mật tổ quốc làm hại cho nhà nước và xã hội chủ nghĩa.

Mới đây, ông “đầy tớ” chủ tịch” Nguyễn Minh Triết chưa qua mà ông Bush đã mời các nhà đối lập đến để hỏi thăm về tình hình nhân quyền trong nước, có khác nào bảo vào mặt “đầy tớ chủ tịch” rằng: “Này, tao biết tỏng hết mọi cái tẩy của mày rồi đấy: Con thì đi học bên này, lấy con một ông “khúc ruột xa ngàn dặm”, còn nhân quyền thì dù mày có dấu như mèo dấu cứt tao cũng tìm ra người chính thức để hỏi thăm rồi đấy. Liệu mà giữ cái miệng, khóac loác lắm chỉ rước nhục vào thân thôi con ạ!”

Mà lạ, đã làm “đầy tớ” lại còn làm “chủ tịch!” Có phải là có “ý đồ” lật đổ “nhân dân” để làm chủ luôn không? Hay đã làm rồi? Ông “CauBay” vừa có một màn “trả lời trực tuyến” về vấn đề cậu làm nghề cắt cỏ, một nghề cậu ví như “đầy tớ nhân dân”. Xin quý vị nhớ tìm đọc trong Đàn Chim Việt trên nét. Cậu luận có lý và hay lắm cơ. CauBay có cái miệng cũng thần sầu, đáng giá chẳng kém gì các cô ca sĩ thượng thặng của ta!

Kathy Trần

Không có nhận xét nào: