Thứ Ba, 10 tháng 7, 2007

Vũng Lầy

Về đến nhà, tôi dựng chiếc xe đạp ở đầu hiên ngồi nghỉ mệt. Đột nhiên, con Lài hối hả bước vào nhà, nét mặt nhăn nhó. Nó không hỏi han gì, đi thẳng vào giường kéo mền trùm kín mít. Thấy chuyện lạ, tôi hỏi :
- Con bệnh hả Lài ?
Không có tiếng trả lời, tôi bước đến giường ngồi xuống cạnh con gái :
- Con có điều gì sao không nói cho mẹ nghe ?
Hỏi xong, tôi lách mền nhìn nó, con Lài phản ứng kéo mền kín lại :
- Con không sao cả. Con hơi mệt. Con muốn nằm nghỉ một chút thôi.
- Con đi đâu từ chiều hôm qua đến nay? Suốt đêm mẹ sốt ruột không ngủ được.
- Đi chơi với mấy nhỏ bạn, tụi nó rủ đi Saigon.
- Mẹ biết con không tiền. Tiền đâu con đi. Con cứ bỏ học chừng nào mới ra nghề được ? Có đi phải nói cho mẹ biết.
Con Lài nằm im không trả lời. Dáng nó co quắp trong chiếc mền len phủ kín. Nhà nghèo, mười bốn tuổi đầu con tôi phải bỏ học vì không tiền đóng góp cho nhà trường nhiều thứ, đành phải đi học cắt may ở một tiệm may ngoài chợ Huyện. Tôi mong con gái tôi có một nghề trong tay để không phải như tôi cả đời lận đận làm thuê, buôn gánh bán bưng.
Tôi dằn lòng không được, kéo chiếc mền để nhìn mặt con. Mặt con Lài đỏ lừ lừ. Tôi nghĩ nó đang bị sốt. Trán nó nóng hầm, lấm tấm mồ hôi. Nó đang mệt, hơi thở không bình thường. Tôi hốt hoảng ôm chầm lấy con, dỗ dành :
- Con làm sao vậy hả Lài ? Có gì con nói cho mẹ nghe.
Đột nhiên con Lài hỏi lại :
- Việc con làm, nếu con hỏi mẹ, mẹ trả lời được không ? Mẹ cũng từng nói, đời mẹ cũng đã một vài lần gì rồi đó.
Nghe con gái nói có vẻ khác thường, tôi hoảng sợ lo lắng một điều gì không ổn. Tôi vỗ về ngọt dịu :
- Con dấu mẹ điều gì ? Con không thể nói cho mẹ nghe ? Con đang bị sốt đó Lài. Hay là...
Tôi không nói hết suy nghĩ, dường như cổ họng nghẹn cứng ! Lài hiểu ý, nó nhìn tôi cười gượng :
- Mẹ !...con đã lỡ rồi !....như mẹ ngày trưóc vậy...mẹ đừng trách con nhé.
Tôi trố mắt nhìn con Lài. Nó nói tiếp :
- Mẹ chớ mắng chửi con. Con là đứa con nông nổi khờ dại. Mẹ...mẹ à, con đi Saigon để hút thai mẹ ạ. Con có thai đã hai tháng. Con hút chứ không nạo.
Điều con gái tôi vừa nói, tôi đã đoán gần đúng trước khi nó thú nhận.Tôi không giận, trách móc con. Tôi càng thương con tôi nhiều hơn. Dường như đó là hậu quả vốn đã như thế, cũng vì nghèo.
Cha mẹ tôi nghèo lắm. Đã nghèo rớt mồng tơi mà con cái lại đông. Tôi là người chị cả của tám đứa em. Gia đình ở nhà quê không một mảnh đất cắm dùi. Từng ngày, cha mẹ đầu tắt mặt tối tất bật làm thuê gánh mướn từ sáng tinh sương đến nửa đêm để có cơm cháo cho mười một miệng ăn. Hôm nào mùa màng thất bát không ai thuê mướn, cả nhà nhịn đói dài dài. Cha mẹ nhịn để cho con cái ăn. Đứa lớn nhịn để cho đứa nhỏ ăn. Mười một tuổi đầu, tôi mới được cắp sách đến trường. Mỗi ngày học một buổi, nghỉ một buổi, chữ được chữ mất thất thường. Có tuần lễ không đi học trọn. Tôi đang như người mẹ trách nhiệm quán xuyến gia đình, chăm sóc đàn em thay cha mẹ bươn chải bên ngoài. Thỉnh thoảng rảnh rỗi tôi lăn xả ra ngoài làm mướn để phụ giúp thêm miếng ăn trong gia đình cùng cha mẹ tôi. Công việc gì vừa sức là tôi làm, không từ nan. Nhổ cỏ lúa. Cắt rau dưới ruộng nước. Chăm sóc heo gà. Hái ớt, hái cà tại các rẫy nương. Đi gánh nước thuê cho bà con hàng xóm. Tuổi mới mười hai, mười ba tôi đã bị người lớn manh tâm dụ dỗ cưỡng hiếp nhiều lần đến rạc người để họ cho tôi gạo, ngô khoai, thực phẩm mang về gia đình. Qua nhiều lần như thế, trong người ê ẩm, đau đớn tôi lo sợ mình mang thai, quyết định chừa không dám tái diễn, thế mà cứ bị lôi cuốn. Tôi cố dấu cha mẹ mọi chuyện, sợ đòn roi. Cuộc sống va chạm với đời quá sớm đã cho tôi một nhẫn nại chịu đựng và lớn hẳn lên.
Mẹ tôi có học chút ít, chữ viết dễ nhìn và làm được bốn phép tính rành rẽ. Mặc dầu lam lũ lao động sớm nắng chiều mưa, mẹ cũng còn nét mơn mỡn của người đàn bà đang tuổi hồi xuân. Nhờ đó, mẹ xin được một chân kế toán thủ kho tại một công ty xây dựng trong Huyện. Được công việc làm trong mát, nhẹ nhàng thư thả, đồng lương khiêm tốn, mẹ mỗi ngày trông nõn nà ra, cả nhà mừng cho mẹ tôi bớt vất vả cực nhọc tấm thân.
Điều đáng nói và thật khổ tâm thời gian sau đó, mẹ tôi đã đi lại thân mật với ông trưởng phòng vật liệu của công ty. Hai người đang có sự quan hệ mà người ngoài nhìn vào không mấy tốt đẹp. Ông ta là người giàu có, lại có chút thế lực trong cơ quan nhà nước. Ông ấy thường xuyên cho mẹ tôi nhiều tiền và quà cáp. Thỉnh thoảng ông ấy và mẹ tôi có những chuyến đi công tác chung về tỉnh hay Saigon, đôi khi kéo dài cả tuần lễ, có lúc đến nửa tháng.
Tôi, lúc này cũng đã mười lăm, mười sáu tuổi đầu, có chút hiểu biết khôn ngoan và nhận định phải trái. Tôi cho việc mẹ quan hệ với người đàn ông kia là sai trái, bất chính không những với cha tôi mà còn với đàn con dại. Tôi có suy nghĩ ông ấy đã chiếm được mẹ tôi trong vòng tay ông ta, và cha tôi đang mất người vợ thân yêu của mình.
Cha tôi nào hay biết gì chuyện ấy và cứ ngỡ rằng mẹ tôi vì công tác nhà nước phải xa nhà, cho là chuyện hợp tình hợp lý, chẳng có gì phải bận tâm. Suốt ngày ông quần quật làm kiếm tiền nuôi vợ con, tối khuya về mệt, ăn xong ba hột là ngã lăn ra ngủ như chết để sáng thức dậy sớm tiếp tục trả nợ áo cơm. Khi có điều gì lấn cấn giữa cha mẹ, mẹ tôi giải thích trôi chảy, nên ông không có gì thắc mắc.
Đối với tôi, nhìn đàn em khờ dại, và thương xót cha nên tôi đã nảy sinh những bất bình với mẹ. Đôi lần tôi đã nói thẳng với mẹ là thà chúng con húp cháo, ăn khoai củ mà sống để không nhìn thấy mẹ đang đi lại quan hệ bất chính với người ta. Mẹ tôi hùng hổ quát tháo ầm nhà :
- Mẹ nuôi con lớn, để con dạy đời mẹ đấy hả ? Mẹ có làm như thế cũng vì gia đình mình nghèo khổ đói rách con biết chứ ? Mẹ cứu vớt gia đình, chẳng có gì là xấu.
A ! thì ra mẹ viện dẫn sự nghèo đói trong gia đình để được làm điều đó, đem đồng tiền bẩn về nuôi con nuôi chồng. Tôi tuyệt đối không chấp nhận lý do đó của bà. Nên giữa hai mẹ con đang có sự căng thẳng từng ngày trong gia đình.
Thời gian sau tôi rất buồn và uất ức nhìn thấy cha tôi ngày xanh xao gầy ốm. Có lẽ ông lao động nặng nhọc bị kiệt sức và trong lòng thầm đau khổ điều gì đó không nói ra được. Tôi chất vấn mẹ nhiều vấn đề và đề nghị mẹ tôi xin thôi việc, ở nhà coi sóc gia đình con cái. Tôi tìm việc làm phụ giúp gia đình thay cho mẹ. Chỉ chờ như vậy, bà không nói không rằng đánh tôi một trận suýt chết và hốt mớ quần áo rách của tôi ném ra đường. Mẹ tôi gầm lên đe tôi :
- Mày cút khỏi nhà, nếu bước vào tao giết mày ngay. Tám chín đứa con, có mất một cũng không sao. Nhà nghèo mày biết chớ. Tao không làm như vậy mấy năm nay cả nhà đói rục xương mày không biết à ?
Tôi nghĩ đã đến lúc tôi nên rời khỏi nhà để mẹ tôi phải trở lại gia đình mà lo con cái, để ba tôi có lại được người vợ toàn vẹn và cũng để cái hạnh phúc bèo bọt kia của bà có cơ chấm dứt. Nếu phải lấy chồng, sinh con, tôi hãy giữ lòng, chớ thả lỏng rồi cũng mẹ nào con nấy cũng chưa biết chừng. Nghĩ được như thế, nhưng bản thân tôi cũng đã nhem nhuốc vết nhơ do những người lớn bất nhân tạo nên.
Lặn lội tìm đến xứ khác thật xa để xoa dịu bớt mặc cảm vây hãm, tôi ở nhờ ở đậu nhà người dưng. Chẳng bao lâu tôi có chồng và sinh hai đứa con. Vợ chồng không cưới hỏi, gặp nhau là xáp vào sống với nhau, chỉ mong có chỗ nương tựa bên nhau và cũng vì đời con gái của tôi cũng chẳng còn tốt lành gì cho lắm để mà lựa chọn. Nghèo cũng vẫn là nghèo, nghèo trơ nghèo trấc. Nghèo có căn, có gốc rễ, có truyền thống. Nghe nhà nước hô hào ầm ỉ xóa đói giảm nghèo, nhưng chẳng thấy mốc xì gì, họ nói láo để được nói láo, nói để có chuyện nói, gạt dân, mị dân. Sống trong cái xã hội đảo điên hôm nay, con người trở nên điên đảo, cứ mạnh được yếu thua, người bóc lột người không khoan nhượng, không bác ái nhân hậu. Mặc dầu đã thống nhất đất nước từ lâu, người dân vẫn nghèo đói, bệnh tật, lạc hậu. Chồng làm vợ làm quần quật, tháo mồ hôi sôi nước mắt không nuôi nổi bốn miệng ăn ngày hai bửa, nói chi đến tấm áo manh quần cho lành lặn. Ngẫm nghĩ rồi lại thương cha, thương mẹ cũng đã trong hoàn cảnh chẳng khác gì vợ chồng tôi. Làm thì chỉ làm thuê làm mướn ngày có ngày không làm sao cất đầu lên nổi, ai cũng như ai. Thật là trần ai. Đời sống ai ai cũng thế, đói nhiều hơn được no. Vợ chồng bàn nhau tính tới tính lui tìm phương kế. Cuối cùng chỉ còn cách xin đăng ký đi lao động nước ngoài do nhà nước đang hô hào, chủ trương mới may ra cứu vãn tình thế. Đi Đài loan là chắc ăn nhất. Mọi người dân đang đổ xô ào ạt về hướng đó. Phong trào đi lao động nước ngoài rầm rộ từ Nam ra Bắc. Nghĩ được rồi lại lo tiền. Tiền đóng cho nhà nước. Phải đóng một khoản tiền lớn cho nhà nước để thế chân. Thêm những khoản tiền linh tinh khác mà họ tùy tiện qui định. Tiền đút lót hối lộ qua nhiều cửa ải quan quyền. Tiền qủy tiền ma dọc đường. Còn khoản tiền lớn nạp cho công ty dịch vụ lo hồ sơ, điều hành, tìm việc, phân phối từ trong nước ra nước ngoài. Đồng tiền đi trước mọi chuyện là thế. Ngất ngư, ngộp thở, quay mòng mòng người dân đen. Đã nghèo, thiếu cơm thiếu áo, chạy đâu ra.Vợ chồng hộc tốc chạy vay mượn với một đồng vốn ba đồng lời. Những nhà giàu có thế lực đổ tiền ra cho vay ngồi mát ăn bát vàng. Làm giấy cam kết qua đó gởi về trả. Đi chừng vài năm theo hợp đồng, rồi về. Nếu thuận buồm xuôi gió tốt lành mọi đàng thì may ra có của ăn của để giảm bớt cái nghèo.
Đến việc ai đi ai ở. Một người đi, một người phải ở nhà lo cho con. Nhường qua, nhường lại không ai muốn đi. Dằn co cả tuần lễ, cuối cùng tôi phải đi. Ông chồng gà mờ khù khờ nhút nhát quá chẳng được tích sự gì. Tôi lo "sứ mệnh" đổi đời sau khi học tiếng Đài một tháng để biết vài câu thông thường.
Mọi việc tiến hành cho chuyến đi sắp kết quả tôi lại có thai đứa con thứ ba. Thật là rủi ro cho tôi. Cái thai chưa được hai tháng tôi đành phải đi nạo. Phải nạo, phải hút, không thể chần chờ một giây nào được. Tiền vay nợ của người ta, tôi đã đem nạp hết các nơi. Giấy tờ, và cơ hội đi đang gần kề. Các chủ nợ đang nhìn vào mình để chờ trả nợ. Đi vì đang cần chén cơm manh áo của bốn mạng người. Vì cái nghèo truyền kiếp đã ăn sâu tận gốc rể, tôi đành cam tâm hủy diệt bào thai máu me ruột thịt của tôi. Tôi mang ác cảm tội lỗi khủng khiếp, bởi lương tâm dằn vặt suốt thời gian dài sau đó. Tôi chỉ vì tiền, vì nghèo đói thường trực, không vì danh lợi phú quí để hưởng thụ. Tôi đâu muốn làm giàu.
Sau khi nạo thai, tôi mất sức phải xin nán lại hai tuần lễ để hồi sức. Ngày rời khỏi nước lòng tôi quặn thắt nhìn hai đứa con và ông chồng khù khờ bơ vơ nhỏ nhoi trong cuộc sống bần cùng trước mắt. Tôi nén lòng và giữ vững tinh thần để đối mặt những khó khăn xa lạ phía trước.
Bước xuống phi trường xa lạ nào đó ở Đài Loan tôi chới với mất đà như đang lạc trong rừng sâu và choáng ngợp trước cảnh phồn hoa ở xứ người. Nếu không có số người hướng dẫn cùng số chị em đồng cảnh ngộ đi chung, có lẽ tôi bỏ cuộc. Họ chở chúng tôi đến một dãy nhà có rất nhiều phòng riêng biệt. Mỗi người được ở riêng một phòng. Phòng rất hẹp vừa kê đủ chiếc giường một người nằm với một bàn nhỏ. Tôi có bụng mừng và nghĩ rằng có thể tôi được tạm trú trong căn phòng nhỏ này để sau đó sẽ được phân phối đi lao động theo lời hứa hẹn rất xôm tụ, hấp dẫn của nhà nước xã hội chủ nghĩa Việt Nam và của công ty dịch vụ tại quê nhà.
Nhưng những suy nghĩ tốt đã bị tắt ngấm ngay trong đêm đầu tiên mới đến. Tôi và số chị em cùng đi chung chuyến đã bị cưỡng bức hãm hiếp tơi bời từng giờ suốt đêm bởi những tên đàn ông mà chính họ đã đưa đón chúng tôi lúc chiều tại phi trường với một số đàn ông xa lạ nào khác. Từng tên luân phiên hãm hiếp tôi liên tục không ngừng. Việt có, Tàu có, già trẻ đều có. Chống cự là ăn đòn nhừ tử. Tứ cố vô thân, không hiểu luật pháp, không biết đường xá, không biết nơi đâu là nơi đâu, không biết kêu cứu vào ai. Tôi đành chấp nhận buông xuôi nằm đó để chúng dày xéo thể xác tôi tơi bời không thương tiếc, và tôi nghĩ rằng tôi không còn gì nữa của giá trị làm người trong cuộc sống.
Ban ngày chúng cho ăn uống, tắm rửa, làm vệ sinh cá nhân. Tất cả chúng tôi được chúng canh giữ, không được tiếp xúc. Ban đêm nằm trong phòng chịu đựng từng tên tiếp tục hãm hiếp rồi đi. Có những tên đàn ông đến một lần rồi không thấy đến nữa. Có nhiều tên lạ mặt. Dường như chúng rũ rê thêm bạn bè, người quen đến để hưởng thụ trên thể xác rã rời của tôi và số chị em cùng đi chung chuyến. Có tên sau khi cưỡng hiếp tôi, tỏ lòng nhân đạo cho tôi tiền. Lần đầu tiên, cầm nắm đồng tiền nhơ bẩn trong tay trên xứ Đài, tôi lại nghĩ về mẹ tôi. Tôi uất nghẹn kêu to, có đúng là mẹ nào con nấy, mẹ sao con vậy ! Tôi cảm thấy thương mẹ vô cùng. Tội cho mẹ. Tội cho bản thân tôi.
Tất cả chúng tôi và còn rất nhiều người đàn bà Việt Nam khác đang chịu những thảm cảnh đau xót đó. Chúng buộc chúng tôi phải chấp nhận như thế gọi là thủ tục ban đầu để chờ đợi một công việc làm ổn định. Qui luật là biết vậy. Muốn sống phải phục tùng. Muốn có việc làm phải vâng lời triệt để. Ai ai cũng đều như thế, nhưng nào có ai dám hé môi kể lại cho người khác nghe khi trốn được về nước. Thảm thương lắm ! Nhục nhã lắm ! Đâu dám nói ra. Lạy Trời Đất, mười phương tám hướng linh thiêng, xin dành cho con một phương để con còn về với chồng con đang đói nghèo ở quê nhà..
Qua hai tuần lễ thể xác rã rời, bọn chúng chuyển tất cả chúng tôi đến một địa điểm khác rất xa. Tôi nào có biết nơi nào là noi nào, và cũng chẳng cần biết để làm gì. Tôi đang bị hãm hại trong tay của bọn gian manh từ Việt Nam và sang cả đây. Người dân đang bị đối xử tồi tệ, nhưng nào thấy ai dòm ngó can thiệp. Một người được đưa ra nước ngoài không còn tính vào dân số hiện hửu của quốc gia.
Đến địa điểm mới, tôi tiếp tục bị hãm hiếp với một lũ đàn ông khác dữ tợn, hung hăng hơn. Cơ thể tôi lúc này ê chề nhớp nhúa như một khối bùn đen hôi hám trong vũng lầy nước tù.
Lũ người thỏa mãn thú tính thấp hèn tiếp tục chuyển tôi cùng số người nữa đến bán cho một nhà chứa, ép tôi đi khách và chúng bảo rằng đó là công việc làm ổn định, ráng mà làm để kiếm tiền. Tôi lại phải chịu đựng cho bọn ma cô nhà chứa hãm hiếp tôi thêm một lần nữa mà chúng gọi là dằn mặt và ra mắt chúng. Không còn gì, giấc mơ đã lỡ cuộc, tôi chấp nhận nỗi nghiệt ngã đau đớn để bước tới, để được sống còn có ngày gặp mặt chồng con. Bây giờ tôi không còn lo sợ những điều bất hạnh xảy ra. Tôi cố gắng chịu đựng và phấn đãu để đạt mục đích dự tính. Dù sao tại nhà chứa hằng ngày cũng có được tiền cho dù ít ỏi. Cố gắng làm bất cứ việc gì để có tiền rồi trốn thoát, tìm đường về xứ. Đem cái "ngàn vàng" để cứu mạng sống mình và gia đình thật là khốn nạn cho thân tôi !
Một lần nữa tôi lại có thai trong bao nhiêu lần bị cưỡng hiếp. Bằng mọi cách tôi phải trục cái thai quái ác đó. Một phần máu thịt của tôi lại sắp bị hủy diệt. Tôi chấp nhận tội lỗi. Lần phá thai này tôi ngã bệnh nặng và nhờ một người bạn đồng cảnh ngộ thương xót đưa tôi về nhà riêng chăm sóc. Ba tháng sau tôi mới hồi phục sức khoẻ. Tiền bạc dành dụm được đã hết sạch. Bọn gian manh vô lại đã bỏ rơi tôi trên xứ người khi thân tàn ma dại. Tôi bơ vơ giữa dòng đời nghiệt ngã, tứ cố vô thân. Tôi đang sống bất hợp pháp trên đất Đài Loan xa xôi mù mịt. Tôi tìm mọi cách làm kiếm tiền không từ nan một điều gì. Đĩ điếm. Cờ bạc. Hầu bàn. Chuốt rượu. Khỏa thân trình diễn trong các quán rượu. Rửa chén. Giặt quần áo...để kiếm tiền. Tôi đã sành các loại rượu, bia. Tôi biết hút điếu thuốc này đến điếu khác cho vừa lòng khách. Tôi đang nghĩ cần phải làm những điều bất hợp pháp, càng vi phạm luật càng dễ bị bắt, bị ở tù và được trục xuất về nưóc.
Có những lúc tôi lại cảm thấy nhớ cảnh bị áp bức cưỡng hiếp, lại còn thèm khát được tái diễn. Tôi nghĩ đó là quả báo để có được hậu quả khốn nạn ấy. Nhiều lúc nghĩ thấy thương hại cho chính họ và chính bản thân mình. Tôi không ân hận việc làm của tôi. Tôi không thù ghét những kẻ đã hãm hiếp, đánh đập tôi. Nhà nghèo, những bào thai vô tội đã bị hũy diệt oan nghiệt cho tôi hậu quả, tôi chấp nhận mà không oán trách. Tôi nghĩ đến chồng con, có những lúc thật gần trong tình yêu thương để tôi ôm ấp, có lúc thật xa ngoài tầm tay.
Tôi trở về nước sau ba năm sống đọa đày tại Đài Loan. Tôi bị bắt trong cuộc bố ráp sòng bạc lớn. Họ giam giữ và trục xuất tôi vì những thành tích bất hảo. Chính đó là cơ may tôi đang trông đợi. Một lần trót tay, tôi cảm thấy run sợ kế hoạch xuất khẩu lao động ra nước ngoài. Không được gì, còn mất trắng và nhục nhã đối với người dân nghèo như tôi.
Về đến quê nhà, tôi trốn lánh mọi người kể cả cha mẹ các em, dòng họ. Tôi mang mặc cảm tội lỗi xấu hổ và nhục nhã. Tôi tìm cách liên lạc chồng con đưa nhau đến một nơi khác thật xa lập nghiệp. Tiền bạc kiếm được tôi phải trả dứt nợ vay lúc ra đi. Tay trắng hoàn tay trắng. Những năm sau vì buồn phiền nhiều cho chuyến đi lao động nước ngoài của tôi, chồng tôi qua đời sau cơn bạo bệnh không tiền chạy thuốc. Thằng con trai lớn bị nhà nước bắt đi nghĩa vụ quân sự rồi mất xác ở biên giới.
Tôi lại tiếp tục sống góa bụa với đứa con gái côi cút trong nghèo đói không còn cơ may chuyển đổi. Lắm lúc tủi thân và buồn, nhớ gia đình, tôi lại cố gắng liên lạc với cha mẹ, các em, nhưng chẳng ai hơn gì mình trong xã hội đầy bất công, nghèo đói và đảo điên này. Hằng ngày trên chiếc xe đạp đi rong khắp nẽo đường tôi bán thuốc lá lẻ và vé số để mưu sinh. Tôi gắng nuôi và chăn giữ con Lài để nó không phải như tôi. Nhưng không tránh khỏi con tôi đang buớc vào con đường mà tôi đã trải qua.

Nhìn con, lòng tôi se thắt. Nó còn quá trẻ và khờ dại. Ngày trước ở lứa tuổi nó tôi đã có những suy nghĩ và nhận xét đúng sai nên đã bất bình với mẹ trong cuộc sống tình cảm không đứng đắn của mẹ để cho tình mẹ con phân ly.
Bây giờ đến lượt con gái của tôi mới mười sáu tuổi đầu đã khởi sự sa chân vào vũng lầy. Tôi ôm con vào lòng. Cơ thể nó nóng ran. Tôi sẽ phải lo thuốc men cho nó theo sự hiểu biết của tôi đã trải qua. Tôi vuốt mái tóc con, âu yếm hỏi :
- Sao con dối mẹ đi làm chuyện không tốt. Con nói cho mẹ biết đứa nào đã ăn nằm với con.
Con Lài bật khóc :
- Con đã dối mẹ lâu rồi. Chuyện thật con có quen với một ngưòi đàn ông lớn tuổi. Ông ấy thấy con thiếu thốn nên thường cho con nhiều tiền và quần áo. Còn cho con đồng hồ đeo tay nữa. Ông ấy dụ con đến nhà nhiều lần và hiếp con đến có thai. Con sợ khóc lóc, nên ổng cho tiền hối thúc con đi phá cái thai đó.
Tôi sững sốt :
- Trời ! Con ham tiền để người ta dụ dỗ. Con nói cho mẹ biết ông ấy là ai, ở đâu ?
Con Lài ngưng khóc, chậm nước mắt, trả lời tỉnh bơ :
- Mẹ cũng chẳng cần biết ông ta để làm gì. Con cũng ghét ông ta lắm rồi. Ghét thì có ghét, nhưng con vẫn thích ông ta, vì ông ta có nhiều tiền mà mẹ.
Tôi không ngờ con tôi lại trả lời như thế, cũng chỉ vì nghèo. Vì nghèo nên con tôi bị người ta dụ dỗ để hãm hiếp. Vì nghèo đói tả tơi ngày xưa, tôi cũng bị người ta dụ dỗ hãm hiếp để có được thực phẩm mang về nuôi gia đình, và mẹ tôi cũng thế. Đã biết như thế, muốn tránh cũng không tránh khỏi. Trách ai bây giờ ? Nói gì với con mình trong hoàn cảnh hôm nay ? Nhưng tôi vẫn cố khuyên con :
- Con nói thế không được. Bản thân con quan trọng hơn, con biết chứ ! Con phải gìn giữ bản thân. Việc như thế con đi dấu mẹ, không nói cho mẹ biết để mẹ giúp con.
Con Lài không chú ý lời tôi nói, lại bô bô trong suy nghĩ của nó :
- Ông ấy thương con lắm mẹ ơi, dự tính dẫn con lên Saigon giúp con kiếm chồng Đại hàn đó mẹ. Ông ấy bảo lấy chồng Đại hàn có nhiều tiền, sung sướng thích lắm. Mai mốt rồi con sẽ đem tiền về giúp gia đình mình không còn phải nghèo đói như thế này. Chồng Đại hàn giàu hơn chồng Đài loan mẹ ạ.
Nghe con Lài nói, tôi như đang bị lên cơn sốt, ớn lạnh và nhức nhối. Con gái tôi đang bắt đầu rơi vào vũng lầy hôi hám, nhục nhã mà tôi đã gồng hết sức mình để chui ra. Trong nỗi lo ấy, tôi lại hỏi dọ nó :
- Con thích lấy chồng Đại hàn lắm phải không ? Đừng mơ điều ấy. Mẹ không chấp nhận con lấy chồng nước ngoài. Mình nghèo thì chịu thôi, lấy chồng xứ mình để mẹ con mình gần bên nhau, mẹ không mất con. Đến xứ người con sẽ nhục nhã gian khổ trăm bề có thể nguy hiểm tính mạng mà trăm người trăm nói.
Con Lài gân cổ cố cãi :
- Ai nói mẹ như thế ? Chính bạn bè cả ông ấy nói không giống mẹ chút nào. Gia đình mình nghèo mà mẹ. Người ta giàu nhờ lấy chồng nước ngoài, mẹ không thấy sao ?
- Con chỉ nghe chứ chưa thấy tận mắt. Họ thổi phồng để dễ dàng trục lợi. Xã hội hôm nay đảo điên hết cả rồi con ơi ! Thực tế không như con đã nghe. Lấy chồng Đại hàn, Hồng kông, Đài loan. Miên, Lèo....gì đó đều bị chúng cưỡng bách bề hội đồng tình dục và còn hành hạ như một đứa ở đợ. Khi chán chê họ tống cổ con vào các động mãi dâm bán để lấy tiền. Hoặc tốt số sẽ lấy những ông già cọp rọp, những tên đui què mẻ sứt, bất lực, nghèo đói, ngu dốt...chứ đâu phải người giàu có tốt lành gì đâu con. Mẹ khuyên con bỏ ý định đó, lo học nghề rồi lấy chồng trong xứ mình mà làm ăn, mẹ con có bên nhau.
Con Lài gặn hỏi :
- Hồi trước mẹ nói mẹ cũng đã thất bại ở Đài loan phải hôn ?
Đột nhiên con Lài cắc cớ hỏi làm tôi cứng họng cảm thấy ngượng mặt với nó. Tôi đã dấu kín những điều của tôi làm ngày trước, vậy mà nó cũng biết được. Tôi chối :
- Hồi ấy mẹ đi lao động do nhà nước đưa đi con ạ.
Con Lài thở dài, than :
- Nhà mình nghèo quá, con cũng đã lớn, quần áo không có mặc thua sút bạn bè, đi xe đạp cà tàng, đạp ê ẩm cả người, không có đồng hồ, nhẫn vàng để đeo....chỉ bao nhiêu đó thôi mẹ lo nổi cho con không ?
Tôi hứa chắc với con để nó yên tâm :
- Mẹ sẽ lo cho con. Con đừng dại nghe lời thiên hạ. Con sẽ bị hãm hiếp, rồi bị bán vào các động mãi dâm, đời con sẽ tàn tạ con ạ !
Con Lài nhắc lại ý kiến của nó vừa rồi :
- Ông ấy và bạn bè không nói như mẹ nói đâu. Mọi thứ họ nói đều hấp dẫn nghe mà ham. Nếu con làm con sẽ không thất vọng như mẹ nói. Chuyện có thai rồi phá thai là bình thường, đâu có gì mất mát. Miễn sao có tiền, tiền và tiền...nhà nghèo phải cần tiền... không còn cách nào khác. Mẹ cũng thế, và ngoại trước đây cũng chẳng khác nào.
Tôi không ngờ con Lài đang nói lên đúng ý nghĩ mà mẹ tôi đã nói ngày trước. Mẹ nào con nấy, bà nào cháu nấy, đúng là một vòng lẩn quẩn không thể xóa được. Tôi lại hứa với con gái để khuyên nó :
- Bằng mọi cách mẹ sẽ lo cho con. Điều duy nhất mẹ khuyên con nên nghe lời mẹ. Những điều con đã nghe không có gì tốt lành như con đã nghe và suy nghĩ.
Con Lài nhìn tôi mũm mĩm cười có ý như không tin tưởng nổi vào điều hứa hẹn của tôi. Tôi thông cảm và bao dung việc con gái tôi đã làm như tôi đã tha thứ việc làm của tôi, lòng thì cứ lo lo.
Bẳng đi một thời gian ngắn tôi luôn theo sát việc đi đứng và sinh hoạt của con tôi. Thấy chưa có điều gì khác thường, tôi có phần an tâm.
Đột nhiên, hai ngày nay con Lài vắng mặt. Tôi bấn lên đi tìm kiếm hỏi han nhiều nơi. Tôi lục lạo trong quần áo, vật dụng của con và đã bắt gặp lá thư của con tôi để lại.
"Thưa mẹ,
"Con xin lỗi mẹ. Mẹ tha thứ cho con. Con xin tạm biệt mẹ để con đi lấy chồng Đại hàn như con đã quyết định. Con hẹn mẹ năm sau con sẽ về và mang tiền về cho mẹ để gia đình mình không còn nghèo khổ. Vì gia đình mình nghèo, con đành phải làm, chứ con đâu có muốn. Mẹ đừng la rầy con. Con thương mẹ. Lài.
Tôi không hốt hoảng khi đọc hết những dòng chữ con tôi viết để lại. Tôi biết vấn đề sẽ phải xảy đến không sớm thì muộn dù tôi luôn quan tâm. Cái nghèo là một vấn nạn ám ảnh bao gia đình giữa một đất nước nghèo đói tụt hậu không còn cách nào để xoay chuyển. Đời đảo điên đã nhồi nặn nên chiếc bẩy khổng lồ làm tan nát và hoen ố người phụ nữ Việt Nam dưới nhiều hình thức bằng những mỹ từ hết sức hấp dẫn.
Tôi đành bất lực và chỉ cầu xin ơn Trên ban cho con gái tôi sự bình an, để một ngày nào đó tôi còn được gặp lại con tôi.-

Nguyễn Thế Hoàng

Không có nhận xét nào: