Thứ Hai, 9 tháng 7, 2007

TINH SƯƠNG

Trần Mộng Tú

Tôi cúi xuống buộc sợi giây trên đôi giầy vải, khép cánh cửa lại sau lưng, bước xuồng bực thềm còn ướt đẫm sương, rón rén đi vào buổi sáng. Tôi không dám bước mạnh, sợ làm nứt rạn một bình minh chưa đến. Buổi sáng chập choạng ánh sáng mờ mờ, mặt trời còn ở đâu, ai mà biết được, tôi cũng chẳng tò mò. Tôi khe khẽ xuống con dốc ngay trước nhà mình rồi đi về phía hồ, bước từng bước ngắn, để khỏi lao mình theo dốc. Những hàng cây thông trong tinh sương có mầu xám bạc, chụm đầu vào nhau đang bàn tán một điều gì đó, tôi cũng chẳng muốn hỏi cho ra lẽ. Cây có đời cây, gió có đời gió, tôi có đời tôi, mặc dù cây gió luôn quấn quít vào nhau, và tôi vừa yêu cây, vừa yêu gió, nhưng thật sự mỗi lòai có một đời riêng, tò mò làm chi.

Những bụi cây nhỏ và thấp giống như những đứa bé con còn ngủ vùi, không biết cha mẹ đang thầm thì điều gì với nhau, âu yếm hay cằn nhằn? Cả xóm im lặng trong sớm mai, thỉnh thỏang nghe tiếng kêu quặc quặc của hai con vịt đi tìm ăn sáng sớm, lạc gọi nhau. Những ngôi nhà hai bên đường chỉ là những hình khối mờ mờ như những ngôi nhà vẽ trong tranh hay những ngôi nhà dựng sẵn ở phim trường, những cánh cửa đóng im ỉm từ phía trong như đang giấu một trái tim đập ngập ngừng trong ngực; bóng tối loang lõang nhẹ nhàng sau những cánh cửa hắt ra hiền lành như những cô gái chưa yêu, như cây đèn chưa hề thắp còn nguyên một bình dầu lúc nào cũng muốn sánh ra ngoài. Buổi sáng thật tinh khôi!

Tôi đi vòng trong xóm, bước thấp, bước cao, đi lên, đi xuống, những thảm cỏ vẫn đang nằm mơ, những giấc mơ nhuộm mầu xanh biếc, ướt sũng như vừa ngủ vừa khóc trong mơ, nghĩ mình cũng khác gì cỏ nhiều khi như thế. Có vũng nước nhỏ im ắng ngay dưới chân đi, cúi soi mặt vào chưa nhìn rõ bóng mình. Cái khuôn mặt trong vũng nước không mắt, không mũi trông lạ thật, ai đấy? Ngước mắt nhìn trời, một bầu trời mênh mông xa ngái, sao mai chưa mọc, sao hôm đêm qua không một ngôi nào sót lại. Còn gì cô đơn hơn một bầu trời không một cánh sao! Không biết khi trời cô đơn thì Trời làm gì? Chắc Trời khóc, vì bầu trời đầy sao đêm trước là báo hiệu ngày mai nhiều nắng, trời không sao trời sẽ mưa. Nhìn xuống phía hồ, mặt nước như một chiếc chăn len xám rũ tung ra mà không có ai kéo đắp, chiếc chăn phẳng lì không một vết nhăn, những hàng lau bên kia ven hồ xa xa trong tối như những mảng mầu thẫm của một bức tranh sơn dầu, trong khi đó dẫy núi trên cao như một người luống tuổi, run rẩy trong vòng ôm mong manh của một vài vạt tuyết mỏng.


Tôi đi lên dốc, đi xuống dốc, đi dọc, đi ngang, lòng trống trải, chắc tại đi một mình, mà cỏ cây thì chưa muốn chuyện trò. Nhìn xuống đôi giầy, biết trong đó có những ngón chân của mình, đôi giầy cũ, ngón chân cũng cũ, sao vẫn thấy cả hai cùng lạ lẫm. Đi hoài không biết mình đi dâu, nhìn thấy cánh cửa nhà mình rồi vẫn thấy có điều gì khang khác, lại đi. Thì ra buổi sáng chưa bắt đầu, tôi vẫn chưa bắt đầu.

Cuộc đời ở đâu? Tôi tiếp tục đi, vừa đi vừa khe khẽ gọi mình. Trong một hốc đá nào đó một con thỏ hay một con sóc chạy ra, băng vụt trước mặt như báo cho biết chúng cũng dậy rất sớm và chúng đồng hành.

Tôi đã đi như thế trong bao nhiêu buổi sáng của đời mình, không biết bao nhiêu lần, không nhớ rõ rệt những chỗ mình đã đi, ở thành phố nào xa lắc xa lơ. Trong mấy chục năm làm người đã bao lần rời đổi, mỗi nơi một cảnh vật, những dòng sông, những dẫy núi, những ngôi nhà, những hàng rào, những hàng cây cao, những bụi hoa thấp, tất cả khác nhau và chắc chắn đời sống khác nhau. Nhưng hình như cái cảm giác đi trong buổi sáng tinh mơ lại rất giống nhau.Có một cái gì tinh khôi, trong trẻo, lạ lẫm và quyến rũ của đầu ngày. Như khuôn mặt vừa thức dậy, còn lơ mơ giữa tỉnh thức, môi chưa chạm son, tóc chưa chạm lược, như một khúc lụa chưa cắt thành áo, cứ giũ tung ra rồi lại cuộn vào, như một mối tình chưa đi đến hôn nhân, cứ ửng đỏ dần dần. Chao ôi là đẹp! Đi trong một buổi sáng tinh mơ, đi một mình, mình hỏi chuyện mình, mình gọi tên mình, những ý nghĩ đơn sơ, không phải thốt thành lời khôn khéo cho êm tai người nghe; Nói chuyện với buổi sáng, giữa lúc mặt trăng, mặt trời đổi chỗ cho nhau, mầu đậm đặc của đêm pha vào mầu hồng ửng sáng, giữa lúc âm dương nhè nhẹ nhường nhịn lẫn nhau. Một cuộc đối thoại trong thinh lặng giữa một con người nhỏ nhoi và thiên nhiên tràn ngập khí hạo nhiên.

Đi quá chân một chút là ngày sẽ đến, mặt trời, mặt người, và mặt hoa cỏ cùng hiện ra một lượt với những tiếng động khe khẽ bắt đầu. Mấy mảnh núi tuyết không còn là những mảng trắng mơ hồ mềm mại nữa, mặt trời đã làm cho tuyết và núi cùng mang một khuôn mặt mới mẻ khác, Bây giờ núi không còn là một ông già, núi đã trở thành một con rồng với những chiếc vẩy bạc lấp lánh đang nằm soãi dọc theo hồ với tất cả niềm tự hào. Tấm chăn xám trên mặt hồ được cuốn ngay lại, phô ra một vùng nước bạc sóng sánh dưới ánh mặt trời, sẵn sàng đón những cánh buồm căng trong gió, đi vào một nơi không biết trước. Những hàng cây hai bên không còn là những mảng mầu tối của một bức tranh, chúng bắt đầu khoe những đường gân lá, như một thanh niên mới lớn nhìn xuống cánh tay mình. Những bụi hoa nhỏ như những đứa bé vừa ngủ dậy, chúng mở từng cánh, như những con mắt trẻ thơ sau một giấc ngủ ngon. Những cánh cửa cũng lần lượt theo nhau mở ra. Trẻ con, người lớn mỗi người đem một mảnh đời ra khỏi ngôi nhà thả vào con đường trước mặt. Bao nhiêu hy vọng trải đưới ánh mặt trời, tiếng cười, tiếng khóc cùng theo nhau vỡ òa. Trái tim chưa biết yêu, đẩy cánh cửa bước ra, đi tìm tình yêu trong vũng ánh sáng đầu ngày lấp lánh. Ngày bắt đầu rất nồng nàn như cô thiếu nữ vội tô son, chải tóc, mang khúc lụa thời gian ra may cắt, sợ buổi chiều sẽ ập đến xóa mất tuổi xuân.

Bao giờ cũng thế, tôi tìm về nhà trước khi tiếng động cơ của xe cộ bắt đầu.

tmt
Tháng Năm-2007

Không có nhận xét nào: