Thứ Tư, 12 tháng 9, 2007

XUẤT NGOẠI LÀM "GÁI"... BÁN DÂM

Cùng với những dịch vụ hàng không giá rẻ, một số cô gái "buôn phấn bán hoa" (thường được gọi là "cave" ở Việt Nam đã sang các nước Singapore, Malaysia... dưới hình thức "du lịch" để hành nghề.

Xu hướng này có vẻ đang rộ lên và đã xuất hiện vài "sao" trên đất khách. Chúng tôi đã tìm cách tiếp cận với hai kiều nữ nhân lúc họ về nước và qua ít giờ trò chuyện những "bí mật" của "nghề" được hai người đẹp hé lộ...

Sự thật sau những chuyến "du lịch"

Dù được người quen gọi điện thoại giới thiệu trước, nhưng vì lý do "quá bận", hai "sao" đã hẹn gặp chúng tôi ở sân bay Nội Bài, trước giờ họ bay sang Singapore một tiếng đồng hồ. Sau những lời hỏi han xã giao ban đầu có vẻ rất thân thiện, Yến Trang và Diệu Phương - 2 cô gái trẻ, xinh đẹp với phong cách ăn mặc hiện đại biết khoe những gì cần khoe và một kiểu trang điểm lộ rõ sự chuyên nghiệp nói chuyện với chúng tôi cởi mở một cách lạ thường.

Yến Trang kể về "cái thuở ban đầu": "Chẳng hay ho gì cái việc này, trước đây em vì hoàn cảnh xô đẩy nên phải mang thân đi làm "gái" kiếm tiền. Một lần đi "dẫn khách" ở Sài Gòn năm trước, tình cờ em nhận được lời đề nghị của một vị khách người Hồng Kông rằng, có muốn thỉnh thoảng qua Singapore hay Malaysia du lịch thì sẽ giới thiệu. Em cũng tò mò thử đi xem sao. Chẳng dè đi "du lịch" thực chất cũng chỉ là "phục vụ" cho mấy ông ngoại quốc trong tour từ A đến Z. Nhưng từ ngày qua bên đó kiếm tiền dễ hơn nhiều. Mỗi chuyến đi bọn em được bo gấp 2, 3 lần so với đi khách trong nước".

Lần đầu tiên xuất ngoại Trang gặp nhiều bỡ ngỡ nhất là về điều kiện sinh hoạt như chỗ ăn ở đi lại, ngôn ngữ giao tiếp và nhất là chưa quen mối nên hầu như thời gian đầu chỉ đi được với khách quen. Nhưng bây giờ, qua hơn 1 năm "chinh chiến" cô đã trở thành một trong những "bạn hàng" thân thiết và có "số má" tiếng tăm trong giới gái gọi trên đất Singapore.

Mái tóc dài, đôi mắt to, làn da trắng, một đôi chân dài không kém cạnh những người mẫu có tiếng... - những vẻ đẹp tự nhiên trời phú cùng với "sự chuyên nghiệp trong cung cách phục vụ" khách hàng đã giúp Trang vươn lên trở thành cô gái thuộc đẳng cấp giá "tiền đô" và vì thế dân trong giới gọi Trang bằng một cái tên cũng rất dễ nhận biết là "Trang đô la".

Khác với Trang một người có trình độ văn hoá lớp 10 của bậc học phổ thông. Diệu Phương tốt nghiệp cao hơn với tấm bằng khá và đã có công ăn việc làm. Trong một lần đi công tác ở Malaysia tình cờ cô có quen một người khách ở cùng khách sạn. Sự dễ dãi trong lần đầu gặp gỡ đã vô tình tạo điều kiện để Phương bước sâu vào con đường mại dâm một cách vô thức. Lúc đầu chỉ là những món quà đắt tiền mà cô được nhận qua những chuyến đi chơi dài ngày cùng người khách lạ nhưng sau đó nó được cụ thể hóa bằng những tờ đôla.

Thế rồi Phương được mời vào một tua du lịch sang Singapore, được bao toàn bộ chi phí ăn ở, ngoài ra còn thêm 300 USD để "tiêu vặt". Nhưng trong chuyến đi ấy, Phương phải làm "vui lòng" một doanh nhân người Thái Lan. Người đẹp này đã thoáng chút "lăn tăn" về phẩm giá của mình sau đó đã "tặc lưỡi". Vừa được đi du lịch giải trí, vừa được thu nhận về những khoản tiền cao gấp vài lần tiền lương mà cô vất vả lao động trong một tháng đã khiến Phương như một con nghiện lao vào vòng kiếm tiền truỵ lạc.

Giờ đây Phương có thể sẵn sàng "đi" với bất cứ một người khách lạ nào nếu cô cảm thấy hứng thú đặc biệt là những lúc cần tiền. Lạ lùng ở chỗ cô chỉ coi đó là một hoạt động... giải trí bình thường, mà theo lời cô thì: "Làm việc vất vả nên mình cũng phải có đôi ba lần đi xả stress, nhất là lại có người bao thì chẳng dại gì từ chối". Vì vậy mà mỗi lần cảm thấy mệt mỏi hay bức xúc Diệu Phương lại xách vali đi "du lịch".

Những nẻo đường "đi khách"

Đa phần các cô gái qua nước ngoài "làm ăn" là đi theo lời giới thiệu từ những vị khách mà họ quen biết trong những lần "đi" khách ở Việt Nam. Chính vì vậy trong những lần đầu qua "bên đó" họ nhận được giúp đỡ từ những "bạn hàng" nên những khó khăn, bỡ ngỡ ban đầu nhanh chóng được giải quyết. Các cô thường lựa chọn Singapore rất đông và điều đó tạo ra những cơ hội thuận lợi cho các người đẹp gặp gỡ, ngã giá.

Khu Trung tâm đô thị lớn Orchat - một trong những khu kinh doanh buôn bán sầm uất nhất của Singapore là điểm dừng chân "kiếm cơm" của nhiều cô gái. Đây cũng là một trong những điểm đến không thể thiếu trong hành trình du lịch của khách nước ngoài. Các cô gái thường qua lại đây trong vai người mua hàng và khách du lịch.

Họ tìm nhiều cách để làm quen với khách và sự thành công trong những cuộc làm quen ấy chiếm tỉ lệ cao vì đa phần khách Sing và cả khách nước ngoài khi đã lọt vào tầm ngắm của các cô đều là những vị khách "ham của lạ" qua sự đánh giá từ cái nhìn đầu tiên và qua cách ứng xử từ hành động "à ơi" của những "người đẹp". Tuy nhiên những đối tượng có thể tham gia hình thức "chào khách" kiểu này phải là những cô gái rất trẻ và đẹp thậm chí vốn tiếng Anh dắt lưng cũng phải kha khá.

Phần đông các cô khi được khách hỏi đều nói mình bị lừa sang đây nên phải tìm cách kiếm tiền để... quay về. Một cách "chào" khách nữa cũng khá phổ biến dành cho các cô gái chưa đủ "tầm" để có thể "vẫy khách" tại những trung tâm lớn là việc người ta cùng tự tạo cho mình một địa chỉ làm ăn mang tính tập trung.

Không ầm ĩ, ồn ào, không tập trung quá đông trong một khu vực hay để xảy ra bất cứ một sự việc mang tính mất trật tự an ninh nào mà cảnh sát có thể động chạm tới, các cô gái hoạt động tương đối độc lập ngay tại những khu vực mà mình thuê nhà trọ. Những chuyến "đi" khách kiểu này thường là những chuyến "tàu nhanh" và giá cả do đôi bên cùng thoả thuận.

Phương - cô gái đã có 5 chuyến "du lịch" ngồi trong nhà chờ sân bay rít thuốc lá và tiếp tục câu chuyện: "Việc thuê nhà và các hoạt động ăn ở sinh hoạt của bọn em không cố định tại một địa điểm cụ thể nên cũng chẳng có cơ quan nào có thể quản lý được, nhất là việc giám sát những người không phải là công dân của nước sở tại thì lại càng khó khăn. Nếu có vấn đề nhạy cảm phát sinh bọn em sẽ lập tức di chuyển địa điểm ăn ở và thay đổi cả địa bàn hoạt động".

Trên thực tế cách đây một vài năm để hạn chế việc các cô sang Singapore và Malaysia hành nghề mại dâm, chúng ta đã đưa ra một quy định có tính "lọc thải" tương đối cao. Đó là: phải có trong tay ít nhất là 1.000 USD nếu muốn xuất cảnh. Tuy nhiên tại thời điểm này quy định đó đã không còn nhiều tính khả thi. 1.000 USD không còn là điều quá khó khi mà "chiến lợi phẩm" họ thu hồi sau mỗi chuyến "du lịch" kéo dài 1 tháng thường gấp 3, gấp 4 con số đó.

Nếu những hoạt động mua bán mại dâm ở trong nước thường được tổ chức thành các đường dây và khi bị các cơ quan chức năng phát giác thì cả tổ chức đó sẽ bị lật tẩy, thì các hoạt động mại dâm của các chân dài trên đất Singapore và Malaysia chủ yếu là những hoạt động độc lập. Vì vậy mọi hoạt động diễn ra không hề ồn ào hay có thể gây sự chú ý.

Nước mắt trên đất khách

Những chuyến xuất ngoại với những cô gái như Trang, Phương đâu chỉ có những tờ đôla, những bữa tiệc hào nhoáng với các quý ông lịch thiệp, đằng sau đấy là nỗi đắng cay, "bẽ bàng mây sớm đèn khuya" mà chỉ người trong cuộc mới hiểu.

Lần đầu tiên trong cuộc gặp gỡ, chúng tôi thấy Trang "đôla" mặt đượm buồn: "Làm "nghề" này không cẩn thận dính HIV ngay. Việc bám tua trong 4,5 ngày có khi bọn em phải phục vụ 2,3 khách. "Làm việc" liên tục và gặp khách "quái đản" nên nhiều khi không dùng các biện pháp phòng tránh. Bạn em đã có đứa bị HIV. Còn em với Phương đều phải đi phá thai mấy lần". Trang "đôla" buông một tiếng thở dài, bảo: "Em và Phương gần như mất khả năng sinh con rồi".

Phương tiếp lời: "Ngẫm lại mình đã mất hết: danh dự, người yêu, công việc... Bây giờ cứ bước chân lên máy bay là thấy nổi da gà, mấy lần tự nhủ chuyến bay này là chuyến cuối, nhưng vẫn chưa phải thế".

Chuyến bay sang Singapore sắp cất cánh, hai cô vào phòng làm thủ tục. Chuyến bay này là lần đi sau chót của họ chăng?

KỂ CHUYỆN KHÔNG THÍCH KỂ VỀ CHÂN DÀI XUẤT NGOẠI

Năm 2006 trong một chuyến đi công tác Singapore - Malaysia cùng đồng sự, tôi phát hiện ra một điều: có chuyện một số người Việt chuyển hướng xuất ngoại bán dâm thường xuyên! Ban đầu tôi không tin lắm sau vì tò mò muốn tìm hiểu và khi đã tai nghe mắt thấy thì chuyến đi công tác đó trở thành ám ảnh khó quên.

Chuyến bay xuất phát từ Sài Gòn. Thông tin nghe được bắt đầu từ người chủ của Phòng bán vé máy bay tại Q.12: "Sang du lịch hả? Xả hơi, giảm streess? Toàn gái Việt thôi. Ở Sài Gòn cũng có mà". Thắc mắc tôi hỏi: "Nhiều thế cơ à"? Trả lời: "Rất nhiều. Phòng vé này bán vé cho các em sang Sing kiếm tiền là nhiều nhất., hơn cả cho dân đi du lịch, công tác. Đơn cử, hôm nay cậu đi thì biết. Vài chục em".

Và quả nhiên tại phòng chờ ra máy bay tôi thấy các chân dài trẻ trung sành điệu tung tăng đi lại, nói cười nhiều ghê. Các em đi với nhau từng nhóm 5-6 người, sơ sơ đếm cũng thấy gần 7-8 nhóm như thế và không hề có đàn ông đi kèm.

Loay hoay một hồi chúng tôi kiếm được một chỗ ngồi gần ngay một nhóm như thế. Nhìn kỹ thấy đều rất trẻ, đẹp và cao, đội hình rất đều. Thử bắt chuyện làm quen để tán dóc cho vui tôi hỏi một em ngồi ngay bên cạnh có vẻ già dặn và sành sỏi: " Sang Sing du lịch hả em? Cho anh nhập cuộc với cho dzui".

Quay lại nhìn vừa như dò xét vừa như giễu cợt em trả lời: "Tụi này đi làm ăn anh à, thích dzui dzẻ thì qua đó tới chỗ tụi em chơi...". Tôi cười. Đôi ba câu chuyện trong thời gian chờ lên máy bay nhưng với chủ ý khai thác thông tin của mình cộng với những thông tin sau này có được tôi đã hình dung được phần nào việc xuất ngoại làm tiền của họ.

Chân dài sang Sing- Malay hoặc một số nước Châu Á khác như Cam Bốt, Taiwan... làm gái bán dân thường không đi đơn lẻ mà theo nhóm và có đường dây tổ chức chặt chẽ và chuyên nghiệp. Thường mới sang lần đầu trước khi "xuống núi" các em sẽ được tập hợp lại một chỗ và được đào tạo bài bản "kiến thức, các món nghề lẫn giao tiếp" kể cả các em đã có thâm niên hoạt động chuyên nghiệp tại Việt Nam.

Chính vì vậy sau khi sang hoạt động được 1 lần thường các em sẽ còn tiếp tục sang nhiều lần bởi đã thông thuộc đường đi nước bước, "món nghề" được nâng cao và đặc biệt thu nhập rất cao. Được biết mỗi chuyến đi trong vòng 30 ngày (khoảng thời gian được phép lưu trú tại Sing hoặc Malay) mỗi em dắt lưng 2.000-3.000 USD (thậm chí hơn) về nước ăn chơi nhảy múa1-2 tháng hết tiền lại sang.

Cứ xem thực tế "bảng thành tích" xuất ngoại đáng nể của các em chắc chắn bạn hoa mắt bởi chi chít dấu hải quan Sing- Malay. Có em tâm sự: Cũng nhục và cực lắm anh ơi! khách hàng bên đó nhiều, đa dạng và "hành" dữ lắm?! Nhiều khi sang đó nếu đen đủi kiếm tiền 1 tháng không đủ tiền về VN chữa bệnh. Thế nhưng tụi em vẫn đi. Quen rồi. Còn biết làm gì hơn?

Tới sân bay quốc tế Changi Singapore, tôi để ý thấy sau khi làm thủ tục hải quan xong các nhóm chân dài ra ngoài đã có người đón và có nhóm tất cả phải rút tiền trong túi ra đưa cho một người Sing - rồi họ lùa cả ra xe buýt. Sau hỏi ra mới biết khi đó Sing mới có quy định tất cả các phụ nữ da vàng vào Sing phải mang trong người tối thiểu 2.000 đôla Sing vì chính phủ nước này lo ngại gái bán dâm các nước nhập cảnh vào Sing để hoạt động. Thật đáng buồn.

Nhưng còn đáng buồn hơn khi ở Sing và ở cả Malay, chúng tôi đi taxi khi người lái xe hỏi: Are you Thailand? Trả lời: No. I''''m Vietnamese thì đều được nghe: Oh. Vietnam. Vietnamese girl is beautiful, good, very good! kèm theo một tràng cười to?! Một lái xe taxi còn buông cả hai tay ra khỏi vô lăng và làm "dấu hiệu" và cười rất khả ố. Hắn khoe thường xuyên đưa khách du lịch các nước đi tới khu đèn đỏ có Vietnam girl và thỉnh thoảng rủng rỉnh hắn cũng thư giãn...

Mặc dù không trực tiếp tới các khu đèn đỏ ở Sing- Malay nhưng tôi cũng tưởng tượng ra được nó tệ hại đến mức nào. Mỗi khi nghe những câu chuyện về "chân dài" nhà ta bên nước bạn tôi đã thấy rất khó chịu và cay đắng, buồn cho tai tiếng vì "chân dài xuất cảng" kiểu này.

Lê Hạ Vân

Không có nhận xét nào: