Thứ Hai, 9 tháng 7, 2007

Hồng Hy Quan (1 Tập)



Diễn Viên Khưu Thục Trinh - Lý Liên Kiệt
Thể Loại Điện Ảnh - Võ Thuật
Quốc Gia Hồng Kông
Xuất Bản n.a
Chapter 1

Danh Sách Phim, Nhạc ....

A

A Phi A Ký
Ái Tình Bảo Toàn
Âm Dương Pháp Vương
Âm Thanh Của Sắc Màu
Ân Oán Thượng Hải
Anh Chàng 100
Anh Hùng Bản Sắc 1
Anh Hùng Bản Sắc 2
Anh Hùng Bản Sắc 3
Anh Hùng Hảo Hán 1
Anh Hùng Nặng Vai
Anh Hùng Quang Đông Thập Hổ
Anh Hùng Xạ Điêu 94
Ảo Ảnh Đặc Công
Áo Cưới Thiên Quốc

B


Bá Chủ Thượng Hải
Ba Đoá Hoa
Bạch Phát Ma Nữ 1
Bạch Phát Ma Nữ 1
Bạch Phát Ma Nữ 2

BẠCH TUYẾT LẠC 7 CHÚ LÙN
Bản Sắc Anh Hùng
Bản Tình Ca Mùa Đông
Bảng Phong Thần
Bao Công Hồ Điệp
Bắp Rang
Bát Đại Thiên Vương
Bẫy Tình
Bí Mật Tình Nhân
Bích Huyết Kiếm
Bích Huyết Lam Thiên
Bịp Vương 2000
Bố Mẹ Bất Đắc Dĩ

C


CAMBODIA EVICTIONS
Cách Mạng Tân Thời
Cạm Bẫy
Câu Chuyện Cảnh Sát
Câu Chuyện Thiếu Lâm
Chân Ái Nhất Thế Tình
Chân Không Tiểu Tử
Chân Thật Với Tình Yêu
Chậu Đẻ Tiền
Chiếc Giầy Thủy Tinh
Chiến Thành Truyền Thuyết
Chung Vô Diệm
Chuỗi Ngày Huy Hoàng
Chuỗi Ngày Tan Tác
Chuyện Hợp Tan
Chuyện Tình Long Nữ
Chuyện Tình Paris
Chuyện Tình Xóm Chợ
Cô Gái Ðồ Long
Cô Nam Quá Nữ
Cô Nàng Quyến Rũ
Cô Tình Kiếm
Con Rơi
Công Chúa Lulu
Công Tử Bột Nam Hải
Cực Độ Tội Phạm
Cuộc Đời Tươi Đẹp
Cuộc Tình Dưới Vòm Trời
Cướp Thần Tuyệt Sắc
Cửu Âm Chân Kinh

D

Đa Tình Đao
Dạ Xoa
Đặc Công Bad Boy
Đại Thanh Hậu Cung

Đại Nội Mật Thám
Đánh Ma Cứu Chồng
Đô Thị Thuỷ Tinh
Đô Thị Tình Duyên

ĐÔI NGÃ ĐUỜNG TÌNH
Đoạn Cuối Tình Yêu
Độc Bá Thiên Hạ
Dốc Tình
Đội Cấp Cứu Phi Hành
Đội Chiến Phản Nghịch
Đời Không Nuối Tiếc
Đội Pháp Chứng Tiên Phong
Đối Thủ
Đội Xung Phong
Độn Giáp Kỳ Binh
Đông Cung Quí Phi
Đông Phương Bất Bại
Đồng Thoại Sao Nguyệt
Đứa Bạn Bướng Bỉnh
Dương Gia Tướng
Dương Môn Hổ Tướng
Duyên Kiếp Lai Sinh
Duyên Tình Chiếc Bánh Bông Lan
Duyên Tình Đổi Chủ
Duyên Tình Muôn Sắc
Duyên Tình Tiên Phận

G

Gan Cùng Mình
Gia Cát Lượng
Giã Từ Dĩ Vãng
Giấc Mơ Triệu Phú Của Cô Kim
Giang Hồ Đại Ca Hào Què
Giang Hồ Không Luật Lệ
Giòng Nước Xuân Sanh
Gối Thần Kỳ Án

H

Hận Thù Đường Đời
Hành Động Đặc Vụ

HẠNH PHÚC TRẦN GIAN
Hà Rầm Hà Rạc
Hiệp Khách Giang Hồ
Hiệp Khách Hòa Thượng
Hiệp Nữ Truyền Kỳ
Hồ Sơ Bí Ẩn
Hoa Hồng Xanh
Hỏa Thiêu Hồn Đảo
Hoả Thiêu Hồng Liên Tự
Hoa Viên Sao Băng
Hoàn Châu Cát Cát
Hoán Vị Cuộc Đời
Hoàng Đế Thượng Hải
Hoàng Đế Thượng Hải 2
Hoàng Hậu Bánh Nướng
Hoàng Thổ Tình Thù
Hoành Tại 30 Triệu
Hoạt Họa Phong Vân
Học Trường Uy Long 1
Học Trường Uy Long 2
Học Trường Uy Long 3
Hồi Chuyển Đao
Hội Tam Hiệp
Hối Thông Thiên Hạ
Hồng Hy Quan
Hồng Hy Quan (1 Tập)
Huyết Chiến Chí Cẩm Thanh

K

Khách Sạn
Khách Sạn Hoà Bình
Khách Sạn Vui Vẻ
Khánh Bài
Khi Đàn Ông Có Bầu
Kho Tàng Bảo Vật
Khổng Tước Hoàng Tử
Khu Rừng Hắc Bạch
Khử Tà Diệt Ma
Khử Tà Diệt Ma Iii
Kiếm Tiên Kỳ Hiệp
Kim Xà Kiếm
Kinh Kha
Kung Fu Cult Master - Ý Thiên Đồ Long Kiếm (Jet Li)
Kỷ Niệm Bali

L

Lãnh Chiến
Lấy Chồng Triệu Phú
Liệt Hỏa Truyền Thuyết
Lời Cầu Hôn Ngọt Ngào
Lôi Điện Thần Công
Lời Đường Mật
Lối Sống Tuyệt Vời
Long Gia Tộc
Long Hành Thiên Hạ
Long Phụng Song Tinh
Long Tại Giang Hồ
Long Tích Truyền Nhân
Long Tranh Hổ Đấu
Luật Giang Hồ
Luật Pháp Và Đạo Nghĩa
Luật Sư Dễ Thương
Luật Sư Phi Thường
Lục Đỉnh Ký
Lương Sơn Bá Trúc Anh Đài

M

Ma Đạo Tranh Bá
Ma Giới
Ma Vật Ma
Mai Hoa Đạo
Máu Nhuộm Bãi Thượng Hải
Miêu Thúy Hoa
Mộc Quế Anh
MÙI NGÒ GAI

N

Nam Dương Tà Thuật
Nam Nhi Tự Cường
Nam Quyền Bắc Cước
Nam Thân Nữ Ái
Nàng Tiên Của Tôi
Nghĩa Vợ Tình Chồng
Ngọa Hổ Tàng Long
Ngũ Quỷ Vận Tài
Người Chồng Tuổi Non
Người Ðàn Bà Ðầu Tiên
Người Mẫu
Người Vợ Thẩm Phán
Ngụy Thanh Tranh Bá
Nguyệt Quan Bảo Hộp (Tây Du Ký)
Nguyệt Tròn Thần Đao
Nhất Đại Sư Tôn Hoàng Phi Hùng
Nhật Nguyệt Thần Kiếm
Nhật Nguyệt Thần Kiếm 2
Những Lá Thư Tình
Những Ngày Tuổi Trẻ
Nợ Giang Hồ
Nợ Tình
Nữ Cảnh Sát
Nữ Cảnh Sát Mới Ra Trường
Nữ Trinh Sát Gợi Cảm
Nữ Tướng Cướp

P

Phạm Công Cúc Hoa
Phật Sơn Vịnh Xuân Quyền Vương
Phi Hổ Mãnh Tướng
Phi Long Tướng Công

PHIM TÀI LIỆU VỂ CUỘC ĐỜI PHẬT TỖ
Phong Cách Đàn Ông
Phong Tỏa Biên Cương
Phúc Vũ Kiếm Và Phiên Vân Đao
Phương Thế Ngọc 1
Phương Thế Ngọc 2

Q

Quần Long Đoạt Bảo
Quyết Chiến Giang Hồ
Quyết Chiến Hiệp Sĩ Mù



R

RẮN BÁO OÁN

S

Sắc Màu Tình Yêu
Sát Mẫu Trạng Nguyên
Se Duyên
Sở Lưu Hương
Số Phận Hồng Nhan
Số Phận Tên Giết Mướn
Sòng Bạc Phong Vân
Sóng Gió Cuộc Đời
Song Hùng Gan Dạ
Song Hùng Kỳ Hiệp
Song Hùng Tranh Bá
Sư Phụ Hoàng Phi Hùng
So Close

T

Tái Hiện Hùng Phong
Tài Nhân Trịnh Bản Kiều
Tái Phục Hồi
Tái Sanh Kỳ Duyên
Tái Thế Tình Thù
Tam Niệm Phát Tài
Tam Nữ Thiên Sứ Vô Danh
Tân Đường Sơn Đại Huynh
Tân Long Môn Khách Sạn
Tân Lục Đỉnh Ký 1
Tân Lục Đỉnh Ký 2
Tân Lục Đỉnh Ký 3
Tân Lưu Tinh Hồ Điệp Kiếm
Tân Ngọa Hổ Tàng Long
Tân Sở Lưu Hương
Tân Tây Du Ký
Tân Thần Điêu Hiệp Lữ
Tân Thiên Tầm Kỳ Biến
Tần Thủy Hoàng
Tân Tinh Võ Môn
Tân Túy Hiệp
Tân Tuyết Sơn Phi Hồ
Tân Vi Tiểu Bảo
Tây Du Ký
Tây Du Ký 2
Tây Tướng Kỳ Duyên
Tế Công
Tế Công (1 Tập)
Tế Công Tái Xuất
Tể Tiên Vương Và Chung Vô Diệm
Thái Bình Thiên Quốc
Thái Cực Trương Tam Phong
THÁI CỰC QUYỀN - JET LI
Thẩm Bạch Mao
Thám Trưởng 2
Thần Ăn
Thần Bài 1
Thần Bài 2
Thần Chưởng Như Lai
Thần Điêu Đại Hiệp
Thần Ðiêu Hiệp Lữ 95
Thần Kinh Đao Và Phi Thiên Miêu
Thần Quyền
Thần Tướng Diệu Hiền
Thần Y Dược Thảo
Thần Y Hiệp Lữ
Thánh Bài 2
Thánh Bài Thiếu Niên
Thành Cát Tư Hãn
Thánh Kiếm
Thành Phố Lửa Đạn
Thanh Xà
Thập Huynh Đệ
Thập Diện Mai Phục

Thế Kỷ Thời Đại
Thế Võ Quyền Gia
Thiên Địa Thần Kiếm
Thiên Hạ Đệ Nhất Kiếm
Thiên Hạ Vô Ðịch
Thiên Kiếm Quần Hiệp
Thiên Long Bát Bộ 2004
Thiên Ngoại Phi Thiên
Thiên Nhai Truy Nã
Thiên Nữ U Hồn 1
Thiên Nữ U Hồn 2
Thiên Nữ U Hồn 3
Thiên Sát
Thiên Tầm Kỳ Biến
Thiên Tử Đại Hán
Thiết Huyết Đại Kỳ
Thiết Khưu Phần
Thiếu Lâm Kỳ Binh
Thiếu Lâm Xuất Anh Hùng
Thiếu Niên Phương Thế Ngọc
Thời Đại Chiến Quốc
Thời Đại Khủng Hoảng 1
Thời Đại Khủng Hoảng 2
Thời Tệ Nạn
Thù Chi Kiếm
Thư Kiếm Ân Thù
Thư Kiếm Tình Hiệp
Thục Sơn Kỳ Hiệp
Thục Sơn Kỳ Hiệp 2
Tiền Là Tất Cả
Tiểu Bảo Và Khang Hy
Tiểu Lý Phi Đao
Tiếu Ngạo Giang Hồ
Tiếu Ngạo Giang Hồ 1
Tiểu Ngư Nhi Và Hoa Vô Khuyết
Tiêu Thập Nhất Lang
Tiểu Tử Linh Tinh
Tình Âm Dương
Tình Báo Hình Sự
Tình Buồn
Tình Đêm Kinh Hoàng
Tình Đêm Kinh Hoàng 2
Tình Giang Hồ
Tình Người Hiện Đại 1
Tình Người Hiện Đại 2
Tình Người Hiện Đại 3
Tình Người Hiện Đại 4
Tình Người Hiện Đại 5
Tình Người Hiện Đại 6
Tình Người Hiện Đại 7
Tình Vẫn Xa Anh
Tinh Võ Môn
Tình Yêu Chân Thật
Tình Yêu Màu Nhiệm
Tình Yêu Ở Quanh Ta
Tình Yêu Thời Loạn
Tổ Ấm Tình Nhân
Tôi Yêu Sư Tử Hà Đông
Tôn Tử Binh Pháp
Trái Tim Ngoại Tình
Trang Đài Phấn Son
Trạng Nguyên Tô Khất Nhi
Trinh Thám Bảo Hiểm
Trung Hoa Anh Hùng
Trung Hoa Bịp Vương
Truy Nhật
Truyền Thuyết Về Sói Rừng
Tuẩn Tình Ký
Tuyệt Đại Song Kiêu
Tuyết Hoa Thần Kiếm
Tuyệt Thế Vũ Khí
Tỷ Lộ Hào Hiệp

U

Ước Mơ Vươn Đến Một Ngôi Sao
Uớc Mộng Tình Xuân

V

Ván Bài Ðịnh Mệnh
Vân Hải Ngọc Cung Duyên
Vệ Tư Lý Truyền Kỳ
Võ Đang
Võ Đang II
Vô Địch Cua Gái
Vô Địch Hạnh Vân Tình
Võ Lâm Bảo Ngọc
Vô Nghiệp Hoàng Đế
Võ Sĩ Cờ Tướng
Vòng Lửa Hờn Cháy
Vua Bịp 1999
Vua Càn Long
Vua Mạo Hiểm
Vua Mạt Chược
Vua Phá Hoại
Vua Súng
Vua Thời Nay

X

Xẩm Xử Quan




0 - 9

7 Kỳ Quan Thế Giới

HÀI KỊCH, ĐẠI NHẠC HỘI

Hài: Cái Ao Vịt - Hai Lúa Thời Nay - Giáo Sư Ba Trợn
Hài: Cà Phê Video - Bao Công Xử Án Bất Hiếu Nhi
Hài Thanh Hằng: Làm Mai - Cuộc Thi Không Chuyên - Trùm Hà Tiện - Ghen - Ông Cụ
Hài Thanh Hằng: Lệnh Của Bà - Chuyển Bại Thành Sụi - Lôi Địa Trừ Gian
Hài Tấn Beo: Ông Trùm - Thám Tử Nhà Quê
Nụ Cười Hoài Linh: Du Học - Bùa Yêu - Cá Độ - Nọc Rắn
Hoài Linh - 10 năm nhìn lại
Bằng Lòng Đi Em - Hài Kịch
BỐN PHƯƠNG CHÌM NỔI - Việt Dương Nhân
Paris By Night 70 - THU CA - DVD 1
Mừng Xuân Đặc Biệt: Phần I , Phần II , Phần III , Phần IV
Vân Sơn 36: Vân Sơn In Taiwan (Phóng Sự Người Việt Trên Xứ Đài): 01 - 05 , 06 - 10 , 11 - 15 , 16 - 20 , 21 - 25 , 26 - 30 , 31 - 34

Phóng Sự:

Trái Cây & Ăn Nhậu Đặc Sản Miền Tây

Hồng Hy Quan






Diễn Viên Trần Tử Ðan
Thể Loại Phim Tập - Võ Thuật
Quốc Gia Hồng Kông
Xuất Bản TVBI
Chapter 4

Trương Mạn Ngọc: Thèm Được Yêu

"Sự chiếm hữu và chia sẻ trong tình yêu với tôi là chuyện đương nhiên. Nhưng xét mối quan hệ giữa hai người, điều đó giống như một sợi dây đàn càng kéo càng căng. Mọi mâu thuẫn, xung đột, đố kỵ cũng từ đó mà ra. Cuối cùng đường ai nấy đi", người đẹp họ Trương chia sẻ.

Bước vào tuổi 43, nữ diễn viên Trương Mạn Ngọc đã trải qua 7 mối tình đầy sóng gió. Tuy lần nào cô cũng toàn tâm toàn ý vì người tình, nhưng cuối cùng vẫn hoàn "trắng tay". Với phụ nữ ở tuổi này, gia đình là điểm tựa cần thiết, nhưng Trương Mạn Ngọc vẫn đang khao khát một tình yêu đích thực.

"Khi yêu, tôi khao khát được ở bên cạnh người đàn ông của mình suốt 24 giờ mỗi ngày. Sự chiếm hữu và chia sẻ trong tình yêu với tôi là chuyện đương nhiên. Nhưng xét mối quan hệ giữa hai người, điều đó giống như một sợi dây đàn càng kéo càng căng. Mọi mâu thuẫn, xung đột, đố kỵ cũng từ đó mà ra. Cuối cùng là đường ai nấy đi", Á hậu Hồng Kông thổ lộ.

Trương Mạn Ngọc cho rằng, những thói xấu của mình chính là nguyên nhân dẫn đến đổ vỡ mối tình đầu giữa cô và Nhĩ Đông Thăng. Còn vị đạo diễn Hồng Kông nổi tiếng này cho biết, dù còn nhiều đêm nhớ nhung người đẹp họ Trương, nhưng ông cũng vẫn phải thừa nhận: "Sau tôi, cô ấy còn có nhiều người bạn trai nữa".

10 năm sau đổ vỡ mối tình đầu, Trương Mạn Ngọc đã gặt hái những thành công nhất định. Đằng sau thành công đó có một phần đóng góp quan trọng của Olivier Assayas - người chồng duy nhất cho tới nay của Trương. "Anh ấy đã ’đo ni đóng giày’ vai diễn cho tôi trong Clean.

Bộ phim này đã giúp tôi đến với công chúng quốc tế và bước lên bục vinh quang tại Liên hoan phim Cannes. Olivier chính là người cứu vớt tâm hồn tôi. Tôi bị mê hoặc bởi sự chín chắn của anh ấy. Từng lời nói, hành động của anh ảnh hưởng không nhỏ tới tôi. Chỉ khi ở bên nhau, chúng tôi mới hiểu yêu một ai đó là được vui vẻ và thoải mái đến nhường nào. Giữa chúng tôi không có thách thức hay chiếm hữu. Cuộc sống khi đó là những đam mê mới lạ".

Năm 1999, Trương Mạn Ngọc vui mừng thông báo việc kết hôn, nhưng thực ra cô đã chính thức làm vợ Olivier từ ngày 26/12/1998. Trương Mạn Ngọc nhớ lại: "Cho đến buổi sáng trước ngày làm lễ thành hôn, tôi mới mở tủ quần áo và thử tất cả bộ đồ trắng mình có. Cuối cùng tôi cũng chọn được một bộ ưng ý để ngày hôm sau mặc nó bước đến bàn thờ Chúa. Hôn lễ của tôi đơn giản đến mức chỉ có một người làm chứng. Thậm chí mẹ tôi chỉ biết khi mọi sự đã rồi, nhưng bà vẫn xúc động, cứ nhắc đi nhắc lại mỗi một câu: Cuối cùng con tôi cũng đã lấy chồng". Điều đáng tiếc là cuộc hôn nhân này chỉ kéo dài được hơn 2 năm.

Hiện nay, nhiều nguồn tin nói rằng nữ diễn viên Hồng Kông này đang đi lại với Guiilaume Brochard - vốn là hàng xóm của người đẹp họ Trương ở Paris. Guiilaume - 40 tuổi - từng là giám đốc tài chính của tập đoàn LVMH và đã có hai đứa con. Trước những đồn thổi về mối quan hệ này, Trương Mạn Ngọc chỉ mỉm cười.

Dù gặp nhiều thất bại trong tình yêu, nhưng Trương vẫn sống lạc quan và yêu đời. Trương Mạn Ngọc hiện ở Pháp, và bí quyết duy trì tuổi thanh xuân của cô chính là hưởng thụ cuộc sống. Với Trương, mỗi ngày mỗi giờ có hàng nghìn thứ chờ đợi cô đến thưởng ngoạn. Cách hưởng thụ cuộc sống tốt nhất chính là khám phá những điều mới lạ quanh mình. Có lúc cô ngồi giết thời gian trong quán cà phê bên bờ biển, đi dạo trên những con đường rợp bóng cây, hay một mình đến bảo tàng Louvre xem tranh. Đó là sự tự do mà người đẹp truân chuyên này không thể có được ở Hồng Kông.

Trương Mạn Ngọc: Sức hấp dẫn ở tuổi 40!

Nhìn vẻ bề ngoài của Trương Mạn Ngọc, người ta khó có thể tin cô đã bước sang tuổi tứ tuần, lại càng không tin cô vẫn là người phụ nữ đẹp vào loại nhất nhì TQ.

Trương Mạn Ngọc sinh năm 1964 tại Hong Kong nhưng 8 tuổi đã cùng gia đình tới Anh sinh sống. Chắc chỉ còn rất ít người còn nhớ cô từng làm nhân viên bán hàng tại một hiệu sách ở London. Sau khi hoàn thành chương trình trung học, Trương Mạn Ngọc trở lại Hong Kong. Với chiều cao lý tưởng (1.68 m), cô làm người mẫu cho một cửa hàng quần áo suốt 1 năm trời. Và rồi cuộc đời của cô gái 19 tuổi này đã thay đổi 180 độ khi Trương Mạn Ngọc đăng quang ngôi Á hậu Hong Kong năm1983 và tham gia cuộc thi Hoa hậu thế giới năm đó. Với danh hiệu này, cô dễ dàng thâm nhập ngành điện ảnh và truyền hình, ngay lập tức TVB ký hợp đồng với Trương Mạn Ngọc. Cô đã chứng minh được rằng mình không chỉ có sắc đẹp với khả năng diễn xuất đặc biệt qua hàng loạt những bộ phim hay cho dù từ khi đoạt vương miện cô không phải thi tuyển vai cho bất cứ bộ phim nào.

Những cống hiến của Trương Mạn Ngọc đã được ghi nhận xứng đáng bằng giải Nữ diễn viên hàng đầu Hong Kong năm 1990. Hai năm sau, cô lại đứng lên bục cao nhất dành cho một nữ diễn viên tại LHP Berlin. Những năm sau đó Trương Mạn Ngọc liên tục nhận những giải thưởng điện ảnh lớn trong khu vực và thế giới, nhiều đến nỗi báo chí giải trí của Hong Kong gọi thập kỷ 90 là "thập kỷ Trương Mạn Ngọc". Năm 1997, 23 tuổi cô đã được mời làm BGK tại LHP Berlin. Trong số 80 phim Trương Mạn Ngọc tham gia, những bộ phim gần đây nhất đáng kể có 2046 (2004), Hero (2002), In the Mood for Love (2000), Supercop (1992), Chinese Box (1998)... Song song với nghiệp diễn, Trương Mạn Ngọc tiếp tục làm người mẫu độc quyền cho hãng Hermes, dầu gội LUX và tham dự nhiều tuần lễ thời trang tại châu Âu.

Sau hàng loạt các vai diễn nổi đình đám tại Hong Kong, Trương Mạn Ngọc bắt đầu được khán giả phương Tây chú ý đến khi xuất hiện bên cạnh Thành Long trong series phim Police Story. Gác lại những giải thưởng và danh sách những vai diễn dài dằng dặc thì Trương Mạn Ngọc vẫn là một trong những người đẹp hàng đầu của Trung Quốc. Cho dù không còn trẻ nữa nhưng cô vẫn được coi là đệ nhất mỹ nhân của Trung Quốc. Mới đây Trương Mạn Ngọc vẫn đường hoàng đứng ở bục cao nhất của top 50 người đẹp Trung Quốc do tờ Tin tức Bắc Kinh bình chọn. Danh hiệu này được trông đợi sẽ trao cho người đẹp Chương Tử Di nhưng cuối cùng lại về tay Trương Mạn Ngọc. Ngôi sao của "Tâm trạng khi yêu" này vẫn là bà hoàng sắc đẹp của Trung Quốc.

TINH SƯƠNG

Trần Mộng Tú

Tôi cúi xuống buộc sợi giây trên đôi giầy vải, khép cánh cửa lại sau lưng, bước xuồng bực thềm còn ướt đẫm sương, rón rén đi vào buổi sáng. Tôi không dám bước mạnh, sợ làm nứt rạn một bình minh chưa đến. Buổi sáng chập choạng ánh sáng mờ mờ, mặt trời còn ở đâu, ai mà biết được, tôi cũng chẳng tò mò. Tôi khe khẽ xuống con dốc ngay trước nhà mình rồi đi về phía hồ, bước từng bước ngắn, để khỏi lao mình theo dốc. Những hàng cây thông trong tinh sương có mầu xám bạc, chụm đầu vào nhau đang bàn tán một điều gì đó, tôi cũng chẳng muốn hỏi cho ra lẽ. Cây có đời cây, gió có đời gió, tôi có đời tôi, mặc dù cây gió luôn quấn quít vào nhau, và tôi vừa yêu cây, vừa yêu gió, nhưng thật sự mỗi lòai có một đời riêng, tò mò làm chi.

Những bụi cây nhỏ và thấp giống như những đứa bé con còn ngủ vùi, không biết cha mẹ đang thầm thì điều gì với nhau, âu yếm hay cằn nhằn? Cả xóm im lặng trong sớm mai, thỉnh thỏang nghe tiếng kêu quặc quặc của hai con vịt đi tìm ăn sáng sớm, lạc gọi nhau. Những ngôi nhà hai bên đường chỉ là những hình khối mờ mờ như những ngôi nhà vẽ trong tranh hay những ngôi nhà dựng sẵn ở phim trường, những cánh cửa đóng im ỉm từ phía trong như đang giấu một trái tim đập ngập ngừng trong ngực; bóng tối loang lõang nhẹ nhàng sau những cánh cửa hắt ra hiền lành như những cô gái chưa yêu, như cây đèn chưa hề thắp còn nguyên một bình dầu lúc nào cũng muốn sánh ra ngoài. Buổi sáng thật tinh khôi!

Tôi đi vòng trong xóm, bước thấp, bước cao, đi lên, đi xuống, những thảm cỏ vẫn đang nằm mơ, những giấc mơ nhuộm mầu xanh biếc, ướt sũng như vừa ngủ vừa khóc trong mơ, nghĩ mình cũng khác gì cỏ nhiều khi như thế. Có vũng nước nhỏ im ắng ngay dưới chân đi, cúi soi mặt vào chưa nhìn rõ bóng mình. Cái khuôn mặt trong vũng nước không mắt, không mũi trông lạ thật, ai đấy? Ngước mắt nhìn trời, một bầu trời mênh mông xa ngái, sao mai chưa mọc, sao hôm đêm qua không một ngôi nào sót lại. Còn gì cô đơn hơn một bầu trời không một cánh sao! Không biết khi trời cô đơn thì Trời làm gì? Chắc Trời khóc, vì bầu trời đầy sao đêm trước là báo hiệu ngày mai nhiều nắng, trời không sao trời sẽ mưa. Nhìn xuống phía hồ, mặt nước như một chiếc chăn len xám rũ tung ra mà không có ai kéo đắp, chiếc chăn phẳng lì không một vết nhăn, những hàng lau bên kia ven hồ xa xa trong tối như những mảng mầu thẫm của một bức tranh sơn dầu, trong khi đó dẫy núi trên cao như một người luống tuổi, run rẩy trong vòng ôm mong manh của một vài vạt tuyết mỏng.


Tôi đi lên dốc, đi xuống dốc, đi dọc, đi ngang, lòng trống trải, chắc tại đi một mình, mà cỏ cây thì chưa muốn chuyện trò. Nhìn xuống đôi giầy, biết trong đó có những ngón chân của mình, đôi giầy cũ, ngón chân cũng cũ, sao vẫn thấy cả hai cùng lạ lẫm. Đi hoài không biết mình đi dâu, nhìn thấy cánh cửa nhà mình rồi vẫn thấy có điều gì khang khác, lại đi. Thì ra buổi sáng chưa bắt đầu, tôi vẫn chưa bắt đầu.

Cuộc đời ở đâu? Tôi tiếp tục đi, vừa đi vừa khe khẽ gọi mình. Trong một hốc đá nào đó một con thỏ hay một con sóc chạy ra, băng vụt trước mặt như báo cho biết chúng cũng dậy rất sớm và chúng đồng hành.

Tôi đã đi như thế trong bao nhiêu buổi sáng của đời mình, không biết bao nhiêu lần, không nhớ rõ rệt những chỗ mình đã đi, ở thành phố nào xa lắc xa lơ. Trong mấy chục năm làm người đã bao lần rời đổi, mỗi nơi một cảnh vật, những dòng sông, những dẫy núi, những ngôi nhà, những hàng rào, những hàng cây cao, những bụi hoa thấp, tất cả khác nhau và chắc chắn đời sống khác nhau. Nhưng hình như cái cảm giác đi trong buổi sáng tinh mơ lại rất giống nhau.Có một cái gì tinh khôi, trong trẻo, lạ lẫm và quyến rũ của đầu ngày. Như khuôn mặt vừa thức dậy, còn lơ mơ giữa tỉnh thức, môi chưa chạm son, tóc chưa chạm lược, như một khúc lụa chưa cắt thành áo, cứ giũ tung ra rồi lại cuộn vào, như một mối tình chưa đi đến hôn nhân, cứ ửng đỏ dần dần. Chao ôi là đẹp! Đi trong một buổi sáng tinh mơ, đi một mình, mình hỏi chuyện mình, mình gọi tên mình, những ý nghĩ đơn sơ, không phải thốt thành lời khôn khéo cho êm tai người nghe; Nói chuyện với buổi sáng, giữa lúc mặt trăng, mặt trời đổi chỗ cho nhau, mầu đậm đặc của đêm pha vào mầu hồng ửng sáng, giữa lúc âm dương nhè nhẹ nhường nhịn lẫn nhau. Một cuộc đối thoại trong thinh lặng giữa một con người nhỏ nhoi và thiên nhiên tràn ngập khí hạo nhiên.

Đi quá chân một chút là ngày sẽ đến, mặt trời, mặt người, và mặt hoa cỏ cùng hiện ra một lượt với những tiếng động khe khẽ bắt đầu. Mấy mảnh núi tuyết không còn là những mảng trắng mơ hồ mềm mại nữa, mặt trời đã làm cho tuyết và núi cùng mang một khuôn mặt mới mẻ khác, Bây giờ núi không còn là một ông già, núi đã trở thành một con rồng với những chiếc vẩy bạc lấp lánh đang nằm soãi dọc theo hồ với tất cả niềm tự hào. Tấm chăn xám trên mặt hồ được cuốn ngay lại, phô ra một vùng nước bạc sóng sánh dưới ánh mặt trời, sẵn sàng đón những cánh buồm căng trong gió, đi vào một nơi không biết trước. Những hàng cây hai bên không còn là những mảng mầu tối của một bức tranh, chúng bắt đầu khoe những đường gân lá, như một thanh niên mới lớn nhìn xuống cánh tay mình. Những bụi hoa nhỏ như những đứa bé vừa ngủ dậy, chúng mở từng cánh, như những con mắt trẻ thơ sau một giấc ngủ ngon. Những cánh cửa cũng lần lượt theo nhau mở ra. Trẻ con, người lớn mỗi người đem một mảnh đời ra khỏi ngôi nhà thả vào con đường trước mặt. Bao nhiêu hy vọng trải đưới ánh mặt trời, tiếng cười, tiếng khóc cùng theo nhau vỡ òa. Trái tim chưa biết yêu, đẩy cánh cửa bước ra, đi tìm tình yêu trong vũng ánh sáng đầu ngày lấp lánh. Ngày bắt đầu rất nồng nàn như cô thiếu nữ vội tô son, chải tóc, mang khúc lụa thời gian ra may cắt, sợ buổi chiều sẽ ập đến xóa mất tuổi xuân.

Bao giờ cũng thế, tôi tìm về nhà trước khi tiếng động cơ của xe cộ bắt đầu.

tmt
Tháng Năm-2007

Chiếc Bình Trà Sứt Vòi Trên Nhà Thủy Tạ

Thứ sáu tuần trước, lúc mặt trời chưa mọc, tôi có việc phải đi qua thành phố Orange. Hai dãy phố nhỏ nằm dọc theo con đường Glassell có những cây cổ thụ lá bắt đầu ngả vàng. Gần một công viên nhỏ, trên bờ hè, có một quán cà phê che dù, mặc dầu trời lạnh, có những đôi vợ chồng già cổ quàng khăn ấm đang ngồi trước ly cà phê buổi sáng. Trời sương mù làm những ngọn đèn đường càng thêm hư ảo. Những ngôi nhà gỗ, những cây thông mờ nhạt lẫn trong sương.

Giá mà tôi có thể dừng lại, vào quán cà phê, cởi chiếc áo choàng phủ sương, gọi một ly cà phê đậm thật nóng, trên tay một điếu thuốc " Nhưng nghĩ đến tách cà phê lễnh loãng và chạnh lòng nghĩ đến mình là một khách tha hương, bỗng dưng tôi thấy mất hết hứng thú. Tôi lái xe chậm lại và nghĩ đến một thành phố trong dĩ vãng. Thành phố này và buổi sáng sương mù làm cho tôi nhớ đến Đà Lạt.

Tôi vẫn nhớ đến tháp chuông Nhà Thờ Con Gà nổi lên trong sương mù Đà Lạt. Tôi vẫn nhớ tiếng chuông leng keng của những chiếc xe ngựa quanh bờ hồ Xuân Hương. Tôi vẫn nhớ đến đôi má ửng đỏ của những thiếu nữ Đà Lạt cũng như Đà Lạt với những vườn hoa hồng, hoa mận, hoa đào và những chùm hoa mimosa bên đường. Tôi vẫn nhớ đến Đà Lạt với mùa phấn thông vàng. Đà Lạt tĩnh mịch, êm ả như chốn thiên đường. Đà Lạt đồi cao, đường thấp một tiếng xe qua cũng làm phá vỡ sự yên lặng của một buổi chiều.

Tôi yêu sự náo nhiệt nồng cháy của Sàigòn nhưng mỗi khi bước xuống phi trường Liên Khương, bỗng dưng thấy mình như bước qua một thế giới khác. Sự yên lặng, thoáng khí và một chút hơi lạnh cùng với mùi của cỏ cây khiến cho lòng tôi như dịu lại.

Đà Lạt là một thành phố giàu có. Tiểu tư sản và Đà Lạt quá Đà Lạt như một cô tiểu thư sang trọng sống trong ngôi biệt thự phủ đầy hoa hồng. Phải chăng nếu Đà Lạt nghèo đói, tồi tàn thì Đà Lạt không còn gì là thơ mộng, không còn đẹp đẽ nữa.

Tôi trở lại Đà Lạt vào đầu mùa mưa năm 1988. Đà Lạt giờ này chẳng còn thân quyến, chẳng còn bạn bè. Chủ nhân của những căn biệt thự trên đồi, chủ nhân của những tòa nhà tráng lệ đã đi xa rồi. Những khu vườn hoa hồng chẳng còn ai săn sóc, phải chăng những cánh hoa thắm sắc đã rụng để cây hồng chỉ còn lại lá và gai. Những bãi cỏ đã được cày cuốc thêm để lấy thêm một ít diện tích cho rau cải, tưởng như với một vài khoảnh đất ấy mà người ta có thể làm giàu cho đất nước. Rau cải có thừa, đường sá đi lại đã không bị gài bẫy đắp mô và xăng cũng không có, xe không thừa để vận tải rau cải đi khắp nơi.

Đà Lạt chắc hẳn đã nghèo đi về tài nguyên và đã nghèo đi cả màu sắc. Chợ Hòa Bình ngày nay ít có màu tươi sáng của những tà áo Sàigòn, Nha Trang ghé lại. Những màu áo len cùng với đôi má đỏ hây hây hoa đào ngày trước tưởng chừng như biến mất.

Đà Lạt với những chàng trai Võ Bị, Chiến Tranh Chính trị với những cô gái Đại Học Kinh Doanh. Đà Lạt với những chàng thiếu niên Yersin và những cô gái Couvent des Oiseaux. Đà Lạt với những mối tình sử bên Hồ Than Thở mà đâu nghe tiếng gió thở dài trên đỉnh thông già. Tiếng thác Gu-Ga vẫn ầm ầm đổ nước bất chấp mọi thay đổi dưới giòng suối kia. Cái vô tư của tạo vật làm buồn thêm lòng người trở lại Đà Lạt.

Đứng trên lầu khách sạn Ngọc Lan nhìn về phía Nhà Thờ, mây vẫn trắng trời vẫn xanh, nhìn về Hồ Xuân Hương vẫn bóng nước in mây trời, nhà thủy tạ chói sáng trên mặt hồ. Nhưng nhìn về phía khu Hòa Bình, hình như những màu sắc ngày xưa cùng những bóng người đã thay đổi. Có lẫn lộn nhiều màu xám lục của những bộ đồ trận bộ đội cùng với những chiếc nón cối, những chiếc áo trấn thủ để sống qua nhiều năm trận mạc, giờ đây đã tràn đầy trên thành phố hoa hồng ngày nào. Tôi nghe tiếng nói hình như đã đổi khác. Ngày xưa Đà Lạt là đất cao nguyên của người dân thiểu số, sau đó Đà Lạt tràn ngập giọng Huế theo vua Nguyễn lên Hoàng Triều Cương Thổ tạo lập một khối dân cư chính, phần đông là lính ngự lâm quân của Bảo Long, một số khác phục vụ trong các dinh cơ của Hoàng Đế. Một phần dân cư Đà Lạt pha lẫn Bình Định, Khánh Hòa, Phú Yên "

Quả thật Đà Lạt chẳng còn ai. Ngày xưa bạn bè phần đông phục vụ trong các quân trường, cơ quan quân sự, các đại học, các trường trung học. Lớp lớp bỏ Đà Lạt ra đi đã nhiều. Nhiều gia đình lập nghiệp ở Đà Lạt đã lâu cũng đã bỏ về các miền xuôi miền biển những năm 80 để tìm một con đường sống. Có cố tìm lại cũng chẳng thấy được một người quen.

Giờ đây ở Đà Lạt tôi chỉ còn có hai người quen. Đó là hai người cháu ở lớp tuổi trung học đệ nhất cấp ngày đất nước tan hoang, ngày nay hai anh em đều làm bác sĩ ở bệnh viện tỉnh. Buổi chiều họ đạp xe đạp ở bệnh viện về, qua chợ mua bó rau vội vã về nhà khám bệnh chích thuốc cho một vài bệnh nhân nghèo để có tiền trả tiền nhà và dành dụm về quê thăm bố mẹ. Cô cháu cũng đã gần ba mươi, khi tôi hỏi đến chuyện vợ chồng, cô thành thật nói:

- Chú nghĩ coi, cháu tìm đâu ra một người chồng trong cái đám ở đây, khi cháu là một bác sĩ. Toàn đui què mẻ sứt cả. Thôi cháu đành ở già thôi.

Buổi tối Đà lạt lành lạnh, có hơi sương làm người ta nghĩ đến chuyện đi uống một tách cà phê nóng. Đành phải xuống nhà thủy tạ nơi mà trước kia những người thường ghé qua Đà Lạt không thể bỏ qua. Ngồi ở đó, bên một vài người bạn hay với người yêu, uống một tách cà phê hay một tách trà nóng, nhìn ra mặt hồ trong đêm tối, tưởng như không có gì thú vị bằng. Khách thường ngồi ở những quán cà phê Sàigòn, ở Brodard hay ở Givral, ầm ầm những tiếng xe trên đường qua lại, được ngồi một vài giây phút ở đây, trên nhà thủy tạ giữa bờ hồ Xuân Hương, để thấy lòng mình yên tĩnh, thư thái hơn.

Hồ Xuân Hương, quả là ai đó đã chơi chữ đem chữ Xuân Hương đặt tên cho Hồ, để người ta hay nhắc đến người nữ sĩ hay ỡm ờ, tinh quái này mỗi lần nói đến Đà Lạt, mặc dù Đà Lạt chẳng có gì khiến ta liên tưởng đến nhà thơ này.

Trong khi chờ cà phê, người "nữ mậu dịch quốc doanh" đem ra một bình trà và hai chiếc tách để xuống bàn. Tôi đang lơ mơ mãi nhìn qua phía bên kia hồ, tiếng động làm tôi quay lại. Bạn ơi, trên mặt bàn là một bình trà sứt vòi, vỡ nắp và hai chiếc chén, tất cả đều bằng sành. Tôi định kêu người mậu dịch viên trở lại nhưng cô ấy đã đi khuất sau cánh cửa. Cháu tôi hỏi : "Chú định gọi gì thêm?" Tôi liếc mắt nhìn xuống bình trà. "Chuyện ấy là thường chú ạ!"

Trong trí nhớ tôi, tôi vẫn thường nghĩ về một Đà Lạt dịu dàng, sang trọng đẹp đẽ, mặc dù điều ấy giờ đây có thể sai. Nhưng chiếc bình trà vàng ố, sứt vòi, vỡ nắp nằm thách đố trên chiếc bàn, dưới ánh đèn làm tôi cảm thấy nghẹn tức, như có một điều gì bất như ý hiện ra trong lúc tôi đang vui.

Đã mười bốn năm qua từ ngày miền Nam bước vào một thời kỳ mới, những năm đầu có khó khăn đã đành, đến nay vẫn còn giai đoạn cửa hàng nhà nước, quốc doanh với những cô mậu dịch viên mặt mày nặng nề, chanh chua và một chiếc bình trà sứt vòi trên nhà thủy tạ Đà Lạt tối nay.

Lẽ nào người ta kéo đất nước vào một tình trạng nghèo đói, thê thảm và sống sượng như thế này. Không bao giờ ai có thể tưởng tượng con cháu chúng ta lại thấy được cái xe hơi chạy bằng than trên đường phố hôm nay, và cho đến 1988 vẫn còn cái "cửa hàng nhà nước" tồn tại.

Buổi tối hôm ấy trên nhà thủy tạ, đáng lẽ chúng tôi phải nói đến chuyện vui buồn đi ở, thì nói nhiều đến chuyện đất nước tan hoang. Bây giờ chỉ còn trông cậy vào lớp thanh niên, có học yêu nước thương nòi, ráng đổi mới, cách mạng xây dựng đất nước. Những người cầm quyền vừa lạc hậu vừa ngu dốt đang còn cố bám lấy ngai vàng, yêu bản thân và quyền lợi của mình hơn cả đất nước và lê dân. Đổi mới, làm giàu quê hương, xây dựng lại dân chủ thì sợ mất chức, chạm đến đặc quyền đặc lợi của mình.

Tôi nghĩ đến hai đứa cháu tôi đang ở Đà lạt và tôi sẽ gặp lại chúng vào một ngày không xa nhưng chắc chắn sẽ vui hơn, lành lặn hơn. Hôm sau trên chuyến xe đò trở lại Sàigòn, tâm trí tôi vẫn còn bị ám ảnh bởi chiếc bình trà, và bây giờ, sáng nay, nhớ Đà Lạt đến ray rứt, tôi không làm sao gạt ra ngoài ý nghĩ về chiếc bình trà sứt vòi trên nhà thủy tạ Đà Lạt đêm hôm ấy.

Huy Phương
(trích trong Nước Mỹ Lạnh Lùng)

Dính Chàm

(Tên các nhân vật trong truyện đều do sự tưởng tượng, nếu có trùng hợp, hoàn toàn ngoài ý muốn của người viết)

Tràng điên đầu với mấy tờ giấy bổ túc, ngày chạy đôn chạy đáo, đêm mất ngủ cả tháng nay nhưng vẫn chưa đi vào đâu. Hồ sơ xuất cảnh theo diện HO vẫn gặp khó khăn về phía chính quyền Việt Nam. Các bạn cùng cấp bậc cũ và cùng chung thời gian "nín thở qua sông" đã có đủ giấy tờ, đang hân hoan tiệc tùng từ giã bạn bè người thân để lên đường định cư sang Mỹ. Thủ tục đầu tiên, Tràng không biết lý do gì, đã làm đi làm lại đến lần thứ ba, đúng nguyên tắc và đường đi nước bước yêu cầu từ phường quận cho đến thành phố, nhưng các giấy tờ cần thiết để bổ túc cho phía chính phủ Mỹ vẫn bị làm khó dễ, công an yêu cầu Tràng làm lại cả chục lần.

Thiếu tá, cấp bậc cũ trong quân đội miền Nam cộng thêm tám năm đi tù từ Nam chí Bắc, như vậy quá đủ điều kiện để ra đi dễ dàng theo chương trình nhân đạo, nhưng không hiểu lý do gì Việt Nam làm khó trong việc chuyển hồ sơ qua cơ quan thẩm quyền của Mỹ để cấp chiếu khán nhập cảnh. Đồ đạc trong nhà đã bán sạch, từ chiếc máy truyền hình cũ, tủ giường bàn ghế, áo quần cho đến những vật dụng cần thiết nhà bếp cũng ra chợ trời để gom góp tiền bạc lo tiếp hai đợt tiền giữa và tiền cuối, mới hy vọng được nhận giấy xuất cảnh. Những người đi trước cho biết, bình thường không dễ dàng gì để xin giấy tờ một cách nhanh chóng mà phải qua ba lần cửa ải. Việt nam đứng hàng đầu thế giới với nghệ thuật móc tiền của những người sắp bỏ nước ra đi. Một HO trước khi lên máy bay thường bị lột sạch những gì trên người, may mắn lắm, giữ lại được bộ áo quần che thân. Ba giai đoạn trong quá trình, từ cung cấp giấy tờ khai báo, bổ túc những thiếu sót giữa chừng, đến lúc hoàn chỉnh hồ sơ, chặng nào cũng phải làm lại bằng những thủ tục đầu tiên. Các cựu sĩ quan cũ muốn ra đi nhanh chóng, ai cũng đành nhắm mắt đóng góp để thoát sớm được ngày nào hay ngày đó.

Một hôm được công an thành phố kêu lên làm việc, Tràng cứ yên chí rằng hồ sơ đã được thông qua, nhưng không ngờ sau khi ngồi xuống, viên công an đẩy chồng hồ sơ đến trước mặt Tràng:

- Hồ sơ ông có sự cố! chúng tôi đã nghiên cứu kỹ và không thể chuyển qua chính quyền Mỹ.

Tràng tái mặt, run người hỏi lại:

- Dạ thưa ông... vì lý do gì?

Viên công an cười khỉnh:

- Ông nhớ lại trong thời gian cải tạo ông đã viết những lời khai thế nào?

- Dạ thưa ông, cách mạng biểu khai gì thì tôi khai cái đó.

Viên công an nhìn thẳng vào Tràng:

- Biết vậy, nhưng nếu người Mỹ đọc hồ sơ của ông thì...

- Thưa thì sao ạ?

- Dù có lòng nhân đạo cao độ nhưng chẳng một ai muốn chứa chấp một người phản bội ăn cháo đá bát như ông. Hãy về đi và nhớ lại những gì ông đã viết tự thú cả chục lần trong thời gian cải tạo thì ông sẽ rõ.

Chân tay bủn rủn, đâu óc quay cuồng, thế là hết mộng ra đi, Tràng không can đảm về nhà nhìn cảnh vợ con đang nóng lòng ngồi chờ tin. Tràng vào một quán ăn nhỏ kêu chai bia, uống một hơi rồi ôm đầu suy nghĩ.


***


Mang cấp bậc thiếu tá, Tràng đâu còn ngây thơ tin vào miệng lưỡi cộng sản khi chúng cam kết mười lăm ngày học tập cải tạo. Khăn gói lên đường, Tràng cũng đoán lờ mờ ít nhất vài ba năm trở lên so với một sĩ quan cấp tá. Với chính sách nhồi sọ, quản giáo và chính trị viên trại tù ngày đêm nhét riết vào lỗ tai rằng, phải thành tâm với cách mạng, khai báo thật tình tội lỗi của mình và biết ăn năn hối cải sẽ được cách mạng ân xá trở về đoàn tụ với gia đình. Thời gian học tập lâu hay mau đều do các anh tự định đoạt. Nghe mãi nhập tâm, trong bản khai lý lịch đầu tiên Tràng đã tự buộc mình đủ thứ tội, ăn bám, mù quáng, cúi mình làm tay sai cho đế quốc, bắn phá và giết hại cách mạng. Tràng cũng không quên moi trong đầu, tìm xem trong họ hàng nội ngoại cũng như bên gia đình vợ, ai đã có công với cách mạng để kê khai vào mục đích đánh bóng cho tấm thân tù tội của mình, hy vọng sẽ lọt vào mắt quan tòa xét xử. Tràng đã ghi một dọc từ trên xuống dưới những liên hệ của gia đình với Việt Minh trước kia, các phong trào cứu quốc cũng như Mặt trận giải phóng sau này. Nhưng chờ mãi chẳng thấy kết quả, Tràng đổi kế hoạch, làm việc cho các quản giáo bằng cách theo dõi tất cả hành động, lời ăn tiếng nói của bạn tù trong trại để báo cáo lên trên. Ban giám thị trại giam nhiều lần gọi riêng lên khen thưởng và động viên tinh thần hăng say của Tràng. Về đoàn tụ đâu chưa thấy, Tràng được chuyển trại liên tục với những chỉ thị rõ ràng, đến các trại mới phải thi hành bổn phận hăng say hơn để khám phá thành phần lười biếng lao động, đầu óc ngoan cố và có ý đồ trốn trại cũng như chống đối cách mạng. Sau nhiều năm thi hành chỉ thị của quản giáo, âm thầm tố giác hành động đồng đội nhưng Tràng vẫn không thấy gì sáng sủa.

Ngược lại các quản giáo vẫn thường xuyên nhắc nhở Tràng nên thành khẩn khai báo với cách mạng để được khoan hồng sớm. Không còn con đường nào để rút ngắn giai đoạn tù tội của mình, Tràng đánh bạo dựng lên nhiều chuyện với đầy đủ chi tiết trong các đợt làm lại lý lịch và khai báo trong năm. Tràng hy vọng đây là lá bài chót lập công với cách mạng với hy vọng sẽ được cứu xét cho về đoàn tụ với gia đình sớm.

Tràng nhớ lại rõ những lời khai đã viết liên quan đến người Mỹ rằng, Tràng trong lúc hành quân hỗn hợp, đã âm thầm liên lạc với cách mạng, cung cấp chính xác tọa độ nghỉ đêm của một tiểu đoàn bộ binh Mỹ đang tham dự hành quân với quân cộng hòa, để cách mạng quay các họng pháo tiêu diệt nguyên đơn vị này. Sau lần khai báo nặng ký, Tràng ngày đêm trông đợi cách mạng cứu xét nhưng chuyện ân xá lại càng kéo xa thêm. Kết quả, sau tám năm đi tù mới được phóng thích cùng một lượt với những đồng đội đã bị Tràng bán đứng nhiều lần.

Đêm nằm không chợp mắt, nếu đúng như lời viên công an cho biết, Tràng không còn một hy vọng mỏng manh để nắm trong tay tờ hộ chiếu nhập cảnh của Mỹ. Tràng ân hận đã đánh sai con bài, bây giờ dưới mắt người Mỹ, nếu chuyện có thật, Tràng là một người phản bội đồng đội, phản bội người bạn đồng minh đã đem xương máu để bảo vệ vùng đất tự do. Trong trường hợp người Mỹ kiểm chứng lại và khám phá ra rằng đây chỉ là chuyện bịa đặt, thì dưới mắt họ, Tràng là một người láu cá tráo trở không thể xứng đáng hưởng những ân huệ của chính phủ Mỹ đã ưu ái dành cho sĩ quan thuộc chế độ cũ.

Đang thất vọng nằm nhà, Tràng nhận được giấy gọi lên làm việc. Lần này viên công an yêu cầu Tràng đọc lại những lời khai đã viết nhiều lần cách đây vài năm. Tràng không ngờ ngày trước đã phịa ra những chuyện động trời. Bây giờ bút sa gà chết, làm cách nào để tẩy xóa vết những chứng tích phản bội do mình đã dựng lên lập công với cách mạng.

Đang phân vân, viên công an nhìn Tràng lắc đầu:

- Như vậy ông chẳng còn hy vọng gì ra đi.

Trả lời thế nào bây giờ, đàng nào cũng kẹt, nếu thú thật ra, không mang tội phản bội với người Mỹ thì cũng bị ghép vào tội khai gian với cộng sản. Im lặng là cách tốt nhất, thà không được Mỹ chấp thuận hồ sơ vẫn còn nhẹ hơn khi bị cộng sản khép tội lừa dối cách mạng. Nếu bị đưa vào trại cải tạo một lần nữa xem đi tù lãnh án chung thân khổ sai. Tràng gục đầu ngồi chết trân trên ghế.

Viên công an từ từ đọc lại các lời khai của Tràng, gật đầu thích chí, hỏi thẳng Tràng:

- Gia tài ông còn gì nữa không?

Tràng nhìn lên thành thật trả lời:

- Thưa anh, đâu còn gì, đồ đạc trong nhà đã bán sạch, bây giờ ăn bốc nằm đất đợi ngày lên đường...

Viên công an cười lớn tiếng:

- Lên đường đi đâu? Chỉ còn cách đi xuống âm phủ, ông biết không?

Tràng năn nỉ:

- Dạ thưa anh, còn cách gì cứu vớt được không?

- Nếu anh còn tiền còn vàng thì có thể kiếm được đường chạy.

Tràng phân trần:

- Anh nghĩ xem, tám năm trong trại cải tạo, vợ bắt ốc hái rau nuôi con, nhà cửa bán hết…

Viên công an nói nhỏ với Tràng:

- Ông về chạy một số tiền, may ra hồ sơ của anh mới được thông qua. Ngoài ra không còn phương cách nào khác.

- Thưa anh, tôi muốn đi nhưng thú thật, tiền của thì chẳng còn đồng nào. Ngay chiếc xe đạp cũng mượn của anh em để chạy lo giấy tờ.

Viên công an đứng dậy khoát tay:

- Ông về đi, suy tính, lúc nào có tiền hãy trở lại gặp tôi. Đừng nói nhiều.

Tràng cố vớt vát hỏi thêm:

- Thưa anh cho biết chừng bao nhiêu tiền thì tôi có thể gặp được anh?

- Lấy rẻ, năm cây!

Không còn gì để hỏi thêm Tràng đứng dậy ra về.

Tràng đem chuyện này hỏi một người bạn thân cũng đi tù mới về, hồ sơ anh ta đã được thông qua, chỉ còn chờ khám sức khỏe và lên máy bay. Tuy kể hết ngọn ngành câu chuyện nhưng Tràng vẫn giấu kỹ làm mật báo viên cho quản giáo trong tù:

- Tôi vô tình bịa chuyện ra khai bậy có liên hệ với người Mỹ, bây giờ công an chúng nó đem chuyện này ra làm tiền tôi.

Thuận, người bạn hỏi lại:

- Sao anh dại thế, đi tù đúng là nín thở qua sông cho qua ngày, chỉ cần khai vớ vẩn nhưng đầu đuôi phải ăn khớp, trước sau như một cho qua chuyện. Chúng nó chẳng biết gì ngoài việc hù dọa, anh nào yếu bóng vía khai bậy ra là chết.

- Đâu biết trước chương trình nhân đạo của Mỹ đối với anh em sĩ quan chế độ cũ. Cứ tưởng vào tù là xong cuộc đời. Nếu được thả về cũng phải nhắm đường kinh tế mới mà bước. Nghĩ đến vợ con, tôi đã khai liều để kiếm điểm, mong được lọt sổ tù tội sớm, ai ngờ phút chót Mỹ quay trở lại cứu vớt chúng ta thế mới kẹt. Nếu biết trước thì nín thở qua sông cho yên thân, đâu tin được tụi nó. Bây giờ bể chuyện ra, mới thấy được cái thâm độc của cộng sản, tôi hối hận việc đã làm, nhưng làm được gì bây giờ?

- Nhưng anh khai chuyện gì?

- Thì khai ghét cay ghét đắng tụi Mỹ, trong cuộc hành quân hỗn hợp tôi thông báo mục tiêu để chúng nó tấn công bằng pháo tiêu diệt trọn một tiểu đoàn bộ binh Mỹ.

- Ồ, chuyện đó quan trọng chứ không phải đùa đâu. Bây giờ mấy tên công an muốn sao ?

- Đòi năm cây vàng để chạy chọt.

- Chạy cái gì, Mỹ đâu ăn hối lộ. Chỉ có bọn công an bày vẽ ra để ăn của anh.

Tràng gải đầu:

- Nhưng cũng kẹt khi chúng chuyển hồ sơ này đến tay người Mỹ.

- Kể ra năm cây vẫn còn nhẹ để gỡ rối hồ sơ của anh.

- Nhưng đào đâu ra vàng bây giờ!

- Anh xem lại có ai ứng trước cho anh, qua Mỹ lãnh tiền trợ cấp hay làm việc trả lại sau.

- Tôi cũng đang nghĩ đến chuyện đó.

Tràng không thể nói quanh, dối vợ con năm cây vàng đút lót để thông qua hồ sơ, nên buộc lòng nói hết sự thật. Bà Tràng mau mắn đứng ra mượn trước bên gia đình vợ và bắt Tràng viết giấy nợ hứa trả trong vòng một năm sau khi đặt chân đến đất Mỹ.

Cầm năm lượng vàng trong tay, ngày hôm sau Tràng hân hoan xin gặp nhân viên phụ trách hồ sơ. Viên công an vui vẻ bắt tay và đặt câu hỏi ngay:

- Ông đã đem đến số vàng theo yêu cầu của tôi ?

- Thưa anh vâng.

- Như vậy tốt. Bây giờ ngồi xuống đây chúng ta làm việc.

Đếm đủ năm lượng vàng, gói lại cẩn thận, kéo hộc bàn để vào xong viên công an nhìn Tràng:

- Như ông đã biết, lời khai của ông trong thời gian cải tạo trước sau gì người Mỹ cũng từ chối việc nhập cảnh.

Tràng hốt hoảng:

- Thế làm sao bây giờ?

- Phải ngụy tạo lại hồ sơ của ông bằng cách xóa bỏ các phần liên quan đến việc ông khai báo là đã bán đứng một tiểu đoàn bộ binh Mỹ.

- Dạ, cũng nhờ anh giúp đỡ xóa bỏ hẳn tì vết này.

Viên công an mở tròn đôi mắt:

- Đâu có dễ dàng vậy.

Tràng lo lắng:

- Thế, thưa anh phải làm sao.

- Ở đây không có quyền xóa bỏ vết tích trong hồ sơ, việc này phải do trung ương.

- Vậy xin anh chuyển lên giùm.

Viên công an cười:

- Anh tưởng chuyện động trời như vậy chỉ đáng giá có năm cây?

Tràng tái mặt, năm cây vàng đã vào túi nó bây giờ trở mặt đòi thêm, Tràng ngập ngừng:

- Bây giờ phải thế nào thưa...

- Đưa lên trung ương thì cả trăm cây chứ vài ba cây ăn nhằm gì.

Không còn bình tĩnh, Tràng đáp liều:

- Sao lúc đầu anh cho biết chỉ cần năm cây? Bây giờ tôi không còn cách nào khác. Anh giúp được thì giữ số vàng tôi đã đưa, nếu anh không giúp được thì anh vui lòng trả lại vàng cho tôi. Tôi chán nản quá, chẳng còn ham muốn chuyện ra đi nữa.

Viên công an mở hộc tủ lấy gói vàng ra đút vào túi quần, đứng dậy:

- Ông ngồi chờ, tôi vào thỉnh ý cấp của trên tôi.

Năm phút sau viên công an trở ra mang theo một xấp hồ sơ khác, trước khi ngồi vào bàn anh ta không quên khép kín cửa phòng. Vừa để xấp hồ sơ xuống, viên công an cười thật tươi:

- Ông phải thưởng tôi cái gì mới được, tôi đã đề nghị cho ông một giải pháp rất tốt.

Tràng sung sướng ra mặt :

- Bây giờ chẳng có gì đáng giá, tôi hứa một khi qua được bên đó, tôi không bao giờ quên ơn anh.

- Nhớ đấy nhé !

Viên công an xoa hai tay vào nhau, tiếp tục :

- Cấp trên sẽ chấp thuận làm lại toàn bộ lời khai của anh với một điều kiện.

- Dạ thưa điều kiện gì ?

- Ông phải hợp tác với chúng tôi hay nói rõ hơn hợp tác với chính phủ.

Tràng bối rối hỏi lại :

- Hợp tác như thế nào ?

Viên công an cười :

- Thì đại loại cũng như hồi ông làm lúc còn trong các trại cải tạo !

Tràng ngây thơ hỏi lại :

- Anh nói làm "ăng ten" bên Mỹ ?

- Đâu có thể nói như vậy.

- Xin anh cho biết rõ.

- Chính phủ sẽ giao cho anh công tác đặc biệt và quan trọng chứ đâu vớ vẩn như trong thời gian qua.

Không đợi Tràng thắc mắc, viên công an tiếp :

- Nghĩa là anh làm việc cho chính phủ, len lỏi vào các tổ chức chống đối, thừa cơ hội gây rối, phá hoại, ly gián, gây cho cộng đồng chúng rối loạn lên.

Nghe qua đây Tràng lắc đầu :

- Thưa anh tôi không thể làm những việc đó.

- Trước đây ông đã thi hành nhiệt tình lệnh các quản giáo..

- Trước khác bây giờ khác.

- Vết tích ông vẫn còn đây, nếu không chấp thuận làm việc cho nhà nước, chúng tôi sẽ bạch hóa vấn đề này chẳng những đối với người Mỹ mà còn phổ biến sâu rộng trong cộng đồng các ông ở nước ngoài. Lúc đó các bạn tù của ông ngày trước sẽ xẻ thịt ông ra…

Tràng giật mình, nếu cộng sản phổ biến rộng rãi việc phản bội của mình trong các trại tù đã đi qua. Chưa biết trả lời thế nào, viên công an đứng dậy :

- Tôi cho ông suy nghĩ. Trong ba ngày sau trở lại đây để ký giấy hợp tác, nếu không đến xem như ông từ chối, chúng tôi sẽ làm việc theo chỉ thị của cấp trên.

Cứ mỗi lần tiếp xúc với công an Tràng càng đau đầu thêm, kế hoạch làm việc của chúng như vết dầu loang, Tràng càng ngày càng bị bủa vây trong kế hoạch thâm độc của chúng. Tràng biết rằng, với cộng sản một khi đã dính vào thì không còn cách nào tách ra mà phải cúi đầu làm việc cho chúng. Với những thủ đoạn bắt chẹt, hù dọa để biến những người nhẹ dạ trở thành những công cụ nằm vùng, tuyên truyền, phá hoại và phục vụ theo chỉ thị đưa ra. Bây giờ năm lượng vàng và hồ sơ đen đã nằm trong tay chúng nó, Tràng chưa tìm được cách giải thích với vợ con nhưng đàng nào cũng phải bàn bạc với gia đình để đi đến một quyết định chung.

Tràng đem sự việc kể rõ đầu đuôi, vợ Tràng ngẫm nghĩ một lúc, gật đầu :

- Anh phải đi nước đôi, vì không còn con đường nào khác.

Tràng chưa có ý kiến thì bà vợ nói thêm :

- Đó là con đường tốt nhất của anh. Muốn sống phải theo thời, trong lúc Việt Nam đang hô hào hòa giải hòa hợp dân tộc, một vài thành phần đón gió ở nước ngoài đang trở cờ hy vọng trở về hợp tác với cộng sản qua chương trình đổi mới. Anh chỉ là một cựu tù cải tạo, không tài cán gì, không tiếng tăm nhưng anh sẽ thành công bằng con đường tắt. Trong một sáng một chiều có thể nổi tiếng rùm beng, bằng cách nhảy ra làm chính trị như đa số Việt kiều bên Mỹ, đang mượn con đường này để đánh bóng cho bản thân mình. Biết đâu thời cơ đến, khi chính phủ hòa hợp hòa giải thành lập, anh trở nên nhà lãnh đạo nằm vùng, sẽ trở về trong vinh quang. Cũng ông này ông nọ với chính phủ mới chứ đâu phải tứ vô danh tiểu tốt.

Nghe vợ nói nực cười trong bụng, Tràng đã sáng mắt trước xảo quyệt của cộng sản nhưng làm gì bây giờ, trong thế chẳng đặng đừng chưa có lối thoát, Tràng lặng thinh. Bà vợ say sưa tiếp :

- Anh xem như thằng Vách, chỉ có nghề bán chạp phô bên Cali, nổi danh như cồn trong nháy mắt bằng cách treo cờ đỏ và hình ông Hồ trong tiệm. Để rồi xem, mai kia nó cũng "ngựa chàng đi trước võng nàng theo sau" vinh quang trở lại quê hương. Đó là những người biết thời biết thế, anh không nghe người ta thường nói "đi với Bụt thì mặc áo cà sa, đi với ma thì mặc áo giấy". Hay nhất trong thời buổi bây giờ phải bắt cả hai tay, vuột tay này còn tay kia chứ đứng hẳn một bên coi chừng sa lầy đấy anh ! Anh có thấy con đường tiến thân của anh được chính phủ bên này đề nghị ngắn và gọn không ? Phải chấp nhận làm bất cứ gì để được nổi tiếng vang danh. Anh xem các minh tinh màn bạc, muốn nổi danh, phải chịu cởi truồng hoặc đóng phim con heo trước khi leo lên đỉnh danh vọng. Anh đâu phải làm gì cực khổ. Tiền trợ cấp của Mỹ, tiền lương, tiền bồi dưỡng của chính phủ bên này anh cất đầy túi, ăn xong đi uống café, lâu lâu nhảy ra phá thối, thọt gậy bánh xe một vài lần, tiếng tăm sẽ nổi như cồn mà còn lập được công trạng lớn với cộng sản bên này, anh còn đòi gì nữa !

Tràng cười mỉm :

- Anh đã sai lầm trong lúc đầu, bây giờ mắc nghẹn rút chân ra không được. Em xem chẳng những không có cách gỡ mà còn ngậm đáng nuốt cay tuân theo mệnh lệnh của chúng nó. Còn em, đã trắng mắt gần mười năm nay mà vẫn chưa tỉnh. Lúc này vẫn còn mơ tưởng viển vông vào cái bánh vẽ của chúng đưa ra, nào là sửa đổi chủ trương đường lối cộng sản, thành lập chính phủ hòa hợp trong nay mai, mở rộng vòng tay đón anh em ruột thịt về xây dựng quê nhà...

Bà Tràng vẫn cố cãi :

- Chính quyền Việt Nam thường lặp đi lặp lại hàng trăm hàng ngàn lần, họ đâu có thể đơn phương nuốt lời.

Quá bực mình nhưng Tràng vẫn nói ra để khỏi ấm ức trong lòng :

- Em hãy nhớ lại, các hiệp ước quốc tế về đình chiến, ngưng bắn, toàn vẹn lãnh thổ, chúng có tôn trọng không ? Các anh cường quốc to đầu đóng vai sen đầm quốc tế cũng vòng tay đứng ngoài xem cộng sản xua quân qua biên giới nuốt trọn miến Nam và đô hộ còn tàn bạo hơn cả trăm năm của Tây và ngàm năm của Tàu. Có ai phản ứng lên tiếng gì đâu ? Huống hồ gì những lời láo khoét mới đây để bịp quốc tế và moi tiền của "đồng bào ruột thịt". Biết quá nhiều nhưng bây giờ anh phải nhắm mắt chấp nhận tiếp tục làm tay sai, trước tiên để được qua Mỹ, sau đó cũng cầu may, tương lai giữ được cái lon thiếu tá trên cổ áo như em mong muốn. Bây giờ nghe anh hỏi, chấp nhận hay không là việc quan trọng, cho anh biết ý kiến của em để quyết định.

Bà vợ Tràng xuống nước nhỏ nhẹ :

- Thôi đã lỡ mất năm lượng vàng, mình cần qua Mỹ sớm kiếm tiền trả nợ. Cứ âm thầm làm việc theo chỉ thị bên này. Biết đâu gặp vận may, mai kia trở về nếu không được ông này bà nọ thì cái lon thiếu tá của anh cũng còn trên vai. Ráng lên, nghe lời em.


***


Trở lại xác nhận việc hợp tác, ký một số giấy tờ cam kết xem như phó thác cho số mệnh đẩy đưa, Tràng được đối đãi ân cần bằng nước ngọt, thuốc lá và những cái bắt tay nồng nhiệt :

- Hồ sơ của ông chúng tôi sẽ chuyển gấp qua tổ chức của người Mỹ. Trong thời gian chờ đợi khám sức khỏe, ông sẽ được theo học một khóa huấn luyện trong một thời gian ngắn.

- Địa điểm ở đâu anh ?

- Ngay trong thành phố.

Thoát được những khó khăn kéo dài từ lâu về hồ sơ HO và kết quả ngày hôm nay sẽ đem lại nguồn vui cho gia đình, nhưng Tràng vẫn bận tâm về những suy tư lo lắng đang bắt đầu chớm nở. Ngày đến trình diện theo khóa học đặc biệt, Tràng ngạc nhiên khi lớp học tổ chức cho một người độc nhất. Thầy là một cán bộ chính trị, niềm nở bắt tay khi vừa gặp Tràng :

- Thân chào anh. Theo chỉ thị cấp trên, anh sẽ theo học với tôi trong một thời gian vài tháng để anh thông suốt đường lối, chính sách của chính phủ ta, địa bàn hoạt động, đánh giá đối phương, phương pháp làm việc, tình hình của từng thời điểm một và nguyên tắc báo cáo đột xuất cũng như định kỳ lên cấp chỉ huy trực tiếp của anh.

- Thưa anh, tôi sẽ làm việc đơn độc một mình hay tập hợp thành nhóm ?

- Độc lập một mình, chung quanh còn nhiều đồng nghiệp hoạt động song song nhưng anh không có quyền biết hoặc liên lạc trực tiếp với họ. Sẽ có người chỉ huy và ra lệnh cho anh. Khi qua đến Mỹ anh sẽ gặp cấp chỉ huy trực tiếp.

- Thưa, tôi muốn biết môi trường và địa bàn hoạt động.

- Trong chương trình học, anh sẽ thông suốt tất cả các vấn đề, nhưng tôi có thể vắn tắt cho anh hay một cách tổng quát. Địa bàn hoạt động là nơi định cư đông nhất của người Việt trên đất Mỹ, còn thành phố nào trong tiểu bang California thì do cấp chỉ huy của anh phối trí.

- Còn môi trường ?

- Anh đâu phải là một người tầm thường để sắp anh vào trong đám buôn bán kinh doanh cò mồi như anh Vách. Một cựu tù cải tạo rất có uy tín với nhóm người chống đối chế độ ta. Dĩ nhiên bên ngoài anh sẽ nhân danh một người chống cộng, len lỏi vào trong hàng ngũ cựu tù nhân, giựt giây, ném đá dấu tay rồi một lúc nào cần thiết, sẽ ra mặt lôi kéo các anh em đồng đội cũ.

Tràng gật đầu tỏ vẻ thông suốt những lời hướng dẫn căn bản của anh chính trị viên trung ương.

- Anh phải len lỏi và gia nhập nhiều các đoàn thể đồng thời hoạt động thật đắc lực, nhất là những tổ chức có phương tiện truyền thông trong tay.

- Xin anh cho biết rõ mục này.

- Truyền thông chính là phương tiện hữu hiệu nhất để thông tin quảng bá trong đại chúng. Chỉ một hành động nhỏ trên các phương tiện này nhưng có hiệu lực gấp trăm lần những biến cố khác. Anh không thấy chính phủ ta luôn luôn cảnh giác bọn làm báo, làm thơ, viết văn, dù cho chúng viết thật hay lếu láo đi nữa cũng ảnh hưởng rất lớn đối với quần chúng. Hiện nay nhà nước đăng chú trọng đến bọn này. Bây giờ anh phải khắc phục tìm cách xâm nhập vào cơ sở có phương tiện truyền thông để tuyên truyền, bôi nhọ, phá thối chúng nó. Hành động phải khôn khéo như con cắc kè, tùy cơ ứng biến, đổi màu sắc thật nhanh chóng cho thích hợp với hoàn cảnh, môi trường...

Trong buổi học cuối cùng, chính trị viên vui vẻ bắt tay hứa hẹn :

- Anh phải phấn đấu thật nhiều trong nhiệm vụ giao phó, lập thật nhiều thành quả tốt. Chính phủ lúc nào cũng tưởng thưởng xứng đáng. Quân hàm cũ trên vai chắc chắn vẫn nằm trong tay anh khi bọn Ngụy chống cộng yếu thế, chấp nhận một chính phủ liên hiệp do ta giàn dựng ra như Mặt trận giải phóng miền Nam ngày trước. Biết đâu với khả năng của anh, ngày anh trở về quê huơng trong vinh quang như một người hùng có chức phận có công với nhân dân, với chính phủ và đất nước!


***


Vừa nhận giấy tờ nhập cảnh, Tràng được công an thông báo, một tổ chức bảo trợ sẵn sàng đón tiếp và giúp đỡ ngay sau khi gia đình Tràng đặt chân đến phi trường Los Angeles và tổ chức này đã lên kế hoạch đưa gia đình Tràng về định cư tại quận Cam.

Đinh Lâm Thanh

Thất

Vì thất ước nên chúng mình thất vọng
Anh thất thời em thất
nghiệp thở than
Bills tùm lum thất hứa
trả muộn màng
Sợ thất thần, thất thân
lo thất thế

Em thất lời cự anh kêu: thất lễ !
Lúc thất thường anh dở thất cước ra
Quá thất kinh em thất thủ khóc oà
Bèn nghĩ quẩn anh thất phu, thất đức

Dùng thất quyền em quánh anh thất sắc
Anh chửi nhoi "thất nhân cách, thất ngôn ..!"
Kể từ đây liệt em vào thất sủng
Hù doạ em muốn thất phách thất hồn


Ta thất cách nên thất điên bát đảo
Chuyện thất hoà nào phải thất học đâu
Lỗi cả hai thất tín từ buổi đầu
Nên thất lộc làm ăn luôn thất bại

Ai thất trận, thất tài không lo, ngại
Thất ý rồi thì lời lãi thất thu
Đành chia tay thất thểu ngõ ao tù
Mình thất chí, thất tình từ dạo đó ...

ThyThy (sưu tầm)

Huyết Chiến Chí Cẩm Thanh



Diễn Viên Lưu Đức Hòa - Triệu My - Trịnh Y Kiện - Trương Gia Huy
Thể Loại Kiếm Hiệp - Điện Ảnh
Quốc Gia Hồng Kông
Xuất Bản TVBI
Chapter 1

Dịch Vụ: PHIÊN DỊCH HỮU THỆ TOÀ THƯỢNG THẨM PARIS


Sản Phẩm: Nệm Cao Su Thiên Nhiên KYMDAN FRANCE

Trái Cây & Ăn Nhậu Đặc Sản Miền Tây


Link: sevenload.com


Link: sevenload.com

Dạ Xoa




Diễn Viên Cổ Thiên Lạc
Thể Loại Xã Hội Đen - Điện Ảnh
Quốc Gia Hồng Kông
Xuất Bản TVBI
Chapter 2

Hoành Tại 30 Triệu